Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ hớn hở khi thấy người gặp chuyện, cảm thấy mấy người Nhạc Huy gặp họa lớn, chọc đến Hứa Diệu chắc chắn sẽ không thoát được.
Vì một triệu tệ mà mấy người này muốn liều chết à, Nhạc Huy nhíu mày.
Anh vừa bảo vệ An Nhã vừa đánh mấy người kia.
Đánh cho mấy người Hứa Diệu không đứng dậy được, nhưng đây mới chỉ là một nhóm, không biết tiếp theo bọn chúng còn thủ đoạn gì nữa.
Kim Võ là một người vô cùng liều lĩnh cũng bị đánh vài gậy, còn Kỳ Phi rất thông minh, anh ta biết tránh né.
Đánh không lại thì né.
Bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, Nhạc Huy nhân cơ hội tóm được Hứa Diệu, túm lấy cổ hắn.
“Bảo họ dừng tay”.
“Mau… mau dừng tay lại”.
Hứa Diệu ngẩng đầu lên cực kỳ sợ hãi, tên này cũng to gan thật, còn dám bắt hắn làm con tin.
“Người này cũng hung dữ quá”.
“Thế mà lại dám uy hiếp Hứa Diệu”.
“Đúng là điếc không sợ súng”.
Những người xung quanh không khỏi cảm thán, mọi người đều không biết Nhạc Huy nhưng không ai là không biết đến Hứa Diệu.
Cậu chủ nhà họ Hứa không sợ trời không sợ đất này rất tàn độc, được ông cụ nhà họ Hứa nuông chiều quá mức, đòi gì được nấy mặc kệ đúng hay sai.
Nhà họ Hứa lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Long, mà nhà họ Long là con rắn đầu đàn ở đây, không ai dám đắc tội.
Đám người đó đánh rất tàn nhẫn, lại còn ồn ào náo nhiệt, vì thế không nghe thấy giọng nói vừa nhỏ vừa yếu ớt của Hứa Diệu.
Nhạc Huy càng dùng sức để hắn cảm nhận được cái chết đang cận kề, lúc này hắn mới không kiên nhẫn hét lên.
“Mau dừng tay lại cho tao, không thấy tao bị người ta bắt rồi à, một đám vô dụng”.
Dứt lời, hắn run bần bật, vừa sợ hãi vừa cáu kỉnh nhìn đám đàn em liền cảm thấy khó chịu, thế mà chúng lại để thằng chó này chạy lại đây.
Đám người đó dừng tay lại và trố mắt nhìn nhau, một triệu vừa đến tay đã bay mất rồi.
Đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy có người dám đối xử như thế với cậu Hứa, đúng là không sợ chết.
“Cậu chủ nhà họ Hứa phải không? Tao và mày không thù không oán, không cần phải cứng rắn như thế”.
Nhạc Huy thờ ơ nói, lại càng dùng sức hơn.
Nhìn sắc mặt Hứa Diệu trở nên tái nhợt, An Nhã bật cười hớn hở, người em trai này của cô đúng là càng ngày lợi hại.
“Phải… phải, chúng ta không có thù oán gì, là tôi lỗ mãng, là mắt chó của tôi đánh giá thấp người khác, anh buông tha cho tôi đi”.
Nhạc Huy khống chế lực vừa đủ để hắn có thể nói chuyện một cách trôi chảy, nhưng lại khiến hắn có cảm giác ngột ngạt như mình sắp bị bóp cổ chết.
Cảm giác cái chết đang từ từ cận kề rất khó chịu tựa như bị dày vò từ từ cho đến chết, cảm nhận được sự đau đớn từng chút một, huống hồ hắn vẫn muốn sống.
Cảm giác nghẹt thở khiến con người cảm thấy sợ hãi nhất.
“Cậu Hứa, cậu không cảm thấy bộ dạng của mấy người đối diện kia không giống muốn hòa giải mà muốn đánh tiếp sao?”
Nhạc Huy khẽ cười túm cổ hắn đi đến trước mặt đám người kia, vẻ mặt của những người này rất dữ tợn, trên tay còn cầm gậy.
Dường như đang đợi anh buông tay là xông đến ngay.
“Bọn mày… bọn mày mau buông vũ khí xuống rồi cút ra khỏi đây cho tao, một đám lỗ mãng không xứng đứng ở trong bữa tiệc cao cấp như vậy”.
Hứa Diệu sợ sắp tè ra quần, mấy người này thế mà lại không có mắt, không thấy hắn đang bị túm cổ mà còn không mau chóng cút ra ngoài.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống gì hắn cũng không cần phải đợi đến mười năm, lúc này nhận sai mới phải.
Sau này…
Không đúng, đợi lát nữa hắn sẽ đi báo thù!
Đám người trố mắt nhìn nhau không biết nên làm gì, bọn chúng được cậu chủ nhà họ Hứa bỏ ra ra mời đến bảo vệ. Nếu để hắn bị thương, lúc về bị đuổi việc là còn nhẹ, rất có thể còn phải chịu phạt.
“Mau lên!”
Sắc mặt Hứa Diệu càng đỏ bừng, đôi mắt dường như sắp phun ra lửa, bọn chúng muốn thấy hắn bị bóp chết ở đây sao?
Không cần mạng nữa à?
“Mày mau buông cậu chủ của tao ra!”
“Rầm rầm rầm!”
Đằng sau vang lên tiếng động mạnh mẽ, rất vang dội, mọi người có thể cảm nhận được tòa nhà này đang rung chuyển như có động đất.
Những người xung quanh đều há hốc mồm kinh ngạc, người này vừa cao vừa mập quả thật có thể gọi là người khổng lồ.
“Đại… đại ca, anh nhìn đằng sau đi”.
Kim Võ há hốc mồm như thể có thể nhét vừa một quả trứng, ông ta tự thấy mình đã rất cường tráng rồi nhưng không ngờ còn có người cường tráng hơn mình nữa.
Cái này không thể dùng từ cường tráng để miêu tả, quả thật là… là… con cháu của người khổng lồ, nhìn thân hình mập mạp này có thể đè chết mấy người.
An Nhã lo lắng nhìn Nhạc Huy, gã đàn ông vừa đến này rất mập mạp và cao lớn, bọn họ không thể nào so sánh được.
Nhạc Huy nhíu mày túm cổ áo Hứa Diệu xoay người lại, người đó bước nhanh về phía anh, có cảm giác trời đất đang rung chuyển.
“Mày… mày… đừng qua đây!”
Đồng thời lúc này Hứa Diệu cũng biết sợ, hắn nói năng lắp bắp, cái tên mập chết tiệt này đến đây làm gì?
Đã ngu ngốc mà còn không nghe lời nữa, ngộ nhỡ chọc tức Nhạc Huy rồi anh dùng sức bóp cổ hắn thì phải làm sao?
“Cậu chủ, đừng sợ, tôi đến cứu cậu đây!”
Gã khổng lồ đó không hề hiểu cũng không nghe thấy lời của hắn, mà đi thẳng giơ tay lên muốn đánh Nhạc Huy.
Đúng là không sợ cái cổ này bị bẻ gãy mà. Nhạc Huy cạn lời, quả nhiên không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
“Tránh ra, đã bảo mày đi ra rồi mà”.
Hứa Diệu không khỏi túm chặt tay Nhạc Huy, miệng không ngừng hét lên, không dám nhìn tên mập đó.
“Đại ca cẩn thận”.
Kim Võ chạy đến ngăn gã khổng lồ này lại, chỉ làm liều chắc chắn không mạnh bằng ông ta, đồng thời Kỳ Phi cũng gia nhập vào.
An Nhã không kiềm chế được muốn lên trước giúp họ lại bị Nhạc Huy kéo lại.
Một cô gái như cô vẫn không nên dính chuyện này, tên mập này rất tà ác.
Ngộ nhỡ không cẩn thận bị thương thì không ổn, nhất là người có gương mặt xinh đẹp như An Nhã.
“Nhạc Huy, chuyện này…”
An Nhã vừa lo lắng vừa trợn mắt nhìn Hứa Diệu, cái tên phiền phức này còn gây chuyện, đúng là phiền chết mất.
“Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi, anh ta là người bố tôi thuê đến. Anh ta là một tên ngốc, nói cái gì cũng không chịu nghe”.
Hứa Diệu bị ánh mắt của cô dọa sợ, vội vàng chối bỏ quan hệ, chỉ sợ họ tức giận sẽ bóp gãy cổ hắn.
Hắn đúng là rất buồn bực, chỉ là muốn trêu ghẹo người đẹp nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Trước đây trong thế giới ngầm, chẳng có ai dám đối xử với hắn như vậy, hôm nay lại để hắn gặp phải một tên không biết trời cao đất dày như Nhạc Huy.
Hắn còn định sau khi cầu xin tha mạng rồi lén ra tay nhưng không biết ai đã thông báo cho cái tên mập này biết nữa!
Cả đám người kia cầm gậy đứng đó không biết nên tiến đến đánh hay nên lùi lại, hai bên đều rất khó xử.
“Mẹ kiếp, câm miệng cho tao!”
Nhạc Huy mất kiên nhẫn liếc xéo hắn, vốn dĩ muốn khiêm tốn một chút chỉ uy hiếp hắn thôi, không muốn làm lớn chuyện.
Hứa Diệu sợ hãi rụt cổ lại, vừa rồi người đàn ông này vẫn chưa đến nỗi đáng sợ nhưng dáng vẻ tức giận của anh còn đáng sợ hơn khi bóp cổ hắn.