Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 345: Chương 345: Vô liêm sỉ như nhau




“Nhớ, tôi nhớ!”

Ngô Chí Huân vội vàng gật đầu:

“Anh Nhạc yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa, từ nay về sau, tôi sẽ là người của anh Nhạc, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, tuyệt đối không than trách”.

Nghe những lời này của Ngô Chí Huân, đám người Ngô Tịnh Vũ rùng mình.

Vật lộn cả nửa ngày, vậy mà chân của Ngô Chí Huân là do Nhạc Huy đánh gãy?

Nhạc Huy đứng dậy, chắp tay nói:

“Con người anh nói không giữ lời, hôm đó tôi vừa bước ra khỏi cửa, anh liền sai người đến giết tôi”.

“Tôi không tin lời anh nói, tôi không còn tin tưởng với anh nữa rồi. Đợi đến lúc tôi chữa khỏi chân cho anh, ai biết được anh có muốn quay nòng súng lại giết tôi hay không?”

“Hơn nữa, mấy anh em của anh bây giờ đã là người của tôi rồi. Người tôi có thể sử dụng rất nhiều, thiếu một người như anh cũng không sao”.

Nghe thấy Nhạc Huy nói vậy, sắc mặt Ngô Chí Huân thay đổi dữ dội, liên tục đập đầu xuống đất:

“Không! Không! Anh Nhạc, xin anh hãy tin tôi một lần nữa, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa”.

“Tôi sẽ chứng minh giá trị của mình, anh giữ tôi lại chắc chắn hữu dụng, hữu dụng hơn mấy tên vô dụng kia!”

Bộ dạng thờ ơ của Nhạc Huy khiến Ngô Chí Huân sợ hãi đến phát khóc, hắn nhanh chóng kích động bày tỏ lòng trung thành của mình.

Đám người Ngô Tịnh Vũ lạnh lùng nhìn anh cả với vẻ không hài lòng.

Hắn vì để chứng tỏ bản thân mà giẫm đạp lên bọn họ.

“Không phải sau này mà là bây giờ”, Nhạc Huy lạnh lùng nói: “Bây giờ anh hãy chứng minh giá trị của mình đi, nếu không thì tôi dựa vào cái gì mà tin anh đây? Dựa vào cái gì để dùng anh chứ?”

“Nếu không chứng minh được thì trở về tự sinh tự diệt đi, người tài giỏi bậc nhất của nền y học nước Hoa - Chu Tử Khiêm đang ở chỗ tôi, nếu anh không chứng minh được giá trị của mình thì ông Chu đó cũng sẽ rời đi”.

Ngô Chí Huân nghe thấy mấy chữ người tài giỏi bậc nhất của nền y học nước Hoa, mắt liền mở trừng.

“Tôi có thể chứng minh, tôi nhất định có thể chứng minh…”

Ngô Chí Huân lẩm bẩm, đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì đó.

“Có cách rồi! Anh Nhạc, anh đợi một chút, tôi chứng minh giá trị của mình ngay đây”.

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra, lục tìm danh bạ, tìm ra một dãy số rồi bấm gọi.

“Alo, dì Lệ?”

“Là Chí Huân sao? Cuối cùng anh cũng gọi cho em rồi!”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói kích động của Vu Tiểu Lệ, vợ của Ngô Thiên Long:

“Chí Huân, anh thế nào rồi? Có nhớ em không?”

“Anh tìm em là có chuyện cần em giúp đỡ”, Ngô Chí Huân không muốn phí lời liền nói thẳng vào chủ đề.

“Có chuyện gì anh nói đi, à, bố anh không ở nhà, anh có muốn đến đây không?”

“Đến đó? Giờ là lúc nào rồi còn muốn tôi qua đó?”, Ngô Chí Huân chửi thầm trong lòng: “Chân ông đây gãy rồi, còn nhớ đến ông nữa sao?”

Hắn bất lực nói:

“Vậy thì tốt, dù sao bố anh cũng không có nhà, bây giờ em đến huyện Tứ Thủy một chuyến đi”.

“Huyện Tứ Thủy? Đến đó làm gì?”, Vu Tiểu Lệ cảm thấy khó hiểu.

“Em cứ đến đây là được, em có muốn chữa khỏi chân cho anh không? Nếu muốn thì tới đây ngay đi!”

“Muốn, em muốn. Anh đợi nhé, em đến ngay”.

“Được, anh ở câu lạc bộ Hoàng Gia đợi em”.

Cúp điện thoại, Ngô Chí Huân nhìn Nhạc Huy nói:

“Anh Nhạc, anh sẽ nhìn thấy thành ý của tôi sớm thôi. Chẳng phải anh muốn hoàn toàn tiếp quản Thánh Hoàng sao?”

“Mặc dù bây giờ mấy người chúng tôi đều đã gia nhập dưới trướng của anh, nhưng bố tôi còn chưa chết thì anh sẽ không thể thuận lợi tiếp quản Thánh Hoàng được”.

“Tôi vừa gọi điện cho vợ mới của bố tôi. Cô ta là người đầu gối tay ấp với Ngô Thiên Long, nếu cô ta phối hợp cùng chúng ta thì giết bố tôi là chuyện rất đơn giản!”

Ngô Chí Huân nói rành mạch rõ ràng toàn bộ những điều muốn nói, Nhạc Huy nghe xong liền nhướng mày.

“Ý kiến này hay đấy, mọi người thấy thế nào?”

Nhạc Huy như cười như không nhìn đám người Ngô Thắng.

Chỉ thấy đám người đó lúc này như bị đóng băng ngay tại chỗ.

“Ngô Chí Huân, đồ khốn kiếp, anh dám dan díu với mẹ kế?”

“Anh cả, thật không ngờ anh là loại người như vậy, ông đây còn tưởng anh thực sự không có ham muốn dục vọng cơ đấy!”

“Anh đúng là chó chết, vì bản thân mà phản bội cả bố mình!”

Một loạt những lời mắng chửi ném lên người Ngô Chí Huân.

Thực ra mấy anh em bọn họ có mặt ở đây đều giống nhau. Chỉ là những gì Ngô Chí Huân thường thể hiện khác xa với những gì họ nhìn thấy bây giờ.

Không ngờ Ngô Chí Huân còn vô liêm sỉ hơn đám người họ.

“Chửi xong chưa?”

Mặt mày Ngô Chí Huân tối sầm nhìn thẳng đám người nói:

“Tao dan díu với Vu Tiểu Lệ thì sao? Ngô Thiên Long đã cưới bao nhiêu vợ rồi?”

“Bọn mày tự hỏi chính mình xem mẹ ruột của bọn mày có phải đều bị ông ta bỏ rơi hay không? Bọn mày không hận ông ta sao?”

“Tao phản bội ông ta thì sao? Bọn mày tự hỏi lương tâm mình xem bọn mày thật sự coi Ngô Thiên Long là bố ruột sao? Nếu nói phản bội, chẳng phải bọn mày cũng phản bội ông ta rồi sao”.

“Chẳng lẽ tao còn không biết ý đồ làm phản của bọn mày sao? Bọn mày còn có mặt mũi chửi tao?”

Cả phòng trở nên im lặng, lời này của Ngô Chí Huân khiến đám Ngô Thắng không nói nên lời.

Nhìn thấy cảnh này, Nhạc Huy không khỏi thở dài. Nếu như Ngô Thiên Long nhìn thấy cảnh này, không biết sẽ cảm thấy thế nào. Sinh được bảy thằng con trai, cả bảy thằng đều muốn ông ta chết, người làm bố như ông ta thật đúng là vô phúc.

Không biết đây có phải là quả báo của Ngô Thiên Long hay không, một đời cưới nhiều vợ như vậy cũng không dạy dỗ được thằng con tốt, nên mới tạo ra tình thế như ngày hôm nay. Người làm bố như ông ta thật quá thất bại.

“Anh Nhạc, chúng tôi không giống anh ta, tôi thấy anh ta không đáng tin chút nào!”

Lúc này, Ngô Tịnh Vũ đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Ngô Chí Huân rồi nói:

“Chúng tôi luôn bị hắn chèn ép, vị trí người thừa kế vốn là của anh ta. Chúng tôi phản bội, chính là không muốn sau này bị anh ta chèn ép nữa, càng không muốn có một ngày nào đó bị anh ta giết hại”.

“Nhưng anh ta chẳng có lý do gì để mà phản bội cả, bởi vì vị trí chủ nhân của Thánh Hoàng vốn chính là của anh ta, bố cũng luôn đối xử tốt với anh ta. Nếu như anh chữa khỏi chân cho anh ta, thì anh ta nhất định sẽ trở mặt, quay lại muốn diệt trừ chúng tôi”.

Ngô Tịnh Vũ nói một hơi, khiến sắc mặt Ngô Chí Huân trở nên trắng bệch.

“Ngô Tịnh Vũ, mày câm miệng lại cho tao!”, Ngô Chí Huân quát lớn.

Lúc này, đám người Ngô Thắng cũng có phản ứng, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

“Đúng vậy! Anh ta vốn chẳng có lý do gì để phản bội cả. Anh Nhạc, anh không thể chữa khỏi chân cho anh ta được, nếu không anh ta chắc chắn sẽ quay đầu trả thù chúng tôi!”

“Anh Nhạc, hay là giết chết anh ta luôn đi!”

Đám cậu Tư cũng hùa theo lời Ngô Tịnh Vũ.

Có lẽ trước đây Ngô Chí Huân đã chèn ép bọn họ quá mức, cho nên bây giờ gặp khó khăn thì không ai trong số họ muốn Ngô Chí Huân trở nên tốt đẹp cả.

“Mẹ nó! Đám súc sinh, tao là anh cả của chúng mày đấy!”

Ngô Chí Huân tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, hận không thể giết chết mấy thằng em ruột ngay bây giờ.

“Anh Nhạc, anh đừng nghe những lời nói bậy bạ của bọn nó, lát nữa Vu Tiểu Lệ sẽ đến đây, tôi không hề nói dối anh!”

“Xin anh hãy tin tôi!”

Nhạc Huy lại ngồi xuống, suy tư một lúc, sau đó nhìn Ngô Tịnh Vũ nói:

“Anh trai cậu đã thông báo cho Vu Tiểu Lệ rồi, lát nữa cô ta sẽ đến đây”.

“Nếu như bây giờ giết anh trai cậu thì Vu Tiểu Lệ chắc chắn sẽ không hợp tác với chúng ta. Đã như vậy rồi thì cho anh trai cậu một cơ hội đi, tôi đã đồng ý với anh ta rồi nên phải giữ lời”.

“Phải không, cậu cả?”

Thấy Nhạc Huy lên tiếng, mặc dù đám người Ngô Tịnh Vũ không muốn nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

“Vâng! Anh Nhạc nói đúng, anh tin tôi thì sẽ không bao giờ sai đâu”.

“Hơn nữa tôi chỉ là người thừa kế, chứ không phải bây giờ liền có thể kế thừa vị trí thủ lĩnh của Thánh Hoàng, tôi không thể chờ đợi được nữa rồi. Tôi đã nói giúp các anh diệt trừ bố tôi thì tôi nhất định sẽ làm, anh yên tâm đi!”

Ngô Chí Huân khẽ cười, lau mồ hôi lạnh trên mặt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.