Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 394: Chương 394: An Nhã đến Đông An




Sân bay Đông An.

Sáng sớm, Long Vũ dẫn đầu một nhóm lãnh đạo cấp cao trong công ty, lái mấy chiếc ô tô hạng sang đến sân bay.

Hôm nay là ngày cô chủ Kim Lăng đến thành phố Đông An, lên máy bay lúc tám giờ sáng và đến thành phố Đông An lúc mười giờ sáng.

Nhưng bảy giờ sáng, mấy người Long Vũ đã đến chờ ở sân bay.

Có thể khiến Long Vũ đích thân tới đón, còn chờ đến hai ba giờ đồng hồ.

Có thể thấy, cô chủ ở Kim Lăng này có địa vị cao quý trong lòng Long Vũ.

Ở những nơi tấc đất tấc vàng như Kim Lăng và thủ đô, chỉ một viên gạch cũng có thể quật ngã hàng loạt người giàu có ở nơi khác.

Quả thực những nơi đó không thể so với thành phố Đông An. Ngay cả thành phố Thiên Hải - thành phố hạng một mới cũng không thể so sánh nổi.

Cho nên ngay cả một nhân vật lớn ở thành Đông An như Long Vũ cũng phải đối đãi cẩn thận với cô chủ ở Kim Lăng.

Trong phòng đợi của sân bay, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Long Vũ đứng ngay ngắn thành hàng, thể hiện sự cung kính tôn trọng.

Bản thân Long Vũ đang đứng trước mặt bọn họ, cũng đứng thẳng tắp..

Những hành khách đi qua nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy ớn lạnh, khuôn mặt biến sắc.

“Đó không phải là ông chủ Long – doanh nhân hàng đầu ở thành phố Đông An chúng ta sao?”

“Hình như những người đó đều là lãnh đạo cấp cao trong công ty của ông ấy, đều là những người ưu tú nhất ở thành phố Đông An, họ đang làm gì ở đây vậy?”

Mọi người đều kinh hãi.

Ngày thường, muốn gặp được ông chủ của tập đoàn Long Vũ là chuyện không thể nào.

Người bình thường phần lớn chỉ có thể nhìn thấy những ông lớn ở thành Đông An này trên các bản tin.

“Nhìn dáng vẻ của ông chủ Long hình như ông ấy đang đợi ai đó, nhưng người thế nào mới có thể khiến ông chủ Long phải chờ đợi như này“.

“Chẳng lẽ là... hoàng thân quốc thích đến từ thủ đô và Kim Lăng“.

Ít nhất ở cả thành Đông An, thậm chí toàn bộ Giang Bắc không có ai có thể khiến Long Vũ đích thân đứng đợi như vậy.

Họ chỉ có thể nghĩ đến những người đến từ thủ đô và Kim Lăng.

Quả thật họ đã không đoán sai.

Với sự bảo vệ và bao bọc của mười mấy vệ sĩ, chỉ nhìn thấy một phụ nữ trẻ xinh đẹp mặc đồng phục màu trắng chuyên nghiệp, dáng vẻ và khí chất đặc biệt nổi bật bước ra ngoài.

Người phụ nữ đang đeo kính râm, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ngay cả khi bị kính râm che phủ nửa khuôn mặt.

Nhìn thấy người tới, trong lòng Long Vũ bỗng chấn động, vội vàng dẫn các lãnh đạo cấp cao chạy đến.

“Cô An Nhã, cô An Nhã đặt chân đến thành phố Đông An, thực sự khiến thành phố Đông An của chúng tôi thêm rực rỡ!”

Dù là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Long Vũ cũng không ngờ sẽ thấy biểu cảm nịnh nọt như vậy trên mặt Long Vũ.

Đặc biệt là đối với một người phụ nữ, có thể nói trình độ nịnh nọt của Long Vũ đã đạt đến cực điểm.

“Ông chủ Long, chào ông”.

An Nhã bắt tay với Long Vũ và cười nói:

“Tôi có thể thấy được ông chủ Long rất có thành ý, chắc hẳn việc hợp tác giữa chúng ta sẽ không xảy ra sai sót gì”.

“Ông chủ Long không cần khách sáo như vậy. Lần này tôi đến Đông An chỉ như một chuyến du lịch, nhân tiện gặp người thân yêu nhất của tôi”.

Nghe vậy, Long Vũ nở nụ cười tươi như hoa.

Nghe An Nhã nói như vậy thì lần hợp tác này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Vả lại, ông ta không ngờ rằng cô chủ nhà họ Nhạc ở thủ đô lại là một người phụ nữ mạnh mẽ phụ trách tài nguyên của nhà họ Nhạc, đối đãi với người khác rất dễ gần và bình dị.

Ông ta muốn đối phó với Nhạc Huy thì phải cần cô An Nhã này sẵn lòng giúp đỡ.

“Vâng, vâng, vâng, không ngờ cô An Nhã lại đối xử với mọi người hòa nhã như vậy”.

“Không biết người thân của cô An Nhã hiện đang ở đâu? Tôi không ngờ rằng còn có người của nhà họ Nhạc ở thành phố Đông An. Cô An Nhã, hay là bây giờ tôi cử người đi đón người thân của cô tới đây”.

Long Vũ nở nụ cười vui vẻ, hết sức ân cần hớn hở.

An Nhã nghe vậy chỉ cười nhạt đáp:

“Không cần đâu, có lẽ người đó đang rất bận, đợi sau khi tôi và ông chủ Long bàn bạc và ký xong hợp đồng hợp tác thì tôi sẽ đi tìm người đó”.

Nghe vậy, Long Vũ gật đầu lia lịa.

“Vậy được, không thành vấn đề”.

“Cô An Nhã, đây là lần đầu tiên cô đến thành phố Đông An đúng không?”

An Nhã gật đầu, không nói gì.

“Vậy tôi sẽ tiếp đãi cô An Nhã đàng hoàng chu đáo”.

Long Vũ sớm đã không nhẫn nại được, vội vàng nói:

“Tối nay, tôi đã sắp xếp một bữa tiệc ở khách sạn. Đến lúc đó, tất cả giới thượng lưu của thành phố Đông An và các quan chức cấp cao đều sẽ đến tham dự”.

“Họ cũng muốn gặp mặt cô An Nhã, không biết cô An Nhã có nhã hứng đến tham dự cùng chúng tôi hay không?”

An Nhã không nhịn được cười nói:

“Hiếm thấy ông chủ Long có lòng tốt như vậy, đương nhiên An Nhã tôi sẽ không thể từ chối ý tốt của ông chủ Long”.

Lúc này Long Vũ vui mừng khôn xiết.



Buổi tối.

Nhạc Huy dẫn theo Kỳ Phi và Kim Võ đến khách sạn.

Nếu Long Vũ đã chủ động mời và anh cũng đã đồng ý thì đương nhiên anh sẽ đến tham dự.

Lúc tới gần khách sạn, Kỳ Phi lái xe đến một bãi đậu xe dưới tầng hầm, đang định đậu xe ở đó thì bỗng nhiên phía sau bị rung lắc dữ dội, rõ ràng là đã bị một chiếc xe đâm từ phía sau.

“Kỹ thuật lái xe chó má gì vậy, đậu xe trong hầm giữ xe mà cũng có thể bị tông vào đuôi xe à?”

Kỳ Phi tức giận nhảy xuống xe, chiếc xe này là anh ta mới mua.

Anh ta đang định bước đến tranh cãi thì nhìn thấy phía sau có một đôi nam nữ bước xuống từ chiếc xe Porsche. Áo quần của hai người đó hơi xộc xệch, cô gái còn đang sửa sang lại đồ lót, rõ ràng hai người này vừa làm chuyện trai gái ở trên xe nên mới không chú ý đụng phải xe của Kỳ Phi.

“Tôi nói hai người này, thích vui vẻ trên xe thì dừng xe xong rồi hãy chơi đùa vui vẻ, không nhìn thấy ở phía trước còn có xe đang đỗ hả, đèn xe của tôi đã bị các người tông hỏng rồi”.

Kỳ Phi chỉ vào gã đàn ông trung niên và hét lên.

“Hét cái gì mà hét? Mày lái xe nhanh hơn chút nữa thì tao có thể đâm vào mày được sao? Xe của tao là Porsche, tao còn chưa bắt mày đền tiền đã là may cho mày lắm rồi!”, gã đàn ông trung niên thản nhiên nói.

Kỳ Phi tức giận nở nụ cười nhếch mép và đáp lại:

“Theo như ông nói thì ông đây dừng xe phải tăng tốc độ đạp cần ga có đúng không?”

“Này, tôi nói con người anh sao mà thiếu tố chất, thích nói gì thì nói vậy hả? Lái BMW thì huênh hoang cái gì? Chúng tôi lái Porsche đây nhưng cũng không ra vẻ như anh!”

Người phụ nữ đứng bên cạnh liếc xéo Kỳ Phi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Lúc này, Nhạc Huy và Kim Võ cũng xuống xe, đi tới chỗ Kỳ Phi.

Gã đàn ông trung niên mất kiên nhẫn, hung hăng chửi bới:

“Mau lái xe đi đi, đừng có mà không biết xấu hổ, tốt nhất bọn mày nên từ bỏ ý nghĩ lừa gạt tiền bồi thường đi, nếu không cẩn thận ông đây sẽ xử lý hết bọn mày”.

“Ông nói gì?”, Kỳ Phi nhíu mày, lạnh lùng nhìn gã đàn ông trung niên đang hống hách trước mặt.

Gã đàn ông trung niên thấy vậy liền cười khẩy nói:

“Sao hả, ỷ thế đông người muốn ra tay à? Mày có tin bây giờ tao gọi một trăm anh em đến chém chết bọn mày không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.