Sự Trả Thù Đầy Đam Mê

Chương 7: Chương 7




Trong lúc họ còn đứng ở lối vào phòng ngủ thì Don Pablo đang ngồi trên xe lăn chỉ cách đó có hơn một mét với Max ở đằng sau đẩy ông đi xuống hành lang. Ông nhìn Rose vẻ sửng sốt khi bắt gặp mái tóc rối lộn xộn thả xuống bờ vai cô, rồi nhìn sang thấy con trai ông đang ôm chặt thắt lưng cô, còn tay kia đang luồn vào trong tóc cô, vậy là Don Pablo liền đi đến kết luận hiển nhiên.

Dù đang rất yếu, ông vẫn gầm lên như sấm dội: “Xavier! Sao con lại dám đi dụ dỗ khách của gia đình ta!”

Khuôn mặt ông đỏ bừng lên vì giận dữ, rồi ông quay lại dùng tiếng bản xứ mà chửi rủa con trai mình một tràng có vẻ như là rất thậm tệ ngay cả khi Rose không hề hiểu được ông nói gì.

Máu nghề nghiệp trong cô lại nổi lên.

Lo lắng cơn thịnh nộ sẽ ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của ông, Rose phải can ngăn. “Cháu xin bác đấy Don Pablo, đừng kích động như vậy,” cô cố xoa dịu ông. “Không phải...” Cô chỉ nói được như thế vì những ngón tay dài đã ấn vào eo cô, làm cô phải cố nén không thốt lên vì đau.

“Để đó cho tôi,” Xavier kiên quyết ngắt lời.

Để cái gì cho anh? Rose quắc mắt nhìn anh gay gắt, không lẽ nào cái con người đáng ghét này lại không nhận thấy anh ta đã làm cho cha mình phiền lòng biết bao sao, nhưng anh đã tránh cái nhìn của cô rồi nói tiếp, “Ý Rose muốn nói là: “mọi chuyện vốn không tệ như cha tưởng đâu.” Bởi Rose đã cho con vinh dự được lấy cô ấy làm vợ.”

Rose kinh hoàng nhìn anh chằm chằm. Cô định cất tiếng phản đối, nhưng với sức ép từ bàn tay trên thắt lưng cô cộng thêm vẻ kiên định từ những đường nét nổi bật của anh đã ngăn lại mọi lời cô muốn nói.

Trong một lúc cái nhìn sững sờ của Don Pablo di chuyển từ con trai của ông qua Rose rồi cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt giờ đây đã đỏ bừng của Rose. “Ôi con gái yêu quí của ta, ta mừng quá,” ông nói với cảm xúc chân thật, khuôn mặt nhăn nheo của ông sáng bừng lên với nụ cười tươi đến lạ kì. Cúi nhìn xuống người đàn ông già nua, Rose nhận thấy khóe mắt ông đã đẫm những giọt lệ hạnh phúc. “Ta không bao giờ nghĩ mình có thể sống được để chứng kiến ngày này.” Ông chìa một cánh tay yếu ớt về phía cô. “Đến đây hôn ta một cái nào.”

Cô ném cho Xavier một cái nhìn sắc nhọn, môi anh cong lên trong một nụ cười thách thức cô dám từ chối ông già. Cô cắn môi. Cô có sự lựa chọn nào cho mình chứ? Bây giờ hay tuần tới cũng có khác gì đâu. Quay sự chú ý về lại Don Pablo, cô nắm lấy bàn tay ông đang chìa ra rồi cúi xuống hôn nhẹ lên gò má nhăn nheo của ông. Trong đầu cô lóe lên suy nghĩ về việc phải chấp nhận những việc không thể tránh được...

“Giờ thì mọi chuyện cũng không đến nổi khó khăn,” Xavier lè nhè chế nhạo sau khi Max cùng cha anh vội vàng đi đến cái điện thoại gần nhất để loan báo tin này.

“Nếu anh bỏ tay ra khỏi eo tôi thì có lẽ tôi sẽ đồng tình với anh về điều đó.”

Chuyện đã rồi; tranh cãi cùng có ích gì, nhưng việc bàn tay to lớn của anh đang lười nhác xoa dịu trên da thịt cô lại là vấn đề khác. Mạch cô đập theo nhịp thất thường khắp cơ thể,cô tránh ra xa, cố đấu tranh điểu khiển những cảm xúc phản bội nơi mình. “Tôi vẫn cần cà phê.”

“Em cũng cần một chiếc nhẫn nữa.”

“Tôi không cần nhẫn.”

Năm phút sau khi đã đứng ở giữa phòng đọc sách của anh, cô vẫn không ngừng tranh cãi về chuyện đó, Xavier sai một cô hầu đem đến tách cà phê nóng mà cô đang cầm trong tay. Rose quan sát anh lấy một vật gì đó từ két sắt trên tường, cái nhìn của cô len lén lướt qua bờ hông nam tính rắn chắc đến đôi chân dài đầy cơ bắp rám nắng của anh. Xavier nên bị cấm mang quần sooc vì điều đó sẽ gây ảnh hưởng tới sức khỏe của giới phụ nữ, Rose thầm rên.

Anh bất ngờ quay người lại và bắt gặp cô đang chăm chú nhìn mình, rồi chỉ với một bước dài uyển chuyển, anh đã ở bên cạnh cô. Đôi mắt u tối của anh ánh lên vẻ hài hước giễu cợt. “Tôi nghĩ chúng ta phải cần lễ cưới và nhẫn trước đã.” Anh biết chính xác cô đang nghĩ gì.

Vừa nỗ lực lấy lại tự chủ điều khiển những suy nghĩ lung tung, Rose vừa chậm rãi uống hết ly cà phê của mình, rồi đặt xuống chiếc bàn gần đó. “Nghe này Xavier, chúng ta hãy thẳng thắn với nhau về việc này. Đây là cuộc hôn nhân sắp đặt không hơn không kém. Tôi... Tôi.” Cô lắp bắp vì mất tinh thần. “Tôi không muốn đi vào vết xe đổ của những gì đã xảy ra giữa chúng ta trước kia.” Một cách nói khác về việc không có thêm sex giữa họ.

“Tôi sẽ không tranh cãi về điều đó với em đâu.” Mắt anh tăm tối, bí ẩn, nhưng trong chốc lát lại lóe lên một điều gì đó khó định nghĩa. Cô nghĩ không ai khác ngoài Xavier lại có một sự cảnh giác như thể anh dường như không tự tin như vẻ bề ngoài mọi người vẫn tưởng. “Đây là chiếc nhẫn của mẹ tôi và tôi muốn em đeo nó.”

Mắt cô lướt qua chiếc hộp đựng nhẫn để mở trong tay anh rồi nấn ná trên viên ngọc vuông lộng lẫy bao quanh bởi kim cương nằm trong lớp vải nhung đỏ. Cằm cô khẽ nâng lên khi cô táo bạo ngước mắt nhìn anh. Chiếc nhẫn thật tuyệt đẹp, nhưng cô sẽ không nói cho anh nghe điều đó. “Vợ anh có từng đeo nó không?” cô hỏi thẳng thừng.

“Vợ cũ của tôi tự chọn nhẫn cho mình,” anh đáp êm ả. “Em không có sự lựa chọn nào hết,” rồi anh nắm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn vào ngón thứ ba ở tay trái. “Đúng là vừa khít, cha tôi sẽ hài lòng lắm đây.”

Cơn giận sôi sục lên trong cô. Anh ta lại đúng nữa rồi, chết tiệt thật! Cô không hề có sự lựa chọn nào cả. Rose liếc xuống vật trang sức trên ngón tay mình và biết rằng mình chưa sẵn sàng để tranh cãi thêm về chuyện này.“Được rồi, tôi sẽ đeo nó vì cha anh, và tôi cho rằng điều này cũng làm cho việc đóng giả giống thực hơn,” cô miễn cưỡng nhượng bộ.

“Ngoan lắm Rosalyn,” anh dành cho cô một nụ cười tươi mỉa mai. “Tôi tự hỏi không biết cô có thể tiếp tục cư xử như thế này được bao lâu.” Trước khi cô đoán được ý định của anh thì anh đã giam cô trong vòng tay và hôn lấy cô.

Rose quá giận dữ đến nỗi không thể thở được bình thường khi anh thả cô ra. “Anh làm vậy để chi? Có ai ở đây thấy đâu.”

“Nếu em không ngại những lời sáo rỗng thì đó là bởi vì em quá xinh đẹp khi nổi giận.” Nụ cười toe toét của anh là sự trêu chọc không hề che giấu trước biểu hiện nổi loạn từ cô.

(Khúc này mình lược qua vì tác giả sử dụng từ đồng âm trong đoạn đối thoại của hai người, dịch ra tiếng Việt thấy nó vô nghĩa sao á , mong các bạn thông cảm nha!)

Có điều gì đó trong chất giọng ngạo mạn của anh làm môi cô khẽ nhấc lên. Cô cố nén tiếng cười trong cổ họng nhưng không được đành bật cười lớn.

“Tôi mừng vì em thấy vui. Tiếng cười của em là sự thay đổi thú vị khỏi vẻ cau có em thường dành cho tôi.” Xavier mỉm cười, khóe mắt u tối của anh nheo lại cùng một nụ cười tươi hạnh phúc, làm anh trông có vẻ trẻ hơn cả chục tuổi và làm rung động con tim cô. “Chúng ta đi thắng yên ngựa để tôi dẫn em một vòng thăm nhà mới trong khi em còn có tâm trạng thích thú nhé.”

Sau khi mặc xong chiếc quần chẽn màu kem, Rose xuống gặp Xavier ở dưới sảnh. Anh cũng đã thay chiếc quần sooc bằng chiếc quần đen ôm sát hông cùng chiếc mũ rộng vành giữ bởi sợi dây quanh cổ, anh trông hấp dẫn một cách ấn tượng và có chút gì đó nguy hiểm nữa. Rose tự hỏi làm sao mình có thể căm ghét người đàn ông này được, nhưng rồi một khi đã hoàn toàn biết về anh thì chỉ đem lại gần như là sự đau khổ.

“Em cần một chiếc nón.” Xavier lấy từ bàn một chiếc nón rộng vành màu kem rồi không chút câu nệ đội lên đầu cho cô. “Da em quá nhạy cảm trước cái nóng giữa mùa hè ở nơi này.”

Rồi cầm lên một chiếc hộp vuông để trên cùng chiếc bàn, anh nói thêm. “Bữa trưa cho chúng ta đây.”

Dãy chuồng ngựa chỉ cách trại có vài bước đi bô. Một người đàn ông nhỏ thó dẫn một con ngựa cái màu nâu dẻ bước ra. Xavier chờ cho cô leo lên, bảo đảm cho yên vị an toàn. Rồi người đàn ông nhỏ thó đó lại dẫn ra một con ngựa giống màu đen và Xavier liền bỏ đồ đạc vào trong chiếc túi yên.

Rose quan sát Xavier nhanh nhẹn leo lên ngựa. Người và vật làm thành một cặp thật hoàn hảo. Cô nghĩ, mong rằng mình cũng được như vậy trong khi con ngựa cái ngoan ngoãn đi theo sau con ngựa giống.

Ra khỏi trại ngựa và bãi đua, Xavier thắng yên lại, đôi mắt vốn u tối của anh bừng sáng lên dưới ánh mặt trời. Cái nhìn của anh lướt từ đầu xuống đến thân người tao nhã rồi tới cặp chân dài đang ghì hai bên mình ngựa của cô.

“Em trông rất đẹp khi cưỡi ngựa; em thực sự có khả năng đua ngựa đấy,” anh nói với cái nhướng mày quỷ quyệt. “Đi nào.” Rồi vừa tặng cho cô một nụ cười tươi hết cỡ đầy gian xảo, anh vừa xoay người lại, khẽ thúc cặp đùi đầy cơ bắp vào con ngựa sang phi nước đại.

Năm tháng như quay ngược trở về quá khứ khi trong phút chốc nhắc cô nhớ về Xavier trẻ trung hơn nhiều khi lần đầu gặp cô, làm trái tim cô như nảy lên trong lồng ngực. Việc anh thay đổi từ nhà tài phiệt kiêu ngạo, bạo ngược sang chàng cao bồi liều lĩnh, xảo quyệt thật ngoài sức tưởng tượng. Rose cười toe toét rồi dùng gót chân thúc nhẹ ngựa đuổi theo sau.

Đó là một ngày trời đẹp trong xanh. Mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, biến mặt hồ thành ánh kim cương lung linh đầy màu sắc đến lóa mắt. Tâm hồn cô bay bổng khi họ phi nước đại qua mặt đất cứng, rồi sau đó trèo xuống, buộc dây cương quanh một ngọn cây, họ cùng nhau chia sẻ bữa ăn do Marta chuẩn bị.

Rose mở to mắt ngưỡng mộ nhìn quanh. “Vùng quê ở chỗ này đẹp quá,” cô thì thầm vu vơ. Sau khi ăn uống no nê, cô ngồi tựa vào một thân cây, thư giãn cảm nhận mọi thứ có thể trước sự hiện diện của anh.“Thật là lạ nếu anh muốn rời khỏi đây.”

Xa xa cô có thể thấy hàng mẫu rừng ô liu che phủ một vùng đất rộng khỏi ánh mặt trời thiêu đốt. Ngạc nhiên thay khi vẫn có một phần đất dành để trồng hoa hướng dương, làm gợi nhớ về vùng quê nước Pháp, nơi cũng có đàn gia súc gặm cỏ cùng dáng núi gồ ghề ở phía chân trời xa xăm.

Xavier thoải mái nằm dài trên bãi cỏ bên cạnh cô; một tay anh chống đầu ngước nhìn lên. “Tôi rất hiếm rời khỏi đây, chỉ trừ những lúc phải đi công tác. Nhờ công nghệ hiện đại, tôi có thể giám sát ngân hàng cùng hầu hết mọi thứ ở nhà.”

“Tôi hiểu.”

Cô không hề hiểu chút nào, anh là một tay chơi khét tiếng, hay ít nhất đã từng như vậy khi cô quen anh. Cô cau mày, phải chăng tình yêu lớn lao anh dành cho người vợ quá cố của mình đã cứu rỗi anh nhưng cô cũng không mấy tin chắc vào điều đó.

Ánh mắt sắc sảo của anh dò xét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. “Tôi có cảm giác là em không hề tin tôi.” Bàn tay anh tình cờ thoải mái đặt lên đùi cô. “Có đúng vậy không?”

Cô cảm nhận được dấu ấn của từng ngón tay anh qua lớp vải quần, sự gần gũi của anh, mùi hương nam tính độc chỉ mình anh có cùng hơi ấm say mê từ thân thể anh gợi lên sự đáp ứng hòa hợp trong cô.Thật khó lòng để chống lại ngọn lửa khao khát mà sự đụng chạm của anh gợi lên nơi cô, rồi bất chợt không khí thoải mái êm ả hàng giờ qua bỗng tan biến trong sự căng thẳng sôi sục.

Lý trí của cô mách bảo rằng đó chỉ là phản ứng đơn thuần giữa một người đàn ông khỏe mạnh và một người phụ nữ trẻ trung. Nhưng cảm xúc trong cô lại lên tiếng với cô rằng đầu hàng trước những ham muốn về thể xác với Xavier đồng nghĩa với việc cô bước xuống con đường dẫn tới địa ngục: điều đó sẽ hủy hoại cô hoàn toàn.

Rose đứng bật dậy. “Tin anh ư? Anh đừng có mơ!”cô khịt mũi vẻ thiếu trang nhã. “Tôi cảm thấy hay nghĩ gì đều không thành vấn đề với anh, chưa bao giờ cả.” Đôi mắt xanh dữ dội của cô lướt qua thân hình cơ bắp đang nửa nằm nửa ngồi trên cỏ, rồi bằng giọng nói đượm chút cay đắng không thể che giấu được, cô nói thêm, “Giữa chúng ta tồn tại một sự sắp xếp có trao đổi và trước khi tôi kết hôn với anh, tôi muốn có giao kèo trên giấy tờ; một bản giao ước hợp pháp rằng anh sẽ chu cấp đầy đủ cho Jamie và Ann, nếu không thì khỏi thương lượng gì hết.”

Cơ mặt anh trở nên căng thẳng, đôi mắt đen của anh ánh lên ánh nhìn bí hiểm trước khi hàng mi anh hạ xuống che giấu đi mọi biểu hiện cảm xúc, rồi anh đứng bật dậy. “Nhưng dĩ nhiên là tôi cũng mong đợi điều tương tự từ cô.”

Sau khi thu dọn mọi thứ từ buổi dã ngoại, anh đi đến chỗ con ngựa đang bị buộc lại, tình trạng giận dữ đầy căng thẳng lan ra từ mọi ngõ ngách. Anh tống phần còn lại của bữa trưa vào chiếc túi yên. “Chúng ta đi được chưa?”

Rồi không thèm đợi cô trả lời, anh leo lên ngựa. Vẻ mặt cùng cái nhìn chằm chằm anh dành cho cô ánh lên sự khinh bỉ rõ rệt.

HAI TUẦN SAU ĐÓ, Rose đã đứng trước chiếc gương dài nơi phòng ngủ của cô. Cô cho rằng mình cũng rất ra dáng một cô dâu với mái tóc dài đỏ rực được cuốn lên thành những lọn cong, và giữ chặt bằng một dải vòng hoa. Chiếc váy sa tanh mềm mại màu ngà làm nổi bật những đường nét cao ráo thanh nhã nơi cô với vòng eo mảnh mai cùng bờ hông đầy đặn. Cổ điển mà mộc mạc, chiếc váy mượt mà phủ xuống chân cô để lộ đôi giày bằng vải sa tanh sáng bóng.Thế mà giờ đây cô lại không hề mảy may có chút cảm xúc nào như một cô dâu vào ngày cưới, chỉ có sự cam chịu đầy nghi ngờ trong đôi mắt xanh thẫm đang nhìn chằm chằm lại cô.

“Trông chị đẹp thật,” Ann nhận xét. “Em mong đến đám cưới của mình quá đi.”

Rose nhìn Ann. Cô trông đẹp như tranh vẽ trong bộ váy màu xanh nhạt. “Em cũng rất xinh mà.” Rose khẽ nói.

Chú Alex gõ lên chiếc cửa đóng hờ. “Đi thôi nào mấy con, Đến giờ rồi.”

Ann ấn vào tay Rose một bó hoa nhỏ dễ thương. “Gặp lại chị ở nhà thờ nha,” rồi đi ra ngoài xe cùng thím Jean.

Chú Alex cầm tay Ann dẫn đến chiếc xe hoa đang đợi sẵn. “Cháu đẹp lắm. Ba mẹ cháu hẳn rất tự hào về cháu hôm nay,” ông nói thầm.

Rose cảm thấy muốn khóc khi chú đưa cô vào xe rồi ngồi xuống bên cạnh. Kể từ cái buổi sáng tai hại khi mà Xavier thông báo cho cha anh về việc họ sắp kết hôn rồi đến chuyến dã ngoại kết thúc trong giận dữ cùng ngày hôm đó, cô rất ít khi giáp mặt chú rể tương lai của mình. Bữa ăn tối ấy, cô chỉ ngồi cười đón nhận những lời chia vui từ phía mọi người.

Ngày hôm sau đã xuất hiện một tình huống khó xử khi Rose cùng Ann đang ngồi thư thả bên hồ bơi.Ann cứ tra hỏi mãi về việc đính hôn bất ngờ của Rose. Rose cố sức thuyết phục em họ mình rằng cô đã yêu, và rồi thấy Jamie cùng Xavier bên hồ bơi nên Ann đành phải bỏ qua chủ đề đó.

Vừa cắn môi dưới Rose vừa nhớ lại thái độ của Xavier vào ngày hôm đó, anh nói chuyện một cách vô hại, trong khi cái nhìn tán thưởng của anh cứ hiển nhiên tự do lang thang khắp người cô. Trời nóng gay gắt, nhưng khi Jamie đề nghị chơi một ván polo dưới nước thì Xavier lại mỉm cười dứt khoát từ chối gia nhập với họ.

Thực ra thì kể từ bữa đó Rose hiếm có dịp gặp Xavier một mình. Nếu cô từng ngấm ngầm nuôi dưỡng ước ao anh có ý định biến cuộc hôn nhân giữa họ thành sự thật thì điều đó hoàn toàn tan vỡ.Anh xuất hiện có một lát vào buổi sáng rồi nhanh chóng biến mất. Vào bữa tối anh lại xuất hiện, nhập vai một vị chủ nhà và vị hôn phu hoàn hảo đủ để đánh lừa mọi người. Nguồn an ủi duy nhất của cô trong tình huống khó khăn này chính là Don Pablo. Niềm hạnh phúc của ông thật đáng giá; nó như đem đến cho người đàn ông già yếu một nguồn sinh lực mới.

Rose không nhẫn tâm làm ông vỡ mộng; thay vào đó cô bị cuốn vào các hoạt đông tất bật. Tuần tiếp theo vắng mặt Xavier vì anh phải làm một chuyến đi ngắn ngày đến Anh, dĩ nhiên là bằng máy bay riêng, rồi trở về cùng Ann và ba mẹ của Jamie. Teresa sẽ đảm nhận việc tổ chức lễ cưới. Rồi tới những chuyến đi đến Seville để mua sắm, tới thẩm mĩ viện, cửa hàng nội thất, và ngay cả khi Rose có muốn nói chuyện riêng với Xavier đi nữa thì cô cũng không có dịp.

Ngay cả kẻ ngốc cũng biết là anh đang tránh mặt cô.

Từ khi tuyên bố đính hôn, anh không hề hôn cô trừ cái hôn vội trên má thỉnh thoảng trước mặt gia đình. Vậy là đã rõ ràng; cô sẽ trở thành chính xác như những gì anh từng nói lúc đầu, một người vợ bề ngoài để làm cha anh vui lòng. Những nhu cầu về bản năng giới tình sẽ hoàn toàn giao cho nhân tình của anh. Rose tự nhủ mình không thèm để tâm đến điều đó và gần như tin như vậy.

Chú Alex siết chặt tay cô làm cô tỉnh khỏi cơn mơ mộng. Họ đã tới nơi. Nhà thờ tọa lạc ở bờ bên kia hồ trong một ngôi làng nhỏ của dòng họ Valdespino, nơi ở của những công nhân làm việc cho trang trại chỉ cách nhà chính có một con đường ngắn.

Con đường đó quá ngắn đối với Rose...Cô cảm thấy tim mình đang bắt đầu đập thình thình và nếu không khoác vào cánh tay của chú, cô nghi rằng mình sẽ không tài nào đi được thậm chí là vài bước đến cửa nhà thờ. Mắt cô mất một lát để thích nghi với bóng tối bên trong nhà thờ và khi đã thấy rõ hơn cô phải nín thở trong phút chốc.

Cao lớn với bờ vai rộng và đẹp trai đến kinh ngạc trong bộ lễ phục màu ngọc trai thanh nhã,Xavier đang đứng ở ngay dưới bàn thờ Chúa, ngắm nhìn từng bước cô đi. Cái nhìn lo lắng của cô chạm vào đôi mắt đen chợt ánh lên ngọn lửa vàng của sự sở hữu đầy chiến thắng đang đe dọa nhấn chìm cô.Rose gần như muốn quay người bỏ chạy.

Xavier bước lên phía trước và nắm lấy tay cô. Cô cảm thấy một cơn run rẩy khó hiểu chạy qua khắp người, làm cô đông cứng ngay tại chỗ. Đôi mắt anh nheo lại như thể việc cô chần chừ làm phật ý anh, rồi anh kéo cô lại gần anh hơn khi vị linh mục lên tiếng chào và bắt đầu nghi lễ.

Sau đó cô không nhớ được gì nhiều về buổi lễ ngoại trừ sự hiện diện của người đàn ông to cao ở thế áp đảo đứng ngay bên cô.Cô có cảm giác chiếc nhẫn cứ như thể là một con dấu sở hữu cứng, lạnh lẽo trên ngón tay mình rồi thấy ngạc nhiên khi cô được đưa cho một chiếc nhẫn để trao cho Xavier.

Khi vị linh mục ngân nga câu, “Con có thể hôn cô dâu,” cô khó lòng có thể ngăn được cơn run rẩy khi Xavier lợi dụng lúc đó vòng cánh tay qua quanh người cô rồi cúi mái đầu kiêu hãnh xuống, chiếm lấy bờ môi của cô.

Đỏ mặt giận dữ, cô ngước lên nhìn khuôn mặt tăm tối mạnh mẽ của anh khi cuối cùng anh cũng thả cô ra, trong một khoảnh khắc, mắt họ giao nhau quyết liệt. Anh đâu cần phải làm cho việc này trở nên quá thuyết phục đến vậy - chỉ cần cái chạm môi phớt qua cũng đủ để hoàn thành nghi lễ rồi.

“Vợ của tôi,” anh mỉm cười làm cô run rẩy khi túm lấy bàn tay cô đầy vẻ sở hữu để đặt lên cánh tay anh rồi dẫn cô đi xuống hành lang.

Chụp xong mấy pô ảnh cần thiết, Rose thở dài nhẹ nhõm khi ngồi vào ghế sau xe cô dâu. Đó là chút thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trước khi giáp mặt mọi người lần nữa tại buổi tiệc chiêu đãi ở trang trại.

“Tôi cho rằng mọi chuyện đều tiến triển thật tốt đẹp,” Xavier nhận xét khi ngồi vào bên cạnh cô, thân hình cao lớn của anh ở quá gần làm cô không thoải mái chút nào. “Còn em, cô vợ yêu quý của tôi, em trông rất xinh đẹp,” anh nói khi quay về phía cô và lướt cái nhìn lên khắp thân hình mảnh mai của cô với vẻ ngạo mạn không hề che đậy thật chướng mắt. “Rất ngây thơ,” anh mỉa mai.

Anh biết quá rõ là cô không còn ngây thơ trong trắng nữavà tại sao lại như vậy. “Bộ váy cưới là ý kiến từ chị anh, không phải ý của tôi,” cô cáu kỉnh nói.

Chắc là cô bị điên rồi mới đi cưới người đàn ông này, cô cay đắng nghĩ khi bắt gặp cái nhìn trực diện từ đôi mắt đen lạnh lùng của anh. Không có chút dịu dàng nào trong ánh mắt ấy, chỉ có sự tính toán lạnh lùng của người đàn ông đang xem xét, đánh giá vật sở hữu mới đạt được. “Riêng tôi thì thích màu đen hơn,” cô nói thẳng thừng và nhận thấy cơn giận từ anh nhưng cô không thèm quan tâm.

Cô thấy đau lòng một cách lạ kì khi anh có thể mỉa mai cô chỉ trong vài phút ngay sau khi họ rời khỏi nhà thờ. Nhưng xét cho cùng thì đây cũng không phải là cuộc hôn nhân thực sự, cô kiên quyết tự nhắc mình.

Bữa ăn và những bài phát biểu vang lên khắp trang trại cùng với âm nhạc và tiếng nói cười, sâm banh được rót thoải mái còn khách khứa thì tản ra khắp căn nhà và khu vườn. Rose cười cho tới khi cơ mặt cô đau nhức, rồi cuối cùng cảm thấy tê cứng khắp người.

Cánh tay Xavier ôm lấy eo cô như vậy đã hầu hết buổi chiều, anh quay cô lại trong vòng tay mình. Rồi anh cúi đầu xuống thì thầm những lời trên má cô. “Đã đến lúc chúng ta rời khỏi đây để đi hưởng tuần trăng mật rồi Rosalyn.” Đôi mắt u tối của anh thách thức cô. “Em có muốn tôi giúp em thay đồ không?”

“Anh đang đùa đó à!” Rồi bắt gặp Ann đang đứng ở gần đó, cô nói thêm, “Đó là việc của phù dâu!” Rose chộp lấy cô gái.

Trong khi Rose thay đồ, Ann đầy hăng hái cộng thêm đã uống chút rượu lại tiếp tục xác nhận thêm cho Rose biết việc Xavier đã làm đúng theo phần thỏa thuận của anh. “Chồng mới cưới của chị thật tuyệt vời - Jamie và em rất vui vì khoản trợ cấp cậu ấy dành cho chúng em.”

“Em đã nói với chị điều đó hôm qua rồi,” Rose cố ngắt lời của Ann.

Cô không cần phải nghe thêm lần nào nữa về việc Xavier tuyệt vời như thế nào nhưng Ann cứ mãi tiếp tục nói đi nói lại điều đó.

Chỉnh lại dây áo trên chiếc đầm bằng vải lanh màu nâu đỏ, Rose nhặt lấy chiếc áo khoác cùng màu và ví lên. Cô gỡ mấy bông hoa ra khỏi đầu rồi thắt lại thành một bím tóc mềm mại kiểu Pháp và lấy lại được chút tự chủ hơn. Nhưng cô vẫn gần như là nhẹ cả người khi được rời khỏi đây. Khiếu hài hước hay ho của Ann thật vượt quá sức chịu đựng của cô.

Xavier đang đứng đợi cô ở dưới sảnh, anh sững người lại thấy rõ khi cô đi tới. Cái nhìn tăm tối của anh quét khắp người cô trong sự thăm dò đầy nhục cảm, bờ miệng anh cong lên thành một nụ cười khẽ khi anh đưa mắt xuống chiều dài của đôi chân cô với sự ngưỡng mộ rõ rệt. Đó chỉ là hành động dành cho khách thôi, Rose kiên quyết tự nhủ nhưng cũng không thể ngăn mạch cô đập liên hồi nơi cổ họng và trước lúc cô đi đến cạnh anh thì mọi dây thần kinh trong cô đều đã căng lên như dây đàn.

“Rất tốt,” anh thì thầm rồi vòng một cánh tay qua bờ vai mảnh mai của cô đưa cô đi qua căn phòng đông đúc, đến chỗ cha anh đang ngồi cùng mọi người trong gia đình.

Don Pablo và Teresa cũng như Jean, Jamie và Ann đều dành cho Rose những nụ hôn ấm áp. Ann chính là người mà cô nấn ná ôm chặt thêm chốc lát. Cô gái trẻ sẽ không bao giờ biết được mọi chuyện này xảy ra đều là vì lợi ích của cô ấy.

Chiếc Ferrari đỏ chạy êm ru xuống con đường dài rồi ra ngoài đường chính. Xavier đạp mạnh lên chân ga và chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ chóng mặt làm cô bật người về lại phía sau ghế.

“Tại sao phải vội vậy?” cô hỏi.

“Hmmm,” anh khịt khịt mũi rồi thoáng nhìn cô trước khi quay sự chú ý trở lại con đường. “Tôi đang nôn nóng.”

Cô bắn cho anh một cái nhìn đầy sửng sốt. Nếu anh nghĩ có thể trút bỏ sự nôn nóng về tình dục cùng với cô thì anh tốt nhất nên có ý định khác thì hơn. “Khoan đợi chút đã...”

“Một tay đua xe đang nóng ruột,” anh lè nhè vẻ trêu chọc.

Rose xấu hổ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hậu quả của nhiều đêm mất ngủ đã tác động lên cô và ngạc nhiên thay cô đã ngủ thiệt.

“Rosalyn,” một giọng thì thầm trầm khàn chen vào giữa giấc mơ của cô.

“Vâng,” cô thở dài rồi mở mắt ra.

Mắt cô vẫn còn mơ màng sau hàng mi đen dày, và cô không thể ngưng thở gấp. Xavier đang nghiêng người về phía cô, những đường nét nổi bật của anh cứng rắn như đá tảng hiện lên cùng chút gì đó khắc nghiệt từ sâu trong ánh mắt. Hàng mi của anh rủ xuống che đậy mọi dấu vết tình cảm rồi anh khẽ mỉm cười.

“Chúng ta đến nơi rồi,” anh nói trong khi đưa tay vòng qua người cô để tháo dây bảo hiểm.

Rose run rẩy bởi nhận thức quá mãnh liệt đến nỗi cô vô tình đưa tay về phía khuôn mặt hấp dẫn của anh. Nhưng rồi cô kịp nhận ra mình đang làm gì nên cố điều khiển lại những cảm xúc phản bội trong mình. Cô kết thúc cử chỉ đó bằng cách vén lại tóc qua một bên, hy vọng đó là chỉ là một điệu bộ tự nhiên. “Tôi biết rồi.”

Một người đàn ông lạ mặt đã đứng bên cạnh chiếc xe mở cửa cho cô. Khi cô bước ra, Xavier đứng bên cô và giới thiệu.

“Rosalyn, đây là Franco - anh ấy là, gọi là gì nhỉ, quản gia của tôi.” Rose ngạc nhiên hỏi, “Ủa vậy chứ Max làm gì?”

“Max và Marta là người giúp việc của cha tôi. Ông đi đâu thì họ ở đó. Franco thì phụ trách căn nhà này; lần cuối em ở đây thì anh ấy còn đang trong kì nghỉ.”

Bước qua đại sảnh rộng lớn trang nhã với Xavier đi trước cô một bước cùng Franco vừa dẫn đường vừa xách va li, Rose chợt không thể kìm được cười thầm. Đi dọc theo hàng một trên sàn nhà khảm rộng lớn gợi cho cô nhớ tới những thước phim hài hước về ba người Ai Cập. Cô phải cắn chặt môi dưới để ngăn không cho tiếng cười thoát ra. Đối với một cặp vợ chồng trong đêm tân hôn thì điều này thật trang trọng đến mức kì cục.

“Cái gì làm em thích thú đến vậy?”

Xavier hỏi rồi dừng lại, nắm lấy cánh tay cô xoay lại đối diện với anh. Cái chạm của anh nóng ấm như lửa và khi cô liếc nhìn vào những ngón tay dài rám nắng trên da cô thì mọi sự vui thích đều tan biến cả.

Cô nhướng mắt lên nhìn anh và thấy có sự thách thức đầy nguy hiểm trong nụ cười của anh. “Không, không có gì đâu.” Làm sao mà có được chút niềm vui nào trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu chứ? “Nhưng tôi có thể uống chút gì đó.” Đây chính là lời từ một cô gái hiếm khi nào uống rượu, tất cả bời vì sự căng thẳng đầy hồi hộp đang nuốt chửng lấy cô.

Anh nhướng mày rồi trầm ngâm ngắm nhìn vào khuôn mặt căng thẳng của cô. “Tôi cho rằng cả hai chúng ta có thể cùng nhau uống chút gì đó. Franco đã chuẩn bị bữa ăn ở trong nhà cùng sâm banh ướp lạnh rồi. Chúng ta đi vào chứ?”

Thật lịch sự văn minh làm sao.Rose ăn một vài muỗng thịt nguội nhưng như không hề biết mình đang dùng gì rồi ép thức ăn trôi xuống cổ họng khô khốc. Cô hớp lấy một ít sâm banh, quyết tâm giữ cho đầu óc thật tỉnh táo và lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt căng thẳng trong từng phần cơ thể mình.

Họ dành cho nhau những lời trao đổi vô nghĩa tẻ nhạt. Đám cưới đã diễn ra tốt đẹp. Teresa trông có vẻ vui. Thời tiết cũng thật tuyệt. Rose cố duy trì cuộc trò chuyện lịch sự nhưng những câu trả lời của Xavier ngày càng cụt lủn, rõ ràng là anh không hề muốn tuân theo phép lịch sự xã giao. Thay vào đó, anh chỉ ngồi trong im lặng trầm ngâm làm cho Rose mất hết cả tinh thần, cho tới khi cô đẩy ghế đứng dậy.

“Em định đi đâu à?” Cái nhìn màu đen nổi bật của anh nheo lại khi lướt trên cô không dứt trong suốt nhiều giây dài căng thẳng. Miệng anh mím lại thành một đường cứng nhắc rồi anh nâng ly rượu lên uống với vẻ tự nhiên bất cần.

Rose cứng người lại. “Tôi no rồi,” ý cô nói không chỉ về thức ăn.

Rõ ràng là hôn lễ đã xong và nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành đúng như những gì Xavier từng đề cập tới. Còn gì hơn để nói nữa chứ? “Tôi nghĩ mình phải đi dỡ hành lí ra thôi; hôm nay thật là một ngày dài, còn tôi cũng thấy khá mệt rồi.”

“Cứ làm như em muốn,” anh nói một cách êm ái. “Tôi cho rằng Franco đã đem hành lí vào phòng cũ của em rồi đó.”

Vậy là xong... Ngay cả nếu anh viết ra bản hợp đồng hôn nhân thì cũng không thể rõ ràng hơn. “Chúc ngủ ngon,” Rose nói không chút ngữ điệu rồi bước ra khỏi phòng. Xavier cũng không hề cố giữ cô lại.

Cô trèo vào chiếc giường lớn màu vàng có màn che phủ, lúc đó là khoảng một tiếng rưỡi sau khi cô đã tắm và mặc vào bộ đồ ngủ duy nhất cô tìm được, một sự kết hợp từ đăng ten và sa tanh - rõ ràng là do Ann chọn mua. Khi đêm tân hôn dần trôi qua, cô thầm nghĩ, có chút gì đó thật thất vọng. Nằm ngửa trên giường, cô ngắm nhìn những tia sáng bạc từ ánh trăng lung linh đang di chuyển ngang qua trần nhà.Trời quá nóng để đắp chăn nhưng vì thói quen cô vẫn kéo tấm dra lên tới tận cổ rồi nhắm mắt lại.

Cô mau chóng trôi vào trạng thái lơ mơ, nửa thức nửa tỉnh. Bờ môi đầy nhục cảm của anh chạm nhẹ lên môi cô, cảm giác tuyệt vời khi được ôm ấp trong vòng tay ấm áp an toàn khiến cô thở dài khoan khoái. Cô rúc vào trong hơi ấm ấy trong khi lưỡi cô tiếp tục nhấm nháp hình dáng bề mặt của đôi bờ môi gợi cảm kia.

Cô uể oải mở mắt ra nhưng không thấy gì cả, bóng tối bao trùm hoàn hoàn nơi đây. Cô đang mơ. Nâng tay lên cô với đến người tình trong giấc mơ của mình, tay cô ôm lấy tấm lưng cứng rắn nam tính của anh, những ngón tay của cô vuốt ve trên nền vải mềm... Cô cứng người lại...

Mắt cô trở nên quen với bóng tối, cô nhận ra cái bóng đen đó quá thực. “Xavier.” Anh đang mặc trên người bộ đồ ngủ.

“Còn ai khác nữa chứ Rosalyn đáng yêu.”

Tia nhìn rực lửa trong đôi mắt đen của anh trở nên quá rõ ràng như chính sự căng cứng từ cái cơ thể đang ôm vòng lên cô. Cánh tay cô đang với đến anh theo bản năng lại cố đẩy anh ra. Một tay đặt vào trong chiếc áo khoác pyjama để mở còn tay kia xòe rộng trên bờ ngực trần cứng rắn của anh. Da thịt anh nóng như lửa, rồi nhẹ nhàng, anh giữ lấy tay cô, cơ thể anh ép chặt vào cô.

“Đúng thế, vợ của tôi,” anh nói qua kẽ răng.

“Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì vậy?”

Rose hỏi bằng cái giọng mà chính cô cũng cảm thấy thiếu chắc chắn. Nhưng trong bóng tối như mực cùng với sức nặng và mùi hương làm cô mê mẩn giống như cô nhiều năm trước từng rơi vào trong lời nguyền ma thuật nam tính tăm tối từ anh.

Một tiếng cười trầm khàn vang lên và bờ môi ấm nồng cùa anh phủ lên môi cô đã trả lời cho tất cả. Rose đã cố gắng. Cô thật sự đã nỗ lực khước từ anh... Nhắm chặt mắt lại, cô buộc mình trở nên vô cảm, nhưng điều đó chỉ làm cho những cơ quan cảm giác khác của cô mạnh lên. Cô định mở miệng để ngăn anh lại, rồi lợi dụng lúc cô vô tình mời gọi, lưỡi anh đi sâu vào tìm kiếm sự nóng ấm từ miệng cô. Cô cảm nhận được nhịp tim nặng nề của anh đập dồn dập trên ngực cô, hơi nóng cùng sức mạnh cứng rắn từ sự khuấy động nơi anh đang áp vào đùi cô và sự khêu gợi đầy đam mê từ bờ môi khao khát của anh làm tâm trí cô quay cuồng. Những cái vuốt ve của anh thúc giục ham muốn được đáp lại không thể chối cãi trong cô, lưỡi cô luồn vào miệng anh để hòa với nhau trong một nụ hôn đầy đam mê nồng ấm.

Đôi môi của Xavier cuối cùng cũng rời khỏi bờ môi cô để tìm đến chỗ hõm thanh mảnh nơi cổ họng cô trong khi bàn tay anh tự do lướt xuống rồi cởi bỏ chỗ áo sa tanh đang che phủ ngực cô. Miệng anh nấn ná trên mạch đập điên cuồng nơi cổ cô trong lúc tay anh tìm thấy bầu ngực màu kem mềm mại cùng cái đỉnh đồi nhạy cảm đang sưng phồng vì niềm khao khát rộn ràng. Cô rên lên âm thanh trầm trong yết hầu khi anh khám phá rồi dùng ngón cái xoay tròn cái đỉnh cứng ngắc ấy. Có vô số cảm xúc mạnh mẽ bùng nổ bên trong cô, cô gập cổ tay đang khao khát được chạm vào anh để cho anh cũng thấy được chút cảm giác cô đã có.

Anh siết chặt lấy cô. “Rosalyn,” anh thở dốc khi ngẩng đầu lên, mắt anh ánh lên khi nhìn xuống cô. “Lần đầu đúng ra phải như thế này.”

Anh nhanh chóng xé toạc áo ngủ ra khỏi người cô, rồi dây áo trên vai cô cũng bị kéo đi. Tim cô nảy lên trong lồng ngực và cô thầm rủa bóng tối đã ngăn mình không thể ngắm nhìn cơ thể tuyệt vời của anh, mặc dù lí trí vẫn nhắc bảo cô nên yêu cầu anh dừng lại.

“Lạy Chúa! Anh đã từng mơ về điều này biết bao.”

Từng lời nói trầm khàn nhẹ như tơ lướt qua cái hõm mềm mại nơi cổ cô. Bờ môi gợi cảm của anh dịu dàng cắn lấy môi cô rồi tay anh dịu dàng âu yếm lướt qua bầu ngực và đưa thấp hơn xuống bụng cô. Rose bị vướng vào nỗi ham muốn quá lớn đến nỗi giờ đây những thứ khác không còn quan trọng nữa. Lưỡi cô tham lam tìm kiếm anh và khi anh ngừng hôn trong giây lát cô cảm thấy như bị mất mát. Nhưng rồi anh lại cúi xuống ngực cô để nếm trải và trêu chọc từng đỉnh đồi đang căng nhức.

Khắp người cô dường như đang rộn ràng với niềm khoái cảm nóng bỏng khi những xúc cảm nối tiếp nhau cuốn cô đi, bàn tay anh trườn xuống thấp hơn, đỉnh bàn tay ấn lên đám cỏ xoăn trên đỉnh đùi cô trong khi những ngón tay dài khám phá vùng trung tấm ẩm ướt nóng bỏng của cô.

Cơ thể cô vô tình cong lên trước những vuốt ve âu yếm khi anh khám phá từng centimet trên người cô bằng tay và miệng một cách cực kì thân mật. Cô ngửa đầu về phía sau, cổ tay cô bị giữ chặt trong tay anh khi những cơn sóng rùng mình dữ dội vì khoái cảm hoang dại quét qua cô hết đợt này đến đợt khác. Cô thét lên nhưng bị miệng anh ngăn lại trong khi bàn tay anh khum lại dưới mông cô, nâng cô lên để đón nhận cú đâm sâu đến tận cùng từ vật đàn ông của anh.

“Xavier.”

Tên của anh thoát ra từ tiếng rên của cô khi anh giữ cô nằm im, rồi anh bắt đầu từ từ chuyển động, lấp đầy cơ thể cũng như trái tim và tâm trí cô. Cơn đau nhói từ sâu thẳm cứ ngày một tăng lên cho tới khi cô nghĩ mình không thể chịu được nữa, và rồi cô bị cuốn đi trong cơn đam mê theo nhịp điệu đầy sở hữu của anh, và cô thét lên tên anh khi họ cùng nhau đạt đến đỉnh điểm hoang dại mạnh mẽ đầy ám ảnh.

Đó là lúc nào đó trước khi cô tỉnh táo để nhận biết mọi việc xảy ra quanh mình, cơ thể trần trụi của cô bị giữ chặt dưới sức nặng từ thân hình nam tính của anh, nhịp tim thình thịch đều đặn cùng tiếng hơi thở của anh là âm thanh duy nhất còn lại trong căn phòng tối đen.Cô đã làm gì vậy? Gục ngã trước anh cứ như một con ngốc mới được anh hôn lần đầu, cô tự trách mình.

“Rosalyn ngọt ngào nhạy cảm của anh, em vẫn không hề thay đổi gì cả,” Xavier khàn khàn trêu chọc khi anh rúc vào cái hõm cong nơi cổ cô rồi cuối cùng thả cô ra.

Cô hạ thấp tay xuống vai anh định đẩy anh ra. Vô cùng xấu hổ vì bản thân đã vô dụng đầu hàng trước anh, và dường như điều đó còn tệ hơn cả khi cô nhận ra, anh vẫn chưa hề cởi chiếc áo pijama ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.