“Nhạc Huy, đừng để ông ta lừa, sao anh lại phải đánh nhau với ông ta, sao ông ta không gọi Tần Nghị ra đánh với anh?”
“Tuyệt đối đừng mắc lừa, em thấy ông ta đúng là một cao thủ, anh không thể nhận lời lên sàn được!”
Lúc này, Kỳ Phi cũng bắt đầu thấy lo lắng, vội vã nói nhỏ với Nhạc Huy.
“Đúng vậy đấy anh Nhạc, tuyệt đối đừng đồng ý, anh là chỗ dựa đáng tin cậy của Thánh Hoàng chúng ta, nếu anh xảy ra chuyện gì thì nhất định đám người này sẽ điên cuồng đòi sống chết một phen với chúng ta!”
Mấy người Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cũng trở nên hoang mang, sợ rằng Nhạc Huy bị kích động mà đồng ý lời thách thức của Tần Lãnh.
Nhạc Huy cúi đầu, dường như đang suy xét.
Lúc này, khi thấy anh mãi chưa trả lời, Tần Lãnh đột nhiên nhảy thẳng từ trên bục cao hơn hai mét xuống mặt đất.
Lúc ông ta tiếp đất, bàn chân không hề xê dịch dù chỉ một bước, tay còn chắp ở sau lưng, dáng vẻ phóng khoáng và nhẹ nhàng.
Cách thức vào cuộc như vậy khiến cho cả căn phòng đột nhiên trở nên náo động.
Có vẻ như tất cả mọi người đều hô gào tên Tần Lãnh.
Ở ẩn mười năm, cuối cùng sát thần Ngọc Diện cũng lại phải ra tay thêm lần nữa rồi.
“Tần Lãnh!”
“Tần Lãnh!”
Tần Lãnh nhếch miệng, xua tay nhìn Nhạc Huy phía dưới, cười khẩy nói:
“Sao thế, làm đại ca mà chút dũng khí cũng không có hả?”
“Tôi rất hiếu kỳ không hiểu tại sao mấy người nhà họ Ngô lại phải bán mạng thay cho cái tên nhát gan này. Tôi đưa ra thách thức cho cậu ta mà ngay cả dũng khí nhận lời thách đấu cậu ta cũng không có, loại đại ca này đáng để mấy người phải bán mạng hay sao?”
Mấy người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt đứng trên bục, cũng rất biết lựa lúc để châm chọc Nhạc Huy:
“Nhạc Huy, không phải cậu rất có bản lĩnh à, lúc cậu uy hiếp chúng tôi không phải oai phong lắm sao?”
“Sao đến lúc này cậu lại không có dũng khí để đối diện rồi? Cậu nói xem cậu không có cái gan đó, cậu còn giả bộ cái quái gì, cậu là đồ vô dụng đấy à?”
Cả hội trường đều cười ồ lên, từ trong đám người không ngừng phát ra âm thanh cười cợt chế giễu.
“Giang Bắc bọn tao không tiếp nhận đồ vô dụng, đồ vô dụng thì phải cút khỏi Giang Bắc của bọn tao!”
“Thứ gì thế này, thế mà cũng muốn đến gây sự ở Giang Bắc, lông đã mọc hết chưa thế?”
“Ha ha ha!”
Nghe thấy những tiếng cười cợt này, mấy người Hắc Long và Long Vương đều sa sầm mặt mũi, trong chớp mắt sát khí trên người như bộc phát hết ra.
Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ càng không thể nhẫn nhịn, sắc mặt u ám nhìn Tần Lãnh và gào lên:
“Thứ chúng tôi kính phục là mưu trí và sức hút của anh Nhạc. Hơn nữa anh ấy là đại ca của Thánh Hoàng chúng tôi, làm gì có chuyện để cho đại ca phải ra tay. Sao mấy người không để ông Tần ra mà đánh với đại ca của chúng tôi!”
Lời Ngô Tịnh Vũ nói ra như châm ngòi cho một trái bom, chớp mắt khiến bầu không khí cả phòng trở nên sôi sục.
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn, còn khuôn mặt Tần Lãnh vẫn lạnh băng:
“Mày là cái thá gì mà cũng dám bảo anh Tần phải ra tay, vả cho vào mồm!”
Vừa dứt lời, Tần Lãnh đã xông thẳng xuống từ trên võ đài, sự nhanh nhẹn của cơ thể khiến cho cả căn phòng đều kinh ngạc, còn Ngô Tịnh Vũ đang đứng ở phía xa kia thì vẫn chưa kịp phản ứng.
Ngô Tịnh Vũ lại thêm một lần cảm nhận được mùi vị của chết chóc, hắn không hề hoài nghi một đấm lần này của Tần Lãnh có thể đánh cho hắn tàn phế luôn.
“Coi ông đây không tồn tại à?”
Kỳ Phi lạnh lùng hừ một tiếng, mạnh mẽ đứng lên, tung ra một cú đấm nhắm thẳng vào mặt Tần Lãnh.
Tần Lãnh hoàn toàn không ngờ đến chuyện có người dám động tay với mình, bị Kỳ Phi đánh trở tay không kịp, ông ta lập tức vung một đấm ra để cản lại nắm đấm của Kỳ Phi.
“Bụp bụp bụp!”
Cả căn phòng đều trở nên kinh ngạc, sát thần Ngọc Diện không trận nào thua vậy mà bị người ta đấm cho lùi cả ra sau.
Đợi đến khi cơ thể đứng vững, Tần Lãnh mới ngạc nhiên nhìn Kỳ Phi, khuôn mặt ngập tràn vẻ khó tin.
“Cao thủ?”
“Anh Kỳ…”, lúc này Ngô Tịnh Vũ mới định thần lại, kinh hồn bạt vía chạy tới trốn sau lưng Kỳ Phi.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, sát thần gì đến thì cũng vô dụng”.
Kỳ Phi nhếch mép cười khẩy, nhìn Tần Lãnh nói:
“Cũng tàn ác ghê gớm, tôi không phải cao thủ gì cả, nhưng đánh ông thì không thành vấn đề”.
Tần Lãnh khẽ cau mày, nói:
“Vừa nãy tôi không ngờ cậu ra tay nên mới bị đánh không kịp trở tay, tôi rất khâm phục thực lực của cậu”.
“Đợi tôi đánh bại đại ca Nhạc Huy của các cậu thì sẽ gặp cậu để học hỏi thêm”.
Kỳ Phi nghe vậy, cười nói:
“Ông thật sự muốn đấu với Nhạc Huy à, ông đánh không lại anh ấy đâu”.
Tần Lãnh nói:
“Đánh có lại hay không thì phải đánh đã mới biết được. Nghe cậu nói như vậy thì có vẻ cậu ta rất lợi hại, nếu đã như vậy thì sao cậu ta không nhận lời thách đấu?”
Lúc này, Nhạc Huy đã im lặng nãy giờ mới đứng dậy, nói:
“Tôi đồng ý, nếu ông cứ khăng khăng muốn đánh với tôi, vậy thì đánh đi”.
“Đánh nhau phân thắng bại với ông thì sau này ở Giang Bắc sẽ không có ai đến gây sự với tôi đúng không?”
Thấy Nhạc Huy đồng ý, cuối cùng Tần Lãnh cũng cười với anh:
“Đương nhiên, chỉ cần đánh thắng tôi, tôi có thể bảo đảm sau này ở Giang Bắc sẽ không có ai dám đến gây sự với cậu nữa”.
Tần Lãnh hoàn toàn không tin Nhạc Huy có thể đánh thắng mình, nếu một người bất kỳ có thể đánh thắng ông ta, vậy cái danh hiệu sát thần Ngọc Diện của ông ta cũng chẳng có giá trị gì rồi.
“Được thôi, nhưng tôi vẫn có một yêu cầu”, Nhạc Huy nói.
“Nói đi!”, Tần Lãnh nhìn anh.
“Con người tôi trước nay không thích phiền phức, nhưng khi có phiền phức tìm tới cửa thì tôi sẽ không sợ”, Nhạc Huy cười khẩy nói: “Tôi thích chơi lớn một chút, muốn thêm một phần đặt cược…”
“Cược mạng đi!”
Anh vừa dứt lời, dù là Tần Lãnh cũng không khỏi sững sờ, cau mày nhìn anh:
“Cậu nói cái gì?”
Lúc này, Kỳ Phi cũng bị dọa sợ chết khiếp, trừng mắt nhìn Nhạc Huy, nói:
“Anh điên à? Cược mạng cái gì, đại ca, anh bị dở hơi đấy à?”
Nhạc Huy giơ tay lên ý bảo rằng mấy người Kỳ Phi đừng nói gì cả, sau đó liếc nhìn Tần Lãnh:
“Không phải ông là sát thần Ngọc Diện sao, nghe nói không ít người phải chết trong tay ông”.
“Nếu đã là sát thần, không dám cược mạng thì sao gọi là sát thần được chứ?”
Nghe thấy yêu cầu điên khùng này của Nhạc Huy, cả căn phòng đều trở nên kinh ngạc.
“Mẹ kiếp, tên này có phải bị điên rồi không, vậy mà cậu ta lại chủ động muốn cược mạng với Tần Lãnh?”
“Cậu ta không biết Tần Lãnh năm đó tàn nhẫn ra sao ư? Tần Lãnh đã không nói cược mạng thì thôi, cậu ta lại còn dám chủ động đề nghị?”
“Điên rồi, điên rồi, tên này nhất định là sợ thua sẽ không còn thể diện để gặp người khác, cứ chết luôn trong tay Tần Lãnh cũng coi như đầu xuôi đuôi lọt đấy!”
Mấy người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt cũng trố mắt nhìn nhau, không hiểu hành động của Nhạc Huy lắm.
Đương nhiên bọn họ mong Nhạc Huy chết, Nhạc Huy chết rồi thì lại tốt quá, nhưng cách thức ứng chiến không tha thiết mạng sống kiểu này thì lần đầu bọn họ chứng kiến.
Lúc này, ông Quỷ đứng sau lưng bọn họ lại thích thú bật cười.
“Thú vị đấy!”
“Từ trước đến nay chưa có ai dám chủ động đưa ra yêu cầu này ở trước mặt tôi, cậu là người đầu tiên, tôi cho cậu toại nguyện!”
Tần Lãnh cười khẩy, quay người nhảy lên trên võ đài.
Nhạc Huy cởi bỏ âu phục, mặc một chiếc sơ mi trắng, cũng mạnh mẽ nhảy lên trên đài cao.
Lúc này, mấy người Kỳ Phi đều bắt đầu trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Nhạc Huy.
Mấy ông lớn ở phía dưới đều bật cười giễu cợt, Nhạc Huy không biết tự lượng sức mình.
“Yên tâm đi, anh không sao”.
Nhạc Huy quay đầu khẽ cười và nói với Kỳ Phi, sau đó quay người lại, bắt đầu cởi bỏ lớp áo sơ mi trắng, để lộ ra cơ bắp mạnh mẽ và rắn chắc như là nham thạch.
Lúc này, Tần Lãnh đang tràn trề tự tin khi nhìn thấy khí thế của Nhạc Huy đột nhiên thay đổi thì cũng hơi sững sờ.
Trên mặt Nhạc Huy đã không còn chút ngập ngừng nào nữa, chỉ thấy nụ cười nhạt không ai có thể nhìn thấu, thêm cả những luồng sát khí lạnh thấu xương.