Hai cảnh sát không có kinh nghiệm đang rỗi việc ngồi tán chuyện phiếm ở
đồn công an trong lúc đợi mấy thằng lưu manh dẫn Giang Tiểu Binh cùng
đến đầu thú như dự tính.
Lúc này, Vương Lệ Cầm hớt hải chạy vào
bảo: “Đối phương lại vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi ra cạnh một
thùng rác ở đầu phía đông đường Vọng Giang nhặt lấy một chiếc hộp giấy
nhỏ. Nó bảo nửa tiếng nữa sẽ gọi lại cho tôi.”
”Thế là thế nào, lũ ranh con này vẫn chưa tỉnh ngộ sao?” Một người nói.
Người kia cũng cảm giác là có gì đó bất ổn, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Cứ đi xem sao.”
Đường Vọng Giang là một con đường nhỏ heo hút ở ngoại ô thành phố, mới làm
xong không lâu, những bộ phận như đèn đường, camera giám sát đều chưa
được làm, đầu phía đông quả nhiên là có một thùng rác.
Ba người đến cạnh thùng rác, tìm một vòng xung quanh, làm gì có cái hộp giấy nhỏ nào?
Đang bực mình thì điện thoại lại đổ chuông, bắt máy thì nghe thấy đầu kia
hỏi với giọng điệu có vẻ rất đắc chí: “Thế nào, đã tìm thấy cái hộp giấy chưa?”
Một viên cảnh sát giằng lấy chiếc điện thoại, gầm lên:“Lũ ranh con mất dạy, rốt cuộc chúng mày định làm cái trò gì hả? Làm gì
có cái hộp giấy nào, bây giờ tao đang ở cạnh cái thùng rác đây.”
”Không có sao? Không nhẽ các anh tìm nhầm chỗ à?” Đối phương ngạc nhiên.
”Cả mấy trăm mét chỉ có một cái thùng rác này, nhầm thế nào được!” Cảnh sát giận sôi người.
Đối phương im lặng giây lát rồi kêu ca: “Tại tôi sơ suất quá, cái hộp giấy
để ở đó có thể bị mấy người thu gom đồng nát nhặt đi mất rồi, phiền quá, không nhẽ tôi lại phải ghê người lần nữa?’
”Ghê người cái gì? Trong hộp giấy đựng cái gì!” Cảnh sát cuống lên hỏi.
Nhưng điện thoại đã bị ngắt.
”Mẹ kiếp, thằng ôn này không muốn sống nữa chắc!” Viên cảnh sát nọ chửi thề ầm lên.
Viên cảnh sát khi nãy và Vương Lệ Cầm cảm giác tình hình có vẻ càng lúc càng không như đã nói, chỉ là màn kịch bắt cóc do một lũ choai choai dựng
lên, vẻ mặt bắt đầu lộ rõ vẻ lo lắng.
Họ tiếp tục bới tìm một vòng nữa, vẫn không thấy gì.
Một lúc sau, viên cảnh sát vừa nổi giận khi nãy nhận được một cú điện
thoại, nghe xong, anh ta mấp máy môi, vẻ mặt ảo não, giọng khô khốc: “Có một người thu gom đồng nát đến báo án, nói là anh ta… anh ta nhặt được
một chiếc hộp giấy, mở ra thì thấy bên trong đựng một cái tai, trên có
một nốt ruồi lớn màu đen.”
Vương Lệ Cầm nghe xong liền ngất luôn tại chỗ.
Trong văn phòng của đội Trinh sát hình sự Sở Công an huyện, Vương Các Đông
mặt hầm hầm nhìn vật “ghê người” đựng trong chiếc hộp giấy trước mặt.
Một chiếc tai người, một chiếc tai người có một nốt ruồi lớn màu đen, nếu
nhìn kĩ sẽ phát hiện thấy chiếc tai này đã được luộc hoặc hấp chín.
Vương Các Đông lấy ngón tay gõ mặt lên mặt bàn, hỏi với giọng lạnh băng: “Rốt cuộc là thế nào?”
Đội trưởng Lâm Kiệt và hai thành viên còn lại lắp bắp kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Nghe xong, Vương Các Đông nghiến răng gầm lên: “Các anh có óc không hả, tôi
hỏi các anh có hay không có óc! Anh căn cứ vào đâu mà cả quyết đây là vụ lừa do Giang Tiểu Binh và những người khác dựng lên? Dựa vào mấy lý do
phân tích trẻ con, nực cười của anh? Chỉ dựa vào bộ óc như quả nho của
anh mà anh dám trực tiếp đưa ra kết luận! Giờ đã mất một cái tai, nếu
con tin bị giết để diệt khẩu rồi thì làm thế nào? Lâm Kiệt, anh nói xem
bây giờ phải làm thế nào?”
Lâm Kiệt không biết nói gì, lúc sáng
anh ta còn nói chắc như đinh đóng cột rằng đây chỉ là một màn kịch,
không ngờ lập tức đã xảy ra sự việc như thế này.
Đúng là, cũng
chỉ có thể trách họ quá võ đoán, khi nói chuyện với tên bắt cóc qua điện thoại, cho rằng giọng điệu của đối phương nhẹ nhõm vui vẻ, giọng còn
trẻ, lại không cho người nhà nghe giọng của con tin, nên tin chắc rằng
đây là một vụ lừa đảo của Giang Tiểu Binh và đồng bọn, lại còn giục đối
phương mau đi tự thú. Vì vậy mới dẫn đến chuyện cái tai.
Lúc này, một cảnh sát dìu Vương Lệ Cầm bước vào, hai mắt Vương Lệ Cầm đỏ hoe,
tay cầm chiếc điện thoại di động đang đổ chuông ầm ĩ.
”Anh cả, lại gọi đến rồi.”
Vương Các Đông bật thiết bị ghi âm và loa ngoài rồi đưa cho Vương Lệ Cầm nghe máy.
”A lô, vẫn là tôi, chúng tôi lại để một chiếc hộp giấy ở chỗ cái thùng rác thứ năm tính theo chiều ngược lại từ đầu phía đông đường Vọng Giang,
nhưng lần này không có nốt ruồi, không biết chị có nhận ra được không.”
”Mày… mày lại…” Vương Lệ Cầm suýt nữa lại ngất luôn tại chỗ.
”Cái gì mà mày lại?” Đối phương ngây người, rồi lập tức hiểu ra, trách móc:“Các vị tìm được cái tai rồi mà không nói cho tôi biết sớm, mang cái thứ này tôi cũng thấy ghê người.”
Vương Các Đông nghe thấy giọng nói còn trẻ đó, trong lòng dậy lên cảm giác ghê tởm, rất giống giọng của
một tên giết người biến thái, đằng nào thì đối phương cũng đã biết là
Vương Lệ Cầm đã báo cảnh sát, có giấu cũng không có tác dụng gì, anh cầm lấy chiếc điện thoại di động, trầm giọng nói: “Tôi là người của Sở Công an huyện, các anh đừng manh động, tôi khuyên các anh suy xét kĩ lưỡng,
đừng tiếp tục làm những chuyện dại dột. Các anh có điều kiện gì, cứ
nói.”
Đối phương dường như đang suy nghĩ: “Vốn là chúng tôi đang
thương lượng đấy chứ, đã bảo là nếu Vương Lệ Cầm báo cảnh sát, chúng tôi sẽ giết con tin, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Vương Lệ Cầm
cuống lên: “Anh cần tiền đúng không, tôi nhất định sẽ đưa cho anh, đừng
làm gì con trai tôi. Tôi xin anh, tôi xin các anh!”
”Ồ, không
biết là chị lại dễ thương lượng thế, như vậy có phải là hợp tình đạt lý
không, nếu chúng tôi giết con tin thì cũng quá đáng quá. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác, tôi tin là không còn tai, con trai chị trông sẽ
rất kỳ quái, nhưng dù sao cũng còn sống, đúng không? Chị chỉ mong nó còn sống thôi chứ gì? Cái vị gì ấy nhỉ - cái ông anh vừa bảo mình là người
của Sở Công an huyện ấy, còn ở đó không?”
Vương Các Đông cau mày đáp: “Anh muốn thế nào?”
”Giọng anh nghe không non nớt như cái thằng ngốc lúc sáng, xem ra anh chắc là
sếp của bọn nó, báo họ tên và chức vụ của anh ra xem nào.”
Vương
Các Đông do dự một lúc rồi miễn cưỡng đáp: “Vương Các Đông,“ anh nhấn
giọng, “phó giám đốc Sở Công an huyện, chuyên phụ trách các vụ án điều
tra hình sự!”
”Úi trời ơi, sợ quá!” Một giọng điệu kỳ quái từ đầu kia vọng đến.
Nghe cái giọng đáng ăn đòn đó, Vương Các Đông chỉ muốn vặc luôn một câu “Cút mẹ mày đi”!
Đối phương tiếp tục nói: “Vương Lệ Cầm có ở đó không? Chuyện chị báo cảnh
sát, chúng tôi có thể không truy cứu nữa, tha cho chị. Có điều, đến lúc
chúng ta giao nhận tiền chuộc, nếu cảnh sát đi theo chị, thì đành phải
bái bai thôi. - Còn ông Vương Các Đông Giám đốc sở Công an huyện, nghe
đồn là vô cùng giỏi, chuyên phụ trách các vụ án điều tra hình sự, Vương
Lệ Cầm đã trót báo án rồi, tôi tin là các ông sẽ không khoanh tay đứng
nhìn, thôi được, các ông muốn chơi, tôi sẽ chiều, có điều, đừng có để
tôi nhìn thấy các ông lúc giao tiền chuộc.”
Mặt Vương Các Đông lạnh băng: “Tiền chuộc giao như thế nào?”
”Ông có phải là Vương Lệ Cầm đâu, sao tôi phải nói cho ông biết? Bái bai.”
Dứt lời liền ngắt điện thoại, gọi lại vẫn tắt máy.