Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 344: Chương 344: Bò lên gặp anh Nhạc




Trong phòng làm việc, Nhạc Huy và Kỳ Phi tiếp đón một vị khách từ phương xa đến.

Đó là một ông lão mặc áo khoác trắng, tóc đã bạc phơ nhưng đôi mắt vẫn còn tinh nhạy.

“Tiểu Phi, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Ông lão vuốt râu, dường như rất thân quen với Kỳ Phi, ánh mắt ngập tràn yêu thương quan sát anh ta.

“Ông Chu, cháu vẫn khỏe, bao nhiêu năm không gặp mà ông vẫn còn dẻo dai khỏe mạnh quá”.

Kỳ Phi tỏ ra vô cùng kính trọng ông lão đang đứng trước mắt.

“Già rồi, không thể so với ngày xưa được nữa, đi xa không có nổi. Nếu không phải do cháu cần giúp đỡ thì sao ông lại phải đến nơi xa xôi như thế này cơ chứ”.

Ông lão bật cười, nói.

“Cậu này… là cậu chủ phải không, trước đây tôi từng trị bệnh cho Nhạc gia chủ, khi đó cậu chủ vẫn chỉ là một đứa bé”.

Nói xong, ông lão lại nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy khẽ gật đầu, rất khách khí với ông lão. Đây là vị quân y già do Kỳ Phi mời đến, được mệnh danh là người tài giỏi bậc nhất của nền y học nước Hoa. Trong giới thượng lưu ở thủ đô, không có ai là không biết đến tên tuổi của danh y Chu Tử Khiêm.

Ông lão này từng là quân y trên chiến trường, đời ông cha đều học y học. Nghe nói ông ấy chỉ chữa những chứng bệnh khó và phức tạp, ông ấy cũng là chuyên gia trong lĩnh vực chỉnh hình. Người đến nhà ông ấy mong được chữa trị có thể xếp hàng dài ra tận con phố lớn.

Nếu không phải lần này cần thu phục cái tên khó nhằn như Ngô Chí Huân thì Nhạc Huy cũng sẽ không để Kỳ Phi phải mời vị “đại Phật” đáng kính này tới.

“Căn bệnh khó chữa trước đây của ông nội là do ông Chu chữa khỏi, lúc đó Nhạc Huy cháu có may mắn được gặp mặt ông một lần”.

“Lúc đó may mà có ông”.

Nhạc Huy cúi đầu nói.

“Khách sáo quá rồi”, ông lão khoát tay cười nói: “Lúc đầu khi Nhạc gia chủ vẫn còn chưa xuất ngũ, ông ấy từng là lãnh đạo cũ của tôi, chữa bệnh cho lãnh đạo cũng là việc tôi nên làm”.

“Phải rồi, nghe nói các cậu có một bệnh nhân cần tôi chữa trị, không biết là loại bệnh gì vậy? Bệnh nhân đang ở đâu?”

Nhạc Huy vội nói:

“Bệnh nhân sắp tới rồi nhưng có lẽ sẽ hơi nan giải. Chân của hắn bị người ta đánh gãy, ngay cả chuyên gia chỉnh hình của thành phố Đông An cũng đều nói không chữa trị được”.

Người mà Nhạc Huy nói tới đương nhiên là Ngô Chí Huân. Chân của Ngô Chí Huân cũng là do bọn họ sai khiến Chu Tứ Hải đánh gãy.

Nghe Chu Tứ Hải nói hắn ra tay hơi quá, còn nặng tới mức độ nào thì Nhạc Huy cũng không rõ, vậy nên anh mới mời ông Chu đến.

“Ồ?”, ông lão khẽ nhướng mày hỏi: “Chân gãy nửa tháng rồi sao?”

Nhạc Huy lắc đầu: “Mới chỉ mấy ngày thôi”.

Ông lão nghe vậy, cười nhạt:

“Vậy thì tốt, nếu mà gãy nửa tháng rồi thì khó chữa lắm, dù sao tôi cũng không phải thần tiên”.

“Nhưng chưa đến nửa tháng thì chữa trị được, thời bọn tôi đi đánh trận, chân bị bom nổ gãy là chuyện hết sức bình thường, nhưng chỉ cần chân vẫn còn thì tôi đều có thể chữa trị được mà không để lại di chứng”.

Nhạc Huy cười mừng rỡ:

“Không hổ danh là người tài giỏi bậc nhất của nền y học nước Hoa, cũng chỉ có ông mới có sự tự tin đến thế”.

Nói xong, Nhạc Huy quay sang nói với Kỳ Phi:

“Kỳ Phi, trước tiên cứ dẫn ông cụ đi xuống nghỉ ngơi đi đã. Ông ấy tuổi tác đã cao, đi xe mệt nhọc, ngày mai sắp xếp phẫu thuật sau”.



“Anh Nhạc! Tôi là Ngô Chí Huân, anh Nhạc, anh ở đâu!”

“Xin anh Nhạc ra mặt!”

Lúc này, Ngô Chí Huân đang ngồi trên xe lăn và được Chu Tứ Hải đẩy lên trên tầng, hắn kích động vỗ vào xe lăn, hô tên Nhạc Huy.

Hắn sợ rằng vì đến muộn mà làm Nhạc Huy không vui rồi không được gặp Nhạc Huy nữa.

“Đây là… giọng của anh cả…”

Trong căn phòng VIP yên tĩnh, nghe thấy tiếng hô càng lúc càng gần, sắc mặt cậu Tư biến đổi đầu tiên, có vẻ như hắn đã nhận ra giọng của anh cả Ngô Chí Huân.

“Anh Nhạc, anh ở đâu?”

Ngô Chí Huân vẫn tiếp tục gào thét, lần này, vì khoảng cách gần, âm thanh lại lớn nên tất cả mọi người trong phòng VIP đều nghe thấy rất rõ.

“Anh cả đến rồi sao?”

“Mẹ nó, anh ta... đến thật rồi?”

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều đứng dậy từ ghế sofa, Ngô Tịnh Vũ sải bước trực tiếp mở toang cánh cửa phòng VIP và đi đến hành lang.

“Đây… anh cả, anh…”

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Chí Huân, Ngô Tịnh Vũ đứng hình tại chỗ.

Lần trước khi hắn nhìn thấy Ngô Chí Huân, Ngô Chí Huân vẫn khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn. Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn không gặp, sao Ngô Chí Huân lại trở thành một kẻ tàn phế rồi?

“Anh cả!”

“Anh cả!”

Mấy người Ngô Thắng và Ngô Lượng cũng lao đến ngay phía sau, nhìn thấy Ngô Chí Huân ngồi trên xe lăn thì đều kinh ngạc thốt lên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh cả lại biến thành bộ dạng như thế này?”

Cả đám người khó hiểu nhìn Ngô Chí Huân, bọn họ vẫn chưa biết chuyện chân của Ngô Chí Huân đã bị đánh tàn phế.

“Sao mọi người cũng ở đây?”

Nhìn thấy mấy người Ngô Tịnh Vũ và Ngô Thắng đều có mặt, Ngô Chí Huân cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Lúc này, hắn cũng chẳng còn tâm trí gì mà suy nghĩ nhiều hay ra vẻ kinh ngạc nữa, hắn thoát khỏi tay Chu Tứ Hải, lăn bánh xe lao đến trước mặt mấy người Ngô Thắng, vội vã hỏi:

“Mấy người có quen biết anh Nhạc không, bây giờ anh Nhạc đang ở đâu?”

Mấy người Ngô Thắng trố mắt nhìn nhau, vừa nãy khi Nhạc Huy bảo bọn họ tiếp tục chờ đợi, bọn họ còn cho rằng tất cả đều chỉ là tốn công vô ích, không ai cam tâm tình nguyện.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Ngô Chí Huân lại nôn nóng muốn tìm Nhạc Huy như vậy, trong lòng bọn họ không giấu được mà thầm thở dài.

Nhạc Huy này rốt cuộc đã làm gì với anh cả?

“Anh cả, chân của anh bị làm sao vậy?”

Mọi người không trả lời hắn mà lại quan tâm đến đôi chân của hắn hơn.

“Gãy rồi, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, mấy người mau nói cho tôi biết rốt cuộc anh Nhạc đang ở đâu?”

Ngô Chí Huân cực kỳ sốt ruột, không có tâm trí tán gẫu với bọn họ.

Thấy vậy, Ngô Thắng đang định mở miệng nói thì Ngô Tịnh Vũ đã đi trước một bước, cướp lời:

“Anh đến muộn rồi! Anh Nhạc nói, nếu anh muốn tìm anh ấy thì phải tự mình bò từ đây lên trên văn phòng làm việc ở tầng ba”.

“Cái gì...”

Mặt Ngô Chí Huân biến sắc, quay đầu nhìn Ngô Thắng:

“Anh Nhạc nói như vậy thật sao?”

“Đúng, đúng là như vậy”, Ngô Thắng gật đầu: “Nếu anh muốn đi gặp anh ta thì phải…”

Ngô Chí Huân nghe vậy, do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn thỏa hiệp:

“Được, tôi bò!”

Nói xong, hắn lăn từ trên xe lăn xuống, sau đó dùng sức lực của hai tay bò từng chút từng chút lên trên tầng ba.

Mọi người cùng đi theo, dường như đang giám sát hắn.

Nhục nhã, nhục nhã vô tận, đây là cảm nhận duy nhất trong lòng Ngô Chí Huân.

Thế nhưng vì chữa khỏi chân, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ hết thể diện, từ bỏ toàn bộ tôn nghiêm, từng chút từng chút bò lên trên tầng ba.

Lúc này, Nhạc Huy đã nhìn thấy Ngô Chí Huân từ camera giám sát, anh không nói gì cả, chỉ yên lặng ngồi trong phòng làm việc chờ đợi. Bởi vì anh biết rằng, nếu muốn một người có thói kiêu ngạo đã ăn sâu vào tận xương tủy như Ngô Chí Huân thật sự phục tùng mình, chỉ có thể để hắn vứt bỏ hết sự kiêu ngạo của bản thân, chịu đựng sự nhục nhã vô tận, quá trình này không thể thiếu.

Khoảng cách ngắn như vậy, Ngô Chí Huân đã bò hết hơn một tiếng đồng hồ.

Trong suốt khoảng thời gian này, mấy người Ngô Tịnh Vũ vẫn luôn đi theo phía sau hắn, đi bên cạnh quan sát hắn, nhìn hắn bò qua con đường đầy nhục nhã này.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Chí Huân, sự tôn kính của mấy người Ngô Thắng đối với Nhạc Huy lại càng thêm sâu sắc.

Đối với những người như Ngô Chí Huân, hình phạt như thế này rõ ràng còn khó chịu hơn cả việc giết chết hắn.

Cuối cùng, Ngô Chí Huân cũng bò đến được trước cửa phòng làm việc, lúc này, bộ đồ tây cao cấp của hắn đã bị cọ sát đến mức rách nát tả tơi, còn hắn thì trông như một kẻ ăn mày.

“Anh Nhạc…”

Ngô Chí Huân yếu ớt gọi.

Nhạc Huy đang thưởng thức một tách trà chậm rãi quay đầu lại, thản nhiên nói:

“Anh đến muộn rồi”.

“Tôi… anh Nhạc, trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn…”

Ngô Chí Huân hoảng hốt nói nhưng hắn vẫn chưa nói xong thì Nhạc Huy đã ngắt lời:

“Tôi không thích viện cớ”.

“Tôi…”, Ngô Chí Huân quỳ trên mặt đất, đáng thương cầu xin: “Anh Nhạc, tôi không muốn làm một người tàn phế, mong anh khoan hồng độ lượng, cho tôi một cơ hội, chữa khỏi chân cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được!”

“Muốn tôi cho anh một cơ hội thì cũng không phải không được”, Nhạc Huy đặt tách trà xuống, lạnh lùng nói: “Còn nhớ những lời tôi từng nói với anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.