Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 397: Chương 397: Mày nói lại lần nữa cho tao




Lời này của Long Võ khiến Long Vũ lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đúng là ông ta rất muốn dạy dỗ Nhạc Huy một trận, làm giảm oai phong của anh.

Nhưng trong tình hình này, nếu ông ta đắc tội với Nhạc Huy thì chắc chắn sẽ đắc tội với An Nhã.

Tuy nhà họ Nhạc ở thủ đô, cách thành phố Đông An rất xa, nhưng mọi người đều biết uy danh của bọn họ, dù Long Vũ muốn dạy dỗ anh thì cũng không thể quang minh chính đại mà đánh.

Giờ chí ít cũng phải nể mặt nhà họ Nhạc và An Nhã.

An Nhã thấy vậy, cúi đầu cười nói:

“Ông chủ Long, tôi vừa nghe nói em trai tôi bẻ gãy tay người này?”

“Chắc chắn là hiểu lầm, em tôi không phải loại người đấy, người nhà họ Nhạc cũng biết điều này“.

“Nghe nói ông chủ Long làm việc luôn ngay thẳng, sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm trái pháp luật, chắc là giờ cũng vậy nhỉ“.

Long Vũ hơi lúng túng, nhưng chỉ cười làm lành:

“Cô An Nhã, xin cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích“.

Nói xong, ông ta giả vờ tức giận nhìn Long Võ, nghiêm khắc mắng:

“Cậu đừng hù dọa tôi, gì mà chết không toàn thây? Cậu ta cùng lắm chỉ vô ý đụng phải cánh tay cậu thôi, ai bảo bình thường cậu chỉ lo ăn chơi nhảy múa, cơ thể gầy yếu, đụng một cái cũng không chịu được!”

Long Võ trừng to hai mắt, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhìn ông ta chằm chằm.

“Anh Long, ý anh là sao?”

“Đụng một cái? Có bản lĩnh thì anh để hắn làm trật khớp hai cánh tay thử xem sao?”

“Nếu hôm nay anh không làm chủ cho em, anh có tin sớm muộn sẽ có ngày anh phải hối hận không?”

Long Vũ khinh thường hừ một tiếng, nói:

“Tôi không phải cậu, đụng một cái là ôm tay nằm khóc trên mặt đất, trông có giống đàn ông không!”

“Cậu đừng có ở đây hù dọa tôi, cậu tưởng tôi dễ dọa lắm sao?”

Long Võ giận dữ, căm hận bước tới, vung cánh tay lên muốn đấm ông ta một cái, nhưng khi cử động cánh tay bị trật khớp, rầm một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Mấy, mấy người...”

Hôm nay coi như Long Võ cũng đã hiểu được khả năng gió chiều nào theo chiều đấy của Long Vũ.

Chẳng trách ông ta có thể lăn lộn ở thành phố Đông An nhiều năm như vậy, kỹ năng biến hóa khôn lường ngay cả Vi Tiểu Bảo cũng phải bái phục.

“Mấy người, mấy người chờ đó cho tôi! Sớm muộn gì tôi cũng cho mấy người tiêu đời!”

Long Võ cắn răng, chỉ vào Nhạc Huy giận dữ hét lên:

“Nhất là mày, Nhạc Huy! Mày nhớ kỹ đấy, sớm muộn cũng có ngày mày sẽ bại dưới tay tao!”

Nhạc Huy cười nhạt, khinh thường liếc hắn một cái, chậm rãi nói:

“Được, tôi sẽ chờ tới ngày đó“.

Long Võ nói xong, ôm cánh tay tàn phế xoay người chạy, để lại máu tươi vung vãi đầy trên mặt đất.

“Nhạc Huy, em không bị thương chứ?”

An Nhã thấy Long Võ rời đi thì vội vàng bước tới, nôn nóng nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy lắc đầu, không muốn để cô lo lắng:

“Em không sao, chị yên tâm, ông ta không thể làm em bị thương được“.

An Nhã cũng biết Nhạc Huy lợi hại, nhưng trong lòng vẫn lo lắng:

“Nhạc Huy, sao em lại xảy ra tranh chấp với loại người như vậy?”

“Hơn nữa hôm nay ở chỗ của ông chủ Long, người này dám tông xe vào khách mời ở dưới hầm đổ xe, còn mượn danh nghĩa người nhà của ông chủ Long“.

“Chẳng lẽ đây không phải cố ý gây chuyện với ông chủ Long sao?”

An Nhã mỉm cười, quay đầu nhìn Long Vũ:

“Ông chủ Long, đây là địa bàn của ông, chẳng lẽ ông không muốn nói gì à?”

Long Vũ cười gượng, không trả lời câu hỏi này mà dẫn theo vài người đi lên tầng trên khách sạn.

“An Nhã, cô yên tâm, chắc chắn tôi sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này“.

“Nhưng hôm nay là ngày tốt, lần đầu tiên cô tới thành phố Đông An, cô không việc gì phải phiền lòng vì mấy thứ vớ vẩn này“.

“Cô nể mặt Long Vũ tôi, vào trong khách sạn bắt đầu buổi tiệc nhé?”

Lúc Long Vũ nói vậy, trong lòng ông ta đã có một ý tưởng mới.

Ông ta vốn định nhân cơ hội này để An Nhã giải quyết Nhạc Huy, ai ngờ quan hệ của bọn họ không đơn giản nên đành phải hủy bỏ kế hoạch này.

Nhưng trong bữa tiệc còn có rất nhiều người khác, bọn họ đều ngứa mắt với hành vi của Nhạc Huy.

Chỉ cần ông ta thêm dầu vào lửa, để mồi cho ngọn lửa cháy mãnh liệt hơn.

Không cần ông ta ra tay cũng có người giải quyết Nhạc Huy rồi.

“Được, coi như tôi nể mặt ông“.

An Nhã cũng không làm khó ông ta, gật đầu nhẹ nhàng nói:

“Nhưng ông chủ Long, ông nhớ kỹ sau bữa tiệc, nhất định phải đòi lại công bằng cho Nhạc Huy đấy, biết chưa?”

“Biết rồi, biết rồi, đương nhiên là biết rồi, cô An Nhã, mời đi bên này“.

Long Vũ ngoài mặt cười nịnh hót, nhưng trong lòng lại cười thầm nham hiểm.

Sau bữa tiệc? Công bằng?

Ha ha, phải bảo đảm Nhạc Huy sống được tới lúc đó đã rồi hẵng tính nhé!

Long Vũ dẫn theo An Nhã, Nhạc Huy, Kim Võ và Kỳ Phi đi tới cổng chính của khách sạn.

Khách sạn này vô cùng xa hoa, có diện tích cực kỳ lớn, mỗi tầng đều có rất nhiều phòng, bên trong lắp đặt thang máy cá nhân và vô số phòng xông hơi độc lập.

Tầng hai là hầm rượu, bên trong cất giữ hàng trăm bình rượu vang, tầng trên cùng là một cái bể bơi xa hoa, bên trong có một cái bồn hoa xinh đẹp. Tiên Hiệp Hay

“Mẹ kiếp, đây đúng là thiên đường!”

Kim Võ thấp giọng nói, chợt nhớ lại lúc trước, lúc Nhạc Huy vừa mới bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc, bọn họ phải sống bi thảm cỡ nào.

So với nơi vui chơi sung sướng này của Long Vũ thì đúng là thiên đường và địa ngục.

“Mẹ nó, tại sao ông ta lại ung dung tự tại như vậy?”

“Cậu Nhạc, sau này chúng ta cũng mua khách sạn kiểu này đi, mấy anh em mệt thì có thể đi uống chút rượu, buổi tối ôm người đẹp, anh thấy thế nào?”

Nhạc Huy khẽ cười, ý kiến này không tồi.

Đúng lúc anh đang suy nghĩ thì bên cạnh xuất hiện vài thanh niên mặc vest, nghe thấy bọn anh nói vậy thì nở nụ cười khinh bỉ.

“Nhà quê đúng là nhà quê, quê mùa thật đấy, còn muốn mua khách sạn á, giả vờ giàu có cái gì chứ“.

Kim Võ ngẩng đầu, tức giận nói:

“Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tao?”

Gã thanh niên kia không sợ chết liền ngẩng đầu, vừa định đáp lại thì đột nhiên nhìn thấy An Nhã ở bên cạnh, con mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô gái này trông không tồi nhỉ, tên là gì thế? Tối nay theo mấy anh đây đi, đảm bảo em sẽ được ăn uống no say“.

Trong đó có một chàng trai vóc dáng cao lớn, cơ bắp lực lưỡng, con mắt nhìn chằm chằm An Nhã, nhịn không được mà bước tới.

Tay phải sờ eo An Nhã, sau đó tự nhiên ôm lấy cô.

“Người đẹp, uống vài chén đi, anh mời em“.

“Bỏ tay ra!”

An Nhã nhíu mày, dễ dàng khống chế tình hình, cô vặn chặt và ném tay hắn qua vai một cách dễ dàng.

“Hay lắm!”

Kỳ Phi không khỏi vỗ tay hoan hô, anh ta đã từng nghe uy danh của cô chủ nhà họ Nhạc rồi.

Tuy là phụ nữ nhưng không thua kém đàn ông chút nào.

“Ồ, còn là một người đẹp lạnh lùng. Cô nàng này, tao thích“.

Gã thanh niên kia lắc cánh tay, trợn mắt muốn nhào lên.

Nhạc Huy nắm chặt tay phải của hắn, giật mạnh một cái, dưới chân tung một cú đá xoay người, khiến hắn lập tức đập mặt xuống đất.

“Thích con mẹ mày, cách chị ấy xa chút“.

Gã thanh niên gầm lên giận dữ, ôm mặt đứng lên, sợ hãi quan sát đánh giá Nhạc Huy:

“Mày là ai? Dám quản chuyện của tao? Mày biết ông đây là ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.