Tên bắt cóc khiến Vương Các Đông giận tím mặt, anh chưa bao giờ thấy tên tội phạm nào ngạo mạn như vậy, thậm chí còn nói chuyện bằng một giọng
rất kẻ cả. Phân tích giọng nói trong điện thoại có thể thấy người này
rất trẻ, nhưng có thể là một thằng biến thái. Hắn tự xưng là “chúng
tôi”, xem ra vẫn còn đồng bọn.
Anh vội cử người chạy đến đường Vọng Giang lấy chiếc hộp giấy kia về.
Tiếp đó lại suy nghĩ một hồi, phải hành động theo từng bước để bắt tên này.
Anh gọi toàn bộ thành viên nòng cốt của đội Trinh sát hình sự đến, phân công công việc.
Đầu tiên, phải lập tức dò tìm tín hiệu điện thoại di động, khi đã xác định
được phạm vi khu vực của mục tiêu, lập tức báo về ngay, lúc đó sẽ bố trí công an mặc thường phục giả vờ sửa chữa đường ống nước tiếp cận vị trí
của tên bắt cóc.
Thứ hai, cử hai công an mặc thường phục đến
trường học hỏi đám bạn cùng lớp hôm qua cùng đi với Giang Tiểu Binh xem
rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì và diễn biến toàn bộ sự
việc. Việc này nhất định phải được thực hiện kín đáo, cẩn thận, vì bọn
bắt cóc rất có khả năng đang âm thầm theo dõi hành động của cảnh sát.
Bây giờ đã là sáu rưỡi tối, phải nhanh chóng đến trường, hoàn thành công việc trước khi giờ tự học buổi tối kết thúc.
Thứ ba, lấy các
thiết bị điện tử cần thiết ở trong kho ra, cài đặt lại điện thoại di
động của Vương Lệ Cầm, để mọi cuộc gọi, cho dù là của bất cứ đối tượng
nào, cũng ngay lập tức được kết nối với Sở Công an huyện, đồng thời lúc
đó đối thoại thế nào, công an sẽ đưa ra chỉ thị.
Thứ tư, để Vương Lệ Cầm về nhà trước, cử hai công an mặc thường phục kín đáo vào nhà,
cài đặt để điện thoại cố định trong nhà cũng kết nối với Sở Công an
huyện, đồng thời phải kiểm tra thật kĩ toàn bộ trong nhà và bên ngoài
xem có thiết bị nghe lén hay không…
Còn chuyện tên bắt cóc đòi ba triệu tệ tiền mặt, Vương Các Đông hoàn toàn không nghĩ đến, anh cho
rằng, nếu thuận lợi, đêm nay có thể bắt được tội phạm.
Công việc nhanh chóng được triển khai, Vương Các Đông trực ở văn phòng để chỉ huy.
Rất nhanh, Lâm Kiệt báo về thông tin đầu tiên: “Anh cả, không dò tìm được tín hiệu.”
Vương Các Đông không tin lắm: “Sao lại thế?”
”Đối phương tắt máy, ngày hôm nay mỗi lần gọi điện thoại, hắn đều tắt máy
luôn sau khi gọi xong. Căn cứ vào địa điểm tín hiệu ban ngày thì tên bắt cóc luôn trong trạng thái di chuyển, nhân viên kỹ thuật nói là có thể
tên bắt cóc sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu, khiến cho tín hiệu điện thoại di động không cố định truyền đến một trạm điện thoại di động, rất nhiều vụ lừa đảo bằng điện thoại cũng sử dụng thiết bị này. Ngoài ra,
vì thời gian hắn bật máy quá ngắn, số liệu tín hiệu mà công ty dịch vụ
viễn thông nhận được có hạn, nhân viên kỹ thuật chỉ có thể khoanh vùng
được phạm vi trong vòng vài ki-lô-mét vuông, không thể xác định được vị
trí chính xác. “
Vương Các Đông hỏi: “Lần sau tội phạm bật máy, chúng ta có thể tìm ra được vị trí của hắn trong bao lâu?”
Lâm Kiệt đáp: “Bọn em đã cho theo dõi số điện thoại của Giang Tiểu Binh,
nếu không có gì bất thường, kể cả là hắn tiếp tục sử dụng thiết bị gây
nhiễu tín hiệu, chỉ cần hắn bật máy quá hai, ba phút, là có thể xác định được vị trí của hắn trong phạm vi không quá một trăm mét.”
”Nếu hắn vẫn chỉ nói vài câu rồi tắt máy như hôm nay thì sao?”
Lâm Kiệt lắc đầu bất lực: “Thế thì phạm vi tính toán được chắc chắn là rất rộng, không dễ xác định.”
”Công an chỗ mình không tìm được nhân viên kỹ thuật nào giỏi hơn, có thể xác định được vị trí chính xác của tín hiệu à?”
”Nhân viên kỹ thuật nói, nếu đối phương không sử dụng thiết bị gây nhiễu tín
hiệu, khi chúng ta đã theo dõi số của đối phương, chỉ cần đối phương bật máy, trong vòng mười giây là có thể xác định được chính xác vị trí.
Nguyên tắc tìm ra vị trí tín hiệu là căn cứ vào vị trí của trạm di động
nơi nhận tín hiệu, rồi tiến hành kiểm tra, thời gian càng dài, phạm vi
càng chính xác. Nhưng thiết bị gây nhiễu tín hiệu có tác dụng khiến cho
tín hiệu của điện thoại di động không cố định phát về trạm gần nhất, cho nên rất khó xác định vị trí chính xác. Hơn nữa kỹ thuật của các công ty dịch vụ viễn thông trong nước không bằng các nước phát triển, ở các
nước như Mỹ, vì phải chống khủng bố, số liệu của các đơn vị kinh doanh
cung cấp dịch vụ viễn thông phong phú hơn, khâu lắp đặt xây dựng trong
nước không tính toán nhiều như vậy. Nếu tội phạm tiếp tục sử dụng thiết
bị gây nhiễu, chỉ gọi một hai phút rồi ngắt điện thoại và tắt máy luôn,
thì cho dù có mời được người của Cục An ninh quốc gia cũng bó tay.”
Vương Các Đông gãi đầu, cau mày nói: “Biết rồi, anh tiếp tục giám sát những
việc khác, bố trí người chuyên trách theo dõi tín hiệu điện thoại di
động 24/24.”
Mấy phút sau, công an mặc thường phục được giao
nhiệm vụ đến nhà Vương Lệ Cầm gọi điện thoại về: “Anh cả, đã tìm kĩ
trong nhà, không có bất cứ thiết bị nghe lén, theo dõi nào cả. Thiết bị
kết nối với điện thoại di động của Vương Lệ Cầm đã cài đặt xong, chúng
em đang ở trong nhà chị ấy sẵn sàng chờ lệnh.”
”Được, tối nay các cậu cứ phục ở nhà chị ta.”
Một lúc lâu sau nữa, hai cảnh sát bưng chiếc hộp giấy kia về, trong hộp tất nhiên là chiếc tai thứ hai của Giang Tiểu Binh.
Vương Các Đông nhìn một cái, cảm giác ghê tởm lại dậy lên, tên tội phạm này
đúng là một thằng biến thái, không thể tưởng tượng được.
Anh bảo họ giao cái tai cho bên pháp y, tiện thể kiểm tra xem có phát hiện được thêm manh mối gì từ chiếc hộp giấy không.
Vì đường Vọng Giang không có camera giám sát, chiếc hộp lại rất nhỏ, thậm
chí có thể nhét được vào trong áo, cho dù tên tội phạm có đi qua những
đoạn đường có camera theo dõi, cũng không thể bị cảnh sát nhận ra dấu
hiệu khả nghi, cho nên Vương Các Đông không yêu cầu họ đi kiểm tra toàn
bộ camera giám sát ở khu vực gần đường Vọng Giang nữa.
Đến hơn 10 giờ tối, cảnh sát mặc thường phục được cử đến trường về báo cáo: “Anh
cả, tối hôm qua, Giang Tiểu Binh và ba thằng bạn cùng lớp đã trốn học về nhà trước khi giờ tự học buổi tối kết thúc, thời gian chắc là vào
khoảng 9 giờ 10 phút, khi bọn chúng đi qua một quán Net, ba thằng bạn đó đều vào quán chơi, Giang Tiểu Binh về nhà một mình. Sau đó xảy ra việc
gì thì cả ba đều nói là không biết.”
Vẻ mặt Vương Các Đông sầm xuống, anh hỏi: “Các anh lấy lời khai riêng từng đứa phải không?”
”Vâng, chúng em hỏi riêng từng đứa, đã đối chiếu lời khai cẩn thận, nội dung
lời khai của bọn chúng không có mâu thuẫn, đây là nội dung lời khai chi
tiết của chúng. Đúng rồi, anh cả, có cần đưa ba thằng học sinh này về để tra hỏi tiếp không?”
Vương Các Đông xem toàn bộ nội dung lời
khai, thấy không có gì mâu thuẫn, lắc đầu bảo: “Tạm thời không cần, dù
sao cũng là học sinh, ngày mai còn phải đi học, trước mắt không liên
quan đến ba học sinh này. Ừm… thế này, cậu tìm tất cả những tuyến đường
mà Giang Tiểu Binh có thể đi về nhà, xem những đoạn đường nào có camera
giám sát, rồi gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, bảo họ đem nội
dung ghi hình giám sát đến đây.”
”Vâng, em làm ngay.”
Bận
rộn cho đến tận hơn nửa đêm, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Giang Tiểu Binh trong số băng ghi hình giám sát, cậu ta đi vào một con đường
nhỏ, con đường này không dài, chỉ khoảng hơn bốn trăm mét, hai đầu đều
có camera giám sát, một bên đường men theo bờ sông, dãy bên kia là các
tòa nhà ở và cửa hàng liền sát với nhau, không có lối đi nào khác.
Cho nên con đường nhỏ này có thể coi là một khu vực khép kín.
Hình ghi vào buổi tối rất mờ, nhưng về cơ bản vẫn có thể thấy được tình
hình, sau khi Giang Tiểu Binh đi vào ở chỗ camera giám sát thứ nhất, thì không thấy đi ra ở bất cứ chỗ camera giám sát nào khác.
Vương
Các Đông chăm chú suy nghĩ, tên bắt cóc sống ở ngay trong khu nhà ở chỉ
dài có hơn bốn trăm mét này, bắt Giang Tiểu Binh rồi đưa lên nhà, hay là lái xe chở Giang Tiểu Binh đi chỗ khác?
Cho dù đáp án thế nào, cũng không thể phá được vụ án trong đêm nay.