Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 239: Chương 239: Đánh cậu ta!




Hai nhân vật chính của cuộc hôn nhân gặp nhau, nhà gái còn đưa bạn trai mình tới.

Sự lúng túng thế này không phải tình huống mà người ta dễ liên tưởng, nhưng chính là tình huống mà khiến người xem kích thích nhất.

“Do ai sắp xếp thế, hôm nay chắc có kịch hay rồi, ha ha!”

Vài người biết chút nội tình, lúc này cũng thấy hào hứng hẳn lên.

Vương Tử Ngang giới thiệu cho Trần Ngọc Đình xong thì nói:

“Ngọc Đình, em vào trước đi“.

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Kỳ Phi và Nhạc Huy một cái, mặt lạnh tanh: “Mấy cậu cũng vào đi“.

“Cảm ơn”, Trần Ngọc Đình mỉm cười, lễ phép gật đầu.

Lúc ba người họ vào tiệc, bỗng Hà Thiếu Huy đứng dậy.

“Chờ chút!”, hắn lạnh lùng nói: “Cô Trần là người nhà họ Vương, đương nhiên có thể vào ngồi, nhưng hai người dựa vào gì mà dám vào?”

Ánh mắt hắn nhắm thẳng vào Kỳ Phi và Nhạc Huy, rõ ràng là đang muốn gây chuyện.

Lúc này Trần Ngọc Đình đã ngồi xuống, thấy vậy lại đứng lên, lạnh lùng nhìn Hà Thiếu Huy.

“Đây là Nhạc Huy, bạn trai tôi. Anh ấy là con rể nhà họ Vương, chẳng nhẽ không có tư cách ngồi sao?”

“Còn đây là Kỳ Phi, bạn tốt của Nhạc Huy, chúng tôi cùng tới đây để mừng thọ ông ngoại, chẳng nhẽ không có tư cách ngồi?”

Thấy Trần Ngọc Đình kích động, Hà Thiếu Huy chỉ cười không nói, nhìn Vương Tử Ngang.

Vương Tử Ngang cũng cứng đờ, hôm nay bọn họ đến đây cũng là để dạy dỗ lại Nhạc Huy. Nhưng hắn không có khí thế của Vương Nam, nên không thể bày ra bộ quá gay gắt được.

Thấy Vương Tử Ngang đứng đực ra, Vương Nam ngồi bên kia tức giận trợn tròn mắt nhìn hắn, sau đó chen miệng vào:

“Nhà họ Vương chúng tôi không nghe nói đến con rể nào cả, chỉ biết cậu Lâm mới là con rể, nhưng bị người khác quấy nhiễu thôi“.

Dứt lời, sắc mặt Trần Ngọc Đình tái ngắt.

“Chị nói không sai, nhà họ Vương là gia tộc lâu đời trăm năm, nề nếp gia giáo. Không xin phép người lớn mà tự tiện đưa người về, em gái Ngọc Đình à, dù em họ Trần, nhưng vẫn là người nhà họ Vương, sao có thể tùy ý bôi nhọ danh tiếng nhà họ Vương vậy chứ”, một người đàn ông khác hạ thấp giọng nói.

Hắn tên là Vương Huyền, là anh họ thứ ba của Trần Ngọc Đình, là một trong những con cháu xuất chúng của nhà họ Vương.

“Anh ba, anh...”

Nghe vậy, sắc mặt cô càng tái lại.

Cô tưởng mình đưa Nhạc Huy về nhà họ Vương, dù có không được nhà họ Vương chúc phúc, nhưng cũng sẽ nhận được vài khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

Nhưng từng người nhà họ Vương đều lạnh lùng, thậm chí là ghẻ lạnh. Vương Tử Ngang đỡ hơn một chút, còn mời Nhạc Huy dự tiệc, còn Vương Nam, Vương Huyền chỉ bày ra bộ dạng muốn đuổi Nhạc Huy ra ngoài.

Cô muốn đưa Nhạc Huy đến đây, là vì Vương Tử Ngang đích thân gọi điện tới, cố ý nhắc cô. Vậy mà những hành động này, không phải là cố tình gây chuyện sao?

Mấy cậu ấm cô chiêu ở đây hứng thú quan sát, sau đó một giọng điệu lạnh lùng vang lên:

“Gì mà nhà họ Lâm, nhà họ Vương, Nhạc Huy tôi thích cô gái nào, cần phải được các người đồng ý sao?”

Dứt lời, ai nấy đều cả kinh, ánh mắt rối rít lại.

Chỉ thấy Nhạc Huy đút hai tay vào túi, bộ dạng thản nhiên tự đắc, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Anh đang có tâm trạng vui vẻ mà giờ không nhịn được nữa. Mấy người này rõ ràng là đang làm khó anh, khiến anh rất khó chịu. Anh vì nể Trần Ngọc Đình nên không hề thất lễ gì với người lớn nhà họ Vương, vậy mà đám con cháu này lại dám chà đạp lên Nhạc Huy anh đây?

Nhạc Huy dứt lời, Vương Huyền, Vương Nam, Vương Tử Ngang, tất cả người nhà họ Vương ở trong, và cả Lâm Tử Hùng, sắc mặt tối sầm lại.

“Khẩu khí lớn đấy, đến cả nhà họ Vương và nhà họ Lâm cũng không coi ra gì. Tên ranh này, đây là Giang Châu, mà Giang Châu là địa bàn nhà họ Vương chúng tôi, cậu dám giương oai ở đây à?”, Vương Huyền lạnh lùng hừ một tiếng, không chịu nổi sự ngạo mạn của Nhạc Huy, đập bàn nổi giận.

Lần này, Nhạc Huy chỉ hừ một cái, không thèm để ý.

Anh và Kỳ Phi kéo ghế ngồi xuống, coi như mấy người kia không tồn tại.

Mời anh tới, anh đến ngồi xong lại đuổi anh đi? Cậu chủ nhà họ Nhạc dễ bắt nạt thế à?

Nhưng nhà họ Vương dù sao cũng là người thân của Trần Ngọc Đình, anh không muốn trực tiếp phát sinh mâu thuẫn với mấy người này. Chỉ cần không sỉ nhục anh thì anh cũng nhắm mắt cho qua.

Thấy Nhạc Huy không quan tâm, Vương Huyền không nói gì thêm, nhóm anh em bọn họ và Vương Nam đã thống nhất với nhau, sẽ không ra tay với Nhạc Huy mà giao việc đó cho mấy anh em ở Giang Kiên làm, với tình khí của Nhạc Huy thì anh dám động tay lại với người khác.

Không phải là mấy cậu chủ nhà họ Vương này không ra tay được, mà vì nếu bị thương thì sẽ bị mắng.

Lúc này, Hà Thiếu Huy ngồi bên cạnh bỗng đứng dậy đi đến chỗ Nhạc Huy, nhíu mày nói:

“Thằng kia, không nghe thấy à? Anh không phải người nhà họ Vương, có tư cách gì ngồi đây?”

“Nếu anh muốn ở lại đây thì cũng được, tôi bảo phục vụ bê cho anh cái ghế ra ngồi, tự anh ngồi một bên“.

Giờ thì Trần Ngọc Đình đã hoàn toàn nổi giận, căm tức nhìn Hà Thiếu Huy: “Anh Huy, anh quá đáng vừa thôi. Tôi đã bảo Nhạc Huy là bạn trai tôi, có phải anh muốn đối đầu với chúng tôi đúng không?”

Hà Thiếu Huy nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Cô Trần, cô là người nhà họ Vương, tôi không tranh cãi với cô“.

Ánh mắt hắn nhìn Nhạc Huy đầy khiêu khích như cũ.

“Anh nghe thấy tôi nói không, một là cút, hai là ngồi xuống dưới, ở đây không có chỗ cho anh”.

Lúc này, cả phòng tiệc đều yên lặng, mọi người nín thở nhìn Nhạc Huy và Hà Thiếu Huy.

Hà Thiếu Huy liên tục khiêu khích và sỉ nhục Nhạc Huy, làm đàn ông thì không ai nhịn nổi. Bọn họ muốn xem Nhạc Huy sẽ phản ứng như nào.

Vương Tử Ngang đứng đó cũng thở dài. Hắn biết sự khiêu khích của Hà Thiếu Huy là kế sách lúc đầu đã bàn, ép Nhạc Huy ra tay, để Chu Hào ngồi bên có thể nhúng tay vào đánh Nhạc Huy, thậm chí là đánh anh chết luôn.

Quả nhiên, lúc này Chu Hào đã chậm rãi đặt đùi gà xuống, cơ thể căng thẳng, như thể chọn thời cơ để đánh Nhạc Huy.

Vương Tử Ngang thầm than: “Lâm Tử Hùng, Hà Thiếu Huy, Chu Hào, Tần Thi Nghiên đều là bốn người có thế lực chống lưng, cậu là ai mà dám chọc vào bọn họ? Đến cả nhà họ Vương chúng tôi còn không dám động vào“.

Đột nhiên hắn thấy mưu kế của Vương Nam quá hiểm, dù Trần Ngọc Đình không chịu thua kém nhưng vẫn là người nhà họ Vương, đánh chồng cô tàn phế ở đây thì đúng là hơi quá đáng.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn không mở miệng nhắc Nhạc Huy.

“Thật là nhảm nhí, lúc trước làm loạn ở nhà họ Vương mà giờ không dám ra tay?”, Vương Nam thấy Nhạc Huy chẳng làm gì thì thất vọng, trong lòng mỉa mai: “Cũng đúng, hôm nay, người ở đây đều giàu sang, nếu dám đánh một người trong đó, tên ranh này làm sao mà sống để ra khỏi Giang Châu được“.

Lâm Tử Hùng vẫn cúi đầu uống rượu ở chỗ cũ, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến hắn.

Chỉ có Tần Thi Nghiên bên cạnh tự nhiên giật nảy một cái, có vẻ nghĩ ra cái gì, trong lòng cuống quýt lên: “Tôi nhớ ra rồi, hình như cậu ta là cậu chủ nhà họ Nhạc ở thủ...”

Lúc này, Nhạc Huy thở dài, anh giữ nguyên tư thế:

“Kỳ Phi, đánh cậu ta!”

Dứt lời, Kỳ Phi đứng dậy, nhanh như chớp, ra tay một cái khiến Hà Thiếu Huy bị đánh bay ra ngoài.

Không chút do dự, không chút dông dài.

Lúc này, khắp phòng tiệc, trừ tiếng hít thở, thì chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết của Hà Thiếu Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.