Nhạc Huy nhìn gã thanh niên đang nằm trên mặt đất một cách châm biếm, khinh thường cười nói: “Mày là ai không quan trọng, quan trọng là mày động vào chị gái tao thì phải trả giá”.
“Một thằng yếu ớt như mày mà cũng dám động vào cô An Nhã à, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Kim Võ giả vờ vô tình đá gã thanh niên dưới đất, tiện thể chế giễu.
“Một đám quê mùa mà lại dám đối xử với tao như vậy, các người có biết tao là ai không hả?”
Gã thanh niên kia định bò dậy, nhưng lại bị Kim Võ đạp xuống, mũi hắn chảy ra một dòng nước nóng, đưa tay lên sờ thử, thì ra là chảy máu mũi.
“Ồ, cậu chủ nhỏ tức giận rồi”.
Kỳ Phi khoanh tay trước ngực, giễu cợt nhìn gã thanh niên trên mặt đất, thậm chí hắn còn không nhìn xem bản thân đang xúc phạm ai.
Còn dám nói là đám nhà quê, cũng không xem đám nhà quê này giàu có thế nào.
“Các người đợi đấy”.
Gã thanh niên nghiến răng nghiến lợi bò dậy khỏi mặt đất, dùng tay áo lau máu mũi và liếc nhìn nhóm người Nhạc Huy một cách hung dữ.
“Oắt con, ông đây đợi mày”.
Tiếng cười khoái chí của Kim Võ thu hút người khác vây lại xem, mọi người bàn luận xôn xao.
Nhạc Huy nhìn về hướng thanh niên kia rời đi, vừa nãy gặp Long Võ trong lòng anh thấp thỏm không yên, e là bữa tiệc này cũng là một cái bẫy.
“Nhạc Huy, em đang nghĩ gì vậy?”
An Nhã thấy anh trầm ngâm, sắc mặt cũng không được tốt lắm, lẽ nào tên biến thái kia có địa vị lớn?
“Em không sao, chị không sao chứ?”
An Nhã lắc đầu, nhìn xung quanh, phát hiện không thấy Long Vũ đâu nữa.
Kim Võ ăn uống rất vui vẻ, còn Kỳ Phi đang đi khắp nơi để trêu chọc các cô gái xinh đẹp.
Chuyện gây rối lúc nãy dường như chưa từng xảy ra, cũng bởi vì chuyện lúc nãy mà không ai dám tiến đến làm gây sự nữa.
“Chính là hắn, đánh cho tao!”
Nhạc Huy đang dẫn An Nhã ra ngoài dạo, chợt nghe thấy tiếng hô lớn, thì ra là gã thanh niên kia.
Hắn dẫn theo một nhóm người, tay cầm gậy sắt và gậy bóng chày, hùng hổ bước tới.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều nhanh chóng tránh sang một bên xem kịch hay, người ở đây không phải là chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ, cũng không có gì đáng sợ.
Mọi người đều đã nghe nói đến gã thanh niên này, hắn là cậu chủ nhỏ, gia tộc giàu có và quyền thế ở thành phố này.
Có quan hệ họ hàng thân thích với nhà họ Long, nếu không sao có thể quang minh chính đại dẫn theo một đám người xông vào chứ.
Nếu không có sự cho phép của Long Vũ, sao hắn có thể có quyền lực lớn như vậy.
“Các người muốn làm gì?”
Kim Võ và Kỳ Phi vội vàng chạy tới chắn trước mặt Nhạc Huy, trợn mắt nhìn đám người kia và siết chặt nắm đấm.
Có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
“Làm cái gì à?”, cậu chủ nhỏ kia cầm khăn lau vết máu ở mũi, tức giận nhìn bọn họ: “Cho bọn mày biết thế nào là hậu quả của việc động vào cậu chủ đây, bọn mày dám đánh tao thì tao đánh chết bọn mày”.
Cậu chủ bị chiều hư kia đương nhiên là không cho phép người khác vượt trội hơn mình, hắn thích giẫm đạp lên người khác hơn.
“Đại ca, bọn chúng khá đông đấy”.
Kim Võ lùi lại, đến gần Nhạc Huy rồi nói.
Không phải là đánh không thắng, mà là đánh nhau trong bữa tiệc thì không tiện lắm.
“Không sao, đánh thì mới có nhiều người biết đến sự tồn tại của chúng ta”.
“Kim Võ, ông sợ cái gì chứ? Chẳng phải ông luôn khoác lác mình tài giỏi lắm sao!”
“Mẹ nó, ai sợ chứ!”
Thấy dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm của bọn họ, cậu chủ nhỏ kia liền tức giận, hắn dẫn theo nhiều người như vậy mà bọn họ không sợ, xem ra phải đánh cho đến chết.
“Xông lên cho tao, cho bọn chúng thấy sự lợi hại của tao”.
Thấy đám người xông lên, Nhạc Huy lập tức kéo An Nhã lùi về phía sau vài bước, nghiêm túc nói: “An Nhã, chị tìm chỗ nào đó đứng đi, không cần tham gia vào việc này, để tránh bị thương”.
Phụ nữ dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể so với đàn ông được, gương mặt này nếu bị xây xát thì không tốt.
“Nhạc Huy, em không cần quan tâm đến chị đâu, chị có thể tự bảo vệ mình”.
An Nhã không phải là cô gái yếu đuối, công phu quyền cước của cô cũng rất lợi hại, hơn nữa cô cũng không muốn đứng một bên xem bọn họ đánh nhau.
“Được, chị cẩn thận đấy”.
“Thằng oắt con này là ai thế? Khí thế lớn quá nhỉ”.
Kỳ Phi nhíu mày, luôn có cảm giác mấy người này cố ý kiếm chuyện vậy.
“Cậu chủ đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hứa Diệu của nhà họ Hứa”.
Cậu chủ nhỏ kia vênh mặt, vừa khinh thường vừa tự hào nói.
“Nhà họ Hứa rất nổi tiếng ở đây, có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Long. Đây có lẽ là cậu chủ không biết phép tắc nhà bọn họ. Nghe nói nhà họ sinh được ba cô con gái, cuối cùng lại có được một cậu con trai”.
An Nhã nói nhỏ bên tai Nhạc Huy, người trước mắt nhìn là biết có tay trong, thật ngu ngốc.
Hắn gọi nhiều người đến bữa tiệc lớn như vậy mà cũng không có ai ngăn cản, xem ra là cố ý nhắm vào bọn họ.
Long Vũ cũng không thoát khỏi liên quan.
“Cẩn thận”.
Nhạc Huy nhắc nhở, đám người kia có vũ khí, lại vô cùng hung hãn có lẽ công phu quyền cước cũng lợi hại.
“Vâng”.
Mấy người họ chuẩn bị sẵn sàng phòng thủ, còn mọi người xung quanh bắt đầu đặt cược xem ai thắng, không hề có thái độ muốn khuyên can.
“Lên cho tao, đánh chết hết”.
Hứa Diệu tưởng bọn họ sẽ cầu tin tha thứ, kết quả là lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn, khiến hắn không thể không đánh.
Là bọn họ thiếu đòn muốn bị đánh.
Đám người phía sau cầm gậy xông lên, Nhạc Huy bình tĩnh ứng phó, đây là bàn rượu vô cùng quý giá, e là phải đền tiền.
Người tấn công kẻ phòng thủ, ai cũng đừng mong chiếm được ưu thế.
Nhưng Nhạc Huy vẫn chưa ra tay, anh luôn quan sát xung quanh.
Muốn tìm bóng dáng của Long Vũ.
“A!”
“Ối!”
Người của Hứa Diệu lần lượt bị đánh gục xuống đất, mặt mũi sưng vù, lưng bị đánh thêm mấy gậy.
Ngay cả An Nhã cũng cảm thấy đám người này chỉ biết dọa người, lúc đầu cô còn hơi lo sợ vì nhìn bọn họ rất hung dữ, nhưng không ngờ lại yếu đuối như vậy.
“Đứng lên cho tao, ông đây tốn tiền không phải để chúng mày thất bại dưới tay người khác”.
Hứa Diệu vốn tràn đầy tự tin rằng có thể dạy dỗ nhóm người Nhạc Huy, nhưng không ngờ chưa được bao lâu đã bị đánh gục hết rồi.
Hắn đang rất căng thẳng, như vậy thì cả hai bên đều không được lợi, số tiền tiêu vặt gần đây cũng dùng hết rồi.
“Đúng là khoa tay múa chân, xem ra người của mày cũng chẳng ra làm sao cả”.
Kim Võ nhẹ nhàng giải quyết vài tên, thậm chí còn xách vài tên đến trước mặt hắn, khiến hắn sợ hãi.
“Cậu chủ, bọn họ đáng sợ quá”.
Một ông chú dẫn đầu bị đánh vào bụng, tiến đến gần hắn nói, trên miệng còn bị thương.
“Lợi hại cái con khỉ, đánh chết bọn chúng cho tao, đánh chết một tên được một triệu tệ”.
“Một triệu tệ!”
“Một triệu tệ?”
Kim Võ gãi đầu.
Thì ra hắn nhiều tiền đến vậy.
An Nhã trợn mắt, bước đến trước mặt hắn, đá cho hắn một cái.
Cú đá này thật sự khiến mọi người mơ hồ, hắn dẫn theo nhiều người đến như vậy mà đều bị đánh ngã, giờ còn bị một người phụ nữ đá vào chân.
Mặc dù cú đá này không khó, nhưng cũng rất tốn sức.