Long Vũ nhìn theo hướng tay chỉ của cô ta, lập tức kinh ngạc tại chỗ, vẻ mặt đầy giận dữ đã biến mất.
Thì ra người bẻ gãy tay của Long Võ, không phải ai khác, mà chính là Nhạc Huy – kẻ trước đây đã giết Tần Lãnh và ông Tần không hề nương tay!
“Cậu, sao cậu lại ở đây?’
Vừa dứt lời, Long Vũ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Chính miệng ông ta nói với Nhạc Huy, đồng thời mời anh đến dự tiệc với thái độ cúi đầu hèn mọn, bây giờ vì tức giận, mà lại quên mất rồi.
“Hả? E là gần đây ông chủ Long nhiều việc quá nên trí nhớ không được tốt lắm”.
“Là ông chủ động mời tôi đến khách sạn dự tiệc, sao bây giờ hỏi ngược lại tôi vậy?”
Nhạc Huy mặc đồ tây màu đen, chậm rãi đi tới từ phía một chiếc xe sang.
Hai người Kỳ Phi và Kim Võ đi theo sau, ba người đều ăn mặc trang trọng, khí chất trên người khiến người khác mất hồn mất vía.
Sắc mặt Long Vũ thay đổi, liếc mắt nhìn Long Võ nằm trên mặt đất, trong lòng đã hiểu ra vài điều, tức giận nói:
“Là cậu! Cậu đã bẻ gãy tay của Long Võ đúng không?”
Nhạc Huy nhìn ông ta với vẻ mặt không cảm xúc, khẽ gật đầu nói:
“Là tôi, ông chủ Long muốn thế nào?”
“Tôi đã nói từ sớm, trước nay tôi chưa từng muốn gây thù kết oán với ông chủ Long, với người khác cũng thế. Nhưng nếu người khác xúc phạm tôi trước thì tất nhiên tôi không thể nhẫn nhịn”.
“Cho dù người này có phải do ông chủ Long phái tới hay không, nhưng rất xin lỗi, tay ông ta đã gãy. Muốn tiền, thì tôi cho ông ta chút tiền thuốc men, muốn tôi xin lỗi thì trừ phi tôi chết!”
Long Vũ nghe thấy vậy, vẻ mặt trở nên căm phẫn đỏ bừng bừng, thẹn quá hóa giận:
“Nhạc Huy! Trước đây tôi từng nói, tôi đưa cho cậu một tỷ thì xóa bỏ toàn bộ chuyện giữa chúng ta!”
“Cậu lấy tiền của tôi, vậy còn không đủ sao? Tôi có ý tốt mời cậu đến dự tiệc, vậy mà cậu lại kiếm chuyện với tôi! Cậu là đang được voi đòi tiên đấy!”
Mỗi lần nghĩ đến một tỷ kia, nỗi căm hận Nhạc Huy trong lòng Long Vũ lại càng mãnh liệt.
Từ sau cái chết của Hoắc Hải Tôn, đến cái chết của Tần Lãnh, ông Tần, đều do một mình Nhạc Huy gây nên.
Long Vũ lăn lộn trong thế giới ngầm ở thành phố Đông An nhiều năm, trước nay chưa từng cảm thấy áp bức và lăng nhục như vậy.
Cho đến khi ông ta chết, thì ông ta và Nhạc Huy cũng không thể hòa giải, nhất định không đội trời chung!
Đáng lẽ lúc nãy ông ta phải nghĩ ra, bây giờ ở thành phố Đông An, người có thể đối nghịch với ông ta như thế, trừ Nhạc Huy, e là cũng không tìm ra người nào khác.
“Nhạc Huy, tôi nói cho cậu biết, hôm nay là ngày vui tôi mở tiệc mời khách, nếu cậu có lòng, đổi hôm khác rồi thách thức tôi, tôi khuyên cậu vẫn nên biết điều chút”.
“Cậu muốn đối nghịch với ông đây, tôi đánh cược cái mạng này, cũng bằng lòng tiếp cậu đến cùng”.
“Nhưng hôm nay, cậu vẫn nên ngoan ngoãn chút đi!”
Long Vũ cười nhạt, đang định nói tiếp gì đó, đột nhiên nghe thấy phía sau, truyền đến tiếng phụ nữ kinh ngạc:
“Nhạc Huy? Nhạc Huy là ở đây sao?”
Toàn thân Long Vũ chấn động, quay đầu lại nhìn, thấy An Nhã đi ra từ phía sau đám người, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Nhạc Huy đang đứng, đạp qua người Long Võ trên mặt đất, nói với Nhạc Huy:
“Nhạc Huy, lâu rồi không gặp!”
Cái gì?
Nhạc Huy?
Vậy mà bọn họ lại quen biết ư?
Vừa dứt lời, mọi người ở đây không khỏi khiếp sợ.
Ngay cả những khách khứa bám theo đang ở bên ngoài bãi đậu xe, đến hóng hớt, cũng trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Ai cũng biết, An Nhã là cô chủ nhà họ Nhạc ở thủ đô, lần này đến thành phố Đông An là để gặp mặt người thân của mình.
Lẽ nào, Nhạc Huy chính là người thân mà cô ấy muốn tìm?
“Anh Long! Còn ngây người làm gì? Mau giết hắn đi!”
Long Võ đã khôi phục một nửa cảm giác, ôm cánh ta đứng dậy, vệt máu kết thành một vũng đen vẫy đầy mặt đất.
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
“Vừa nãy hắn ra tay đánh em bị thương, anh Long, anh mau gọi người giải quyết hắn! Nếu như bị người khác truyền ra ngoài, cũng làm giảm oai phong của anh, nhà họ Long chúng ta chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy”.
“Im miệng!”
Long Vũ nhíu mày, thấp giọng mắng Long Võ và nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt phức tạp.
Ông ta sớm đã hận Nhạc Huy đến tận xương tủy, hận không thể giết anh tại chỗ ngay bây giờ.
Nhưng lúc này, chuyện xảy ra lại vượt quá tưởng tượng của ông ta.
Vốn dĩ cô chủ nhà giàu đến từ thủ đô này là công cụ Long Vũ dùng để mượn đao giết người.
Bây giờ, con dao này lại thành dao cùn, thậm chí còn phản ngược lại, đâm vào người ông ta!
“Cô An Nhã, cô với cậu ta, hai người quen biết nhau hả?”, Long Vũ do dự một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là quen rồi, cậu ấy là…”
An Nhã vừa muốn buột miệng, đột nhiên nhớ lại, Nhạc Huy đã bị nhà họ Nhạc đuổi khỏi nhà.
Không thể lên tiếng nói với bên ngoài là người nhà họ Nhạc, nếu không, sẽ gây ra mầm tai họa.
Mặc dù trong lòng An Nhã, vẫn coi Nhạc Huy là người thân thiết nhất của mình.
Nhưng bây giờ, để bảo vệ Nhạc Huy, cô cũng phải che giấu giúp anh.
“Cậu ấy chính là người thân mà tôi đến thành phố Đông An để tìm. Mặc dù không phải ruột thịt, nhưng từ nhỏ tình cảm chúng tôi đã thân thiết, cũng không khác gì người thân ruột thịt”.
“Hóa ra là vậy”.
Long Vũ nghe xong, mặt không cảm xúc, cười hời hợt nói:
“Chúc mừng cô An Nhã gặp lại người thân, không cần tốn công tìm kiếm nữa, thật sự là đáng mừng”.
An Nhã chìm đắm trong niềm vui gặp lại Nhạc Huy, đương nhiên không nghe ra điều kỳ quái trong lời nói của Long Vũ.
“Cảm ơn ông chủ Long, nếu không phải ông nhiệt tình chiêu đãi thì tôi cũng sẽ không đến khách sạn này”.
“Tôi có thể gặp lại người thân, còn phải cảm ơn công lao của ông!”
Long Vũ nghe câu này, chỉ cảm thấy như có nỗi khổ khó nói ra.
Nhưng trước mặt mọi người, ông ta cũng không thể không nể mặt An Nhã, chỉ đành cắn răng nói:
“Không cần cảm ơn! Cô An Nhã vui là được!”
“Anh Long! Anh đang nói bậy gì đó?”, Long Võ tức giận nói.
“Trước đây anh thường nói, anh em như tay chân, cả đời này cũng không thể tách rời. Bây giờ sao lại vì một con đàn bà, mà mặc kệ anh em không lo như vậy chứ?”
Mặt Long Võ bừng bừng lửa giận, dùng tay còn lại không bị thương, chỉ vào An Nhã và Nhạc Huy mà gào thét.
Tuy bình thường hắn thích ăn chơi, nhưng hắn không ngốc.
Nghe Long Vũ nói vậy, đương nhiên hắn hiểu được, Long Vũ hoàn toàn không có cách ra mặt thay hắn.
“Anh Long! Hôm nay nếu anh không làm chủ cho em thì anh cũng không có được lợi ích gì đâu!”
“Anh đừng quên, người sau lưng em không chỉ mình anh, còn có người kia! Bản lĩnh của người đó còn cao hơn anh nhiều!”
“Mẹ nó, nếu em mất một cánh tay oan uổng thì ngày mai em sẽ nói với người đó, anh đoán xem, nếu ông ấy biết anh thấy anh em có nạn mà không màng tới thì sẽ xử lý anh thế nào?”
“Đợi đến lúc đó, cho dù anh có tám cánh tay, cũng không trả được!”
Lúc này Long Võ gần như đã phát điên.
Vừa nãy Nhạc Huy chỉ cần dùng một phần trăm sức lực, đã bẻ trật khớp cánh tay của hắn, sau này cũng khó mà hồi phục.
Trách thì chỉ trách bình thường hắn ăn chơi trác táng, chưa từng luyện tập hay tham gia huấn luyện võ sĩ gia tộc, cơ thể yếu ớt như bông vải, ngay cả một phần trăm sức lực của Nhạc Huy cũng không gánh nỗi.
“Anh Long, anh tự chọn, anh muốn ra mặt giúp em, bảo vệ danh tiếng thành phố Đông An của mình. Hay là muốn tha cho hắn, đổi lấy cái chết không toàn thây của anh?”
Long Võ thấy Long Vũ do dự không quyết định, hít sâu một hơi, hung hãn chất vấn.