Hội trường sớm đã để sẵn chỗ trống cho mấy người Nhạc Huy.
Vị trí đó giống như bị cô lập, dù gì thì đấu trường ngầm hôm nay là nhằm vào mỗi nhóm Nhạc Huy.
Có vẻ như Nhạc Huy không hề bận tâm mấy, dẫn mọi người đi vào ngồi xuống, cười lớn và nói:
“Nghe nói đấu trường ngầm của Giang Bắc trước đây ba năm tổ chức một lần. Từ khi ông Tần lui về ở ẩn thì chưa tổ chức lại lần nào?”
“Mười năm sau mới tổ chức lại. Có phải ông Long đây làm vậy là vì Nhạc Huy tôi không?”
Long Vũ đứng trên sàn đấu cười khẩy đáp:
“Đương nhiên rồi, ông chủ Nhạc, tôi cũng không giấu cậu làm gì”.
“Cậu muốn chiếm một vị trí ở Giang Bắc của chúng tôi, ít nhất cậu cũng phải tuân theo quy tắc của chúng tôi, tục ngữ nói rằng nhập gia tùy tục, cậu vừa đến Giang Bắc mà đã lần lượt giết Ngô Thiên Long và Hoắc Hải Tôn. Cậu như vậy là giành bát hương trên miếu người khác”.
“Cậu khiến tất cả chúng tôi cảm thấy rất khó chịu đấy”.
Nghe vậy, trong lòng Nhạc Huy đã hiểu được bảy tám phần, thật ra từ đầu đến cuối, anh chỉ nhắm đến Thánh Hoàng của Ngô Thiên Long mà thôi, về phần Ngô Thiên Long, đúng là anh không theo quy củ, nhưng anh không hề muốn đụng vào Long Vũ và Hoắc Hải Tôn, là những người này khiêu khích anh trước.
Tên Long Vũ này, chủ yếu là thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa với hơn phân nửa số người ngồi ở đây để bôi nhọ danh tiếng Nhạc Huy ra khắp nơi.
“Lời này của ông Long là không đúng lắm rồi. Tôi chỉ là một thanh niên đang cố gắng phấn đấu, làm sao có gan dám so tài với mọi người ở đây?”
Nhạc Huy lắc lắc đầu, bình tĩnh đáp lại Long Vũ:
“Tôi chưa bao giờ muốn gây hiềm khích với ai trong các vị ở đây và tôi càng chưa bao giờ nghĩ đến việc gây hiềm khích với ông Long”.
“Tôi càng không ngờ, sẽ làm chấn động đến sát thần Ngọc Diện năm xưa, khiến ông Tần Lãnh phải đích thân đưa ra thư khiêu chiến với tôi”.
“Các vị xem đây có phải là hiểu lầm không?”
Nhạc Huy nở nụ cười.
Vừa dứt lời, sắc mặt Long Vũ đã tối sầm lại.
Ông ta không ngờ Nhạc Huy lại khiêm tốn và có lễ độ như vậy vào lúc này, khác hoàn toàn so với một Nhạc Huy không việc ác gì không dám làm mà ông ta đã miêu tả với mọi người.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, với tài ăn nói của Nhạc Huy, trận đấu trên võ đài này ngày hôm nay có diễn ra được hay không cũng là một vấn đề.
Quả nhiên, các ông lớn khác trong hội trường đã bắt đầu xôn xao bàn tán truyền tai nhau.
Cuộc thảo luận đại khái được chia thành hai phe, một bên cho rằng Nhạc Huy vẫn được coi là lễ phép, hơn nữa còn khiêm tốn, không giống như lời Long Vũ nói, bên còn lại đương nhiên cho rằng Nhạc Huy thấy họ có quá nhiều người, hiển nhiên sẽ sợ thua. Vậy nên mới tỏ vẻ lịch sự và khiêm tốn.
Trên sàn đấu ông Quỷ nhìn thấy cảnh này chỉ im lặng không nói gì, có vẻ như đang suy tư điều gì khác, hơn nữa còn đưa mắt nhìn về phía Nhạc Huy.
Tần Lãnh không khỏi cảm thấy thất vọng khi nghe thấy lời này.
Giống như nhiều người ở đây, ông ta cho rằng Nhạc Huy đang sợ hãi nên mới tỏ ra khiêm tốn và lễ phép, điều này hoàn toàn khác với Nhạc Huy mà Long Vũ miêu tả.
“Ông chủ Nhạc, thư khiêu chiến là tôi gửi cho cậu, tôi chính là Tần Lãnh”.
Ông ta nhìn về phía Nhạc Huy, lạnh lùng nói.
“Cậu nói rằng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc gây thù kết oán với bất kỳ ai, nhưng cậu lại luôn làm những chuyện không tuân theo quy tắc”.
“Trước giờ thế giới ngầm Giang Bắc luôn chung sống hòa thuận, chưa từng xảy ra biến cố lớn như vậy. Cậu cho tôi biết, Ngô Thiên Long và Hoắc Hải Tôn đã chết như thế nào vậy? Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu lại vơ vét hết bao nhiêu địa bàn của người khác ở thành phố Đông An, cậu như thế không vi phạm quy tắc thì là gì?”
Nghe tới đây, Nhạc Huy im lặng một lúc rồi nói:
“Đám người Hoắc Hải Tôn đến đập phá địa bàn của Thánh Hoàng chúng tôi trước, làm rất nhiều người của chúng tôi bị thương”.
“Người khác không động tới tôi, tôi cũng không động chạm người khác làm gì. Ông ta khiêu chiến trước, tôi đương nhiên sẽ muốn sống chết với ông ta một phen. Không phải ông ta chết thì là tôi chết, tôi nghĩ đây là lẽ thường”.
Tần Lãnh nghe vậy liền gật đầu:
“Nếu vậy Hoắc Hải Tôn không chết oan, còn Ngô Thiên Long thì sao? Ngô Thiên Long cũng không chết oan ư?”
Nói đến đây, Nhạc Huy hoàn toàn im lặng.
Đúng là anh không thù không oán gì với Ngô Thiên Long, nhưng quả thật Ngô Thiên Long đã vì anh mà chết.
“Chuyện này tôi không phủ nhận, nhưng thứ tôi muốn chỉ là Thánh Hoàng mà thôi, Ngô Thiên Long không chết dưới tay tôi”.
Nhạc Huy nói:
“Ông ta chết dưới tay của con trai cả của mình là Ngô Chí Huân, Ngô Chí Huân vì việc này mới bị ngồi tù. Ông có thể tự kiểm chứng điều này”.
Sau khi nghe những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, sắc mặt của họ thay đổi rõ rệt.
“Ngô Thiên Long bị con trai cả của ông ta giết chết ư?”
“Có chuyện như vậy nữa hả?”
Đám người lại tiếp tục bàn tán, bọn họ chỉ biết Ngô Thiên Long đã chết, lại không biết Ngô Thiên Long chết như thế nào, không ngờ là chết dưới tay con ruột của mình.
Chuyện giết bố kiểu này cũng coi như chuyện lạ có thật.
“Tôi không quan tâm Ngô Thiên Long chết như thế nào, tóm lại, những chuyện cậu làm, không theo quy tắc lắm“.
Tần Lãnh lắc đầu, nói:
“Những lời này của cậu khiến tôi nghĩ rằng là cậu đang sợ hãi. Người mà Tần Lãnh tôi coi thường nhất chính là loại người có gan làm mà không có gan nhận. Tôi khinh thường loại người đó”.
Nghe Tần Lãnh nói vậy, Nhạc Huy đột nhiên bật cười, dựa lưng vào ghế, nhìn Tần Lãnh trên sàn đấu, nói rõ từng chữ:
“Từ trước đến nay Nhạc Huy tôi chưa biết sợ là gì, trong từ điển của tôi không có hai chữ sợ hãi”.
“Tôi nghĩ rằng, có thể bớt đi chút phiền phức thì cũng tốt, tôi vui, ông vui, mọi người đều vui, nhưng nếu nhất định phải xảy ra xung đột thì tôi sẽ không thụt lùi dù chỉ nửa bước”.
Tần Lãnh đột nhiên cười toe toét khi nghe đến đây, hai người trố mắt nhìn nhau, bầu không khí dường như có tia lửa xẹt qua.
“Can đảm! Trước mặt ông Lãnh đây mà cậu cũng dám kiêu căng vậy, Nhạc Huy, một người mới đến như cậu không biết danh tiếng của Tần Lãnh cũng đúng thôi, tôi cho cậu biết, năm xưa lúc ông Lãnh còn ở Giang Bắc, là sát thần Ngọc Diện mà ai ai cũng phải vừa sợ hãi vừa tôn kính”.
“Nhạc Huy, cậu là cái thá gì?”
Long Vũ có vẻ rất bất mãn với sự kiêu ngạo của Nhạc Huy, bắt đầu chửi bới.
“Tôi là cái thá gì thì lát nữa ông sẽ được biết ngay thôi“.
Nhạc Huy lạnh lùng liếc xéo ông ta rồi nói:
“Tôi đã nghe đến cái tên sát thần Ngọc Diện này từ lâu lắm rồi, đã vậy thì chúng ta đừng vòng vo nữa“.
“Tôi biết rằng tất cả các vị đến đây hôm nay đều là vì tôi, nếu đã muốn tôi theo quy tắc, vậy tôi sẽ tuân theo. Muốn như thế nào thì tôi cũng sẽ tôn trọng các vị. Tôi chỉ mong rằng các vị cũng tôn trọng thắng thua, tôn trọng quy tắc“.
Anh vừa dứt lời, Tần Lãnh đứng lên, chắp tay nói:
“Được thôi, dù thế nào, tôi cũng tán thưởng sự thẳng thắn của cậu”.
“Tần Lãnh tôi cũng là một người thẳng thắn. Đã vậy, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa, tôi là người mạnh nhất ở đây. Nếu cậu đã muốn có một chỗ đứng vững chắc ở Giang Bắc thì phải thể hiện một chút thực lực của mình, có thể đánh bại tôi thì điều đó chứng tỏ cậu có thực lực“.
“Thắng làm vua thua làm giặc, hãy chứng tỏ bản thân bằng sức mạnh, sẽ không ai ở đây dám nói xấu cậu nửa lời nào nữa. Dù là ông chủ Long, hay Lôi Thiên Tuyệt đều phải chấp nhận cậu, thế nào?”
Ông ta vừa dứt lời, đám người Long Vũ cười khẩy, còn mọi người ở đó đều thay đổi sắc mặt.
Có thể đánh thắng Tần Lãnh được sao?
Rõ ràng là Nhạc Huy chết chắc ở đây rồi.
“Được, không thành vấn đề“.
Vẻ mặt của Nhạc Huy không thay đổi, nói với Kỳ Phi:
“Kỳ Phi, không phải cậu luôn muốn so tài với sát thần Ngọc Diện hay sao? Cơ hội đến rồi, lên sàn đi“.
Ngay khi Kỳ Phi đứng lên, Tần Lãnh lại nói:
“Không được, vì cậu là ông chủ của họ, chẳng lẽ cậu lại để đàn em của mình ra tay?”
“Muốn chứng minh bản thân thì phải dựa vào bản thân, Nhạc Huy, cậu phải đích thân lên võ đài!”
Lời nói của Tần Lãnh khiến hiện trường hoàn toàn im lặng ngay lập tức, đám người Kỳ Phi cũng nhíu mày lại.
Cho dù là đám Kim Võ hay Ngô Tịnh Vũ cũng không nghi ngờ gì về việc Kỳ Phi có thể lên sàn đấu đánh chết Tần Lãnh.
Nhưng Nhạc Huy thì không được, Tần Lãnh là cao thủ, điều này không có gì nghi ngờ, dù Nhạc Huy có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại Tần Lãnh đâu...
Thấy Nhạc Huy không trả lời, Tần Lãnh cười khẩy nói:
“Sao nào, cậu không dám hả?”