Kim Võ nghe thấy vậy, không kiềm chế được cơn giận lập tức xông lên phía trước và mắng:
“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Có ngon thì gọi đi! Còn muốn đánh chết ông đây à, cho mày một trăm lá gan cũng chẳng dám!”
“Mày bảo ai không dám? Bây giờ tao gọi liền! Chờ đó cho tao! Một đám vớ vẩn, ông đây vẫy tay một cái là bọn mày xong đời!”
“Câm miệng! Dựa vào ông mà cũng dám gào thét với bọn tôi ư? Lấy đâu ra dũng khí vậy!”
Kim Võ và Kỳ Phi nhìn nhau, không kiềm chế nổi tức giận, lập tức lao lên đánh người.
Bọn họ đi theo Nhạc Huy bao nhiêu năm chưa từng chịu cảm giác tủi nhục này.
“Kim Võ! Dừng tay!”
Nhạc Huy cau mày, ngăn hai người Kim Võ và Kỳ Phi lại, kéo họ ra sau lưng, quan sát gã đàn ông trung niên.
Người này mặc một bộ âu phục cùng áo sơ mi trắng, áo quần phẳng phiu gọn gàng, nhưng hành động và lời nói thô tục hèn hạ!
Bên cạnh là một cô gái trẻ, dáng người khá xinh đẹp, từ đó có thể thấy, gã đàn ông trung niên này chắc là một người giàu có.
Hôm nay là bữa tiệc dành cho giới thượng lưu do Long Vũ sắp xếp. Cả thành phố Đông An đều biết, có thể đến tham gia bữa tiệc này đều là người giàu sang quyền quý.
Nói không chừng gã đàn ông trung niên này cũng là khách quý.
Dù vậy, Nhạc Huy cũng chẳng hề sợ hãi.
Anh không thích gây thù chuốc oán, nhưng không có nghĩa là sẽ sợ hãi, nước sông không phạm nước giếng, có kẻ gây chuyện thì chắc chắn anh không để yên.
“Nhìn gì mà nhìn? Ông đây là người mày có thể nhìn sao? Còn nhìn tao móc mắt ra bây giờ!”
Gã đàn ông trung niên tiến lên phía trước, giơ tay định đánh Nhạc Huy.
“Anh Huy cẩn thận!”
“Chán sống rồi à? Cút đi cho tao!”
Kỳ Phi và Kim Võ sửng sốt, tình huống đột ngột xảy ra, hai người đứng sau lưng Nhạc Huy thậm chí còn chưa kịp ra tay.
Không ngờ, bọn họ vừa dứt lời đã nhìn thấy Nhạc Huy dùng tay phải nhanh chóng giữ chặt cổ tay hắn.
Anh dùng sức vặn mạnh, xương cổ tay phát ra tiếng răng rắc chói tai, gân xanh trên trán hắn nổi lên, máu nhỏ từng giọt.
“A a a! Buông tay tao ra!”
Máu từ ngón tay gã đàn ông chảy thành từng vệt dài, cổ tay gãy lìa, hai mắt nổ đom đóm.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều không ngờ tới kết cục này.
“Mày, mày lại dám làm vậy với tao. Mày biết tao là ai không? Đắc tội với tao thì mày sẽ phải trả giá!”
Vẻ mặt gã đàn ông trung niên kinh hoảng, nhìn ánh mắt lãnh đạm của Nhạc Huy, trong lòng dần dấy lên nỗi sợ hãi.
“Trả giá?”
Nhạc Huy liếc mắt, ánh mắt quét qua khuy áo còn chưa cài chỉnh tề của người trước mặt, không khỏi cười nhạt: “Ông mặc quần áo tử tế trước đi đã rồi hãy nói chuyện với tôi”.
Gã đàn ông trung niên rõ ràng không phục, nắm chặt cổ tay đẫm máu, từ cổ họng hét lên: “Dựa vào đâu chứ?”
Nhạc Huy cười khẩy, cúi đầu nhìn hắn: “Nếu không tôi lại thấy mình như đang bắt nạt trẻ con”.
“Mày!”
Gã đàn ông tức giận đến khó thở, suýt nữa hôn mê, chờ tới khi hoàn hồn liền chỉ vào người phụ nữ đang sợ hãi khóc lóc phía sau.
“Khóc cái con khỉ! Mau vào khách sạn gọi người đi! Nói ở đây có kẻ khiêu khích người nhà của ông Long, bảo họ phái người đến đây, nhanh lên!”
Người nhà?
Nhạc Huy nghe thấy vậy, ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt.
Trước khi đến anh đã đoán được tâm địa xấu xa của Long Vũ, bảo anh đến tham dự bữa tiệc này là có ý đồ.
Anh và Long Vũ mới có hiềm khích, dựa theo tính cách của Long Vũ không thể xóa bỏ hận thù nhanh như vậy được.
Nói không chừng gã đàn ông trung niên này là do Long Vũ cố ý sắp xếp để kiếm chuyện với anh.
Cùng lúc đó, ở lối dừng xe vào khách sạn, cờ hoa đủ màu sắc bay phấp phới, có không ít nhân viên phục vụ và lễ tân đứng ở cửa chờ đón sự xuất hiện của những vị khách quý.
“Cô An Nhã, mời đi bên này!”
An Nhã mặc một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp, xuất hiện vô cùng lộng lẫy.
Long Vũ ân cần theo sau, khom lưng cúi đầu khiến ai nấy đều ngạc nhiên.
“Một người phụ nữ lại có thể khiến ông chủ Long cẩn thận tiếp đãi như vậy, xem ra là nhân vật lớn!”
“Tôi nghe nói, cô ấy là cô chủ nhà họ Nhạc, đến thành phố Đông An tìm người thân!”
“Ở Đông An có họ hàng nhà họ Nhạc à? Chắc là nhân vật ẩn danh, thật sự muốn tận mắt nhìn thấy! Gặp một lần thôi cũng được!”
Dù An Nhã là con gái nuôi nhà họ Nhạc, nhưng bao năm qua vẫn luôn được nuôi dưỡng như con ruột.
Hiện giờ cô đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp, công ty của nhà họ Nhạc. Dù là phụ nữ, nhưng giá trị con người còn cao hơn những người có mặt ở đây gấp trăm lần.
Long Vũ nghe những lời bàn tán phía sau, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, vội đuổi kịp An Nhã và nói:
“Cô An Nhã, không biết lần này cô đến Đông An là để tìm người họ hàng nào, bây giờ người đó đang ở đâu?”
“Cô đến Đông An là vinh hạnh của cả thành phố. Bữa tiệc chào mừng này hay là mời cả người kia đến, cũng là để mọi người chiêm ngưỡng phong thái của nhà họ Nhạc, cô thấy thế nào?”
An Nhã cúi đầu nghịch tà váy dạ hội, suy nghĩ chốc lát thấy lời ông ta nói cũng có lý.
Vốn định sau bữa tiệc hôm nay sẽ gọi điện cho người đó hẹn gặp trực tiếp.
Long Vũ nhiệt tình như vậy, còn tổ chức cả tiệc rượu nên cô cũng bằng lòng cho ông ta chút thể diện.
“Cũng được, giờ tôi sẽ liên lạc với người đó, lát nữa nhớ ra cửa đón người”.
“Vâng, vâng, vâng, tất nhiên rồi”, Long Vũ thấy cô đồng ý với mình, lập tức vui vẻ, gật đầu lia lịa.
“Ông Long, không ổn rồi! Ở bãi đỗ xe xảy ra chuyện!”
Bên ngoài khách sạn có một tên đàn em vội vàng chạy đến, sau lưng còn có một người đàn ông cao to, kéo theo một người phụ nữ đang run rẩy.
Người phụ nữ này chính là người vừa cặp bồ với gã đàn ông trung niên kia.
Trên mặt cô ta còn vệt nước mắt, hiển nhiên là chưa từng đến nơi xa hoa lộng lẫy như này nên sợ đến phát khóc.
Long Vũ chỉ vào người phụ nữ, cau mày nói.
“Đây là ai? Không biết hôm nay có bao nhiêu khách quý tới đây à? Mấy người to gan thật, loại chó mèo nào cũng cho phép vào!”
Thấy Long Vũ tức giận, tên đàn em vô cùng sợ hãi, quỳ gối nói.
“Ông Long, thật xin lỗi, tôi, tôi không cố ý đâu!”
“Người phụ nữ này chạy đến từ bãi đỗ xe, nói ở đó suýt xảy ra án mạng, chuyện liên quan đến mạng người rất khẩn cấp, tôi đành phải để cô ta vào!”
Long Vũ sửng sốt, tiệc rượu hôm nay là do ông ta chủ trì, mấy ngày trước đã thông báo khắp thành phố Đông An, không ai không biết.
Bất kể là tầng lớp thấp hay giới thượng lưu, đều sẵn lòng giữ thể diện cho ông ta, hôm nay sẽ không đến đây kiếm chuyện.
Rốt cuộc là ai? Dám kiếm chuyện với Long Vũ này, chán sống rồi hả?
“Nói! Cô đến đây cùng ai? Là kẻ nào gây sự? Nếu dám nói dối dù chỉ một câu thì tôi sẽ lấy mạng cô!”