Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 238: Chương 238: Lời mời của đám con cháu nhà họ Vương




Buổi tối, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình vừa đi dạo phố xong, đang chuẩn bị tìm chỗ để ăn cơm thì đột nhiên Trần Ngọc Đình nhận được một cuộc điện thoại.

Cúp máy xong, biểu cảm của cô trở nên khá mất tự nhiên, như đang suy nghĩ điều gì.

“Sao thế, ai gọi em vậy?”, Nhạc Huy hỏi.

“Là anh họ thứ hai Vương Tử Ngang của em. Anh ta nói tối nay các anh em nhà họ Vương tụ họp, hẹn em qua ăn bữa cơm, còn bảo phải đưa anh đi cùng“.

Trần Ngọc Đình chớp mắt nhìn Nhạc Huy.

Mấy anh em nhà họ Vương không hợp cô lắm, nữa là hôm qua còn gây náo loạn ở nhà họ Vương, bữa cơm tụ họp như buổi yến tiệc này khiến cô lo lắng.

“Nếu người ta đã hẹn thì mình đi, có sao đâu”, Nhạc Huy cười, không hề bận tâm.

“Nhưng... bọn họ chắc chắn không có ý tốt gì, nhất là Vương Nam”, Trần Ngọc Đình nhíu mày: “Trước kia, dù tụ họp hay đi chơi, bọn họ không bao giờ rủ em“.

“Lần này khác hẳn, mà hôm qua anh còn làm loạn ở nhà họ Vương nữa, em sợ...”

“Sợ gì”, Nhạc Huy lắc đầu: “Bọn họ đã hẹn thì chúng ta đi thôi. Ông ngoại em không thể bảo bọn họ gây khó dễ cho anh được, nên chắc bọn họ mà muốn gây phiền phức gì thì cũng là chủ ý riêng của bọn họ“.

“Vậy cũng được, bọn họ muốn anh làm con thiêu thân đâm đầu vào chỗ chết, nhưng anh không phục, ăn miếng trả miếng, còn sợ gì bọn họ chứ?”

Nhạc Huy vấn đề gì cũng từng trải, chút chuyện cỏn con này sao dọa được anh?

“Vậy cũng được”, Trần Ngọc Đình nghe vậy thì gật đầu.

Trước khi cô về nhà họ Vương, chỉ có mình cô bị mấy anh chị em họ kia giễu cợt, cô chỉ có thể nhịn. Bây giờ có Nhạc Huy rồi, có chỗ dựa rồi, cô còn sợ mấy kẻ giở trò bỉ ổi như Vương Nam trêu chọc sao?

Nhạc Huy gọi cho Kỳ Phi, bảo lái xe đến chỗ anh.

Ba người họ chạy xe ra ngoại ô.

Nhóm anh em nhà họ Vương tụ họp ở một câu lạc bộ hẻo lánh ở ngoại ô Giang Châu. Câu lạc bộ này rất có khí thế, diện tích lớn, thoạt nhìn không phải câu lạc bộ cao cấp bình thường, ước chừng là dành riêng cho những người giàu có này.

Đến câu lạc bộ, Nhạc Huy cũng thầm ngưỡng mộ. Nơi này được trang hoàng sang trọng như một cung điện châu Âu thời trung cổ. Đến cả nữ nhân viên, cũng mặc những bộ lễ phục đắt tiền.

Giữa tiếng “hoan nghênh quý khách” ồn ào, ba người họ đi vào bên trong.

Trong phòng tiệc có đến mười mấy bàn, đều là các thanh niên trẻ, khí chất phi phàm, quần áo toàn nhãn hiệu nổi tiếng, rất sang chảnh. Phần lớn bọn họ đều đưa một cô gái xinh đẹp đi cùng.

Nhạc Huy lướt mắt nhìn, thầm nói:

“Sợ là không chỉ anh em nhà họ Vương, mà toàn bộ con nhà giàu ở tỉnh Giang Kiên đều tập trung ở đây...”

Thấy Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình vào trong, lúc này cả phòng tiệc yên tĩnh lại, ánh mắt đổ dồn qua. Mọi người chỉ đảo qua Trần Ngọc Đình, rồi nhìn chằm chằm vào Nhạc Huy.

Trừ mấy anh em nhà họ Vương thì ai cũng thấy tò mò về Nhạc Huy. Trong lúc nhà họ Vương và nhà họ Lâm bàn chuyện cưới xin, dám đến cướp cô chủ mà nhà họ Vương muốn gả đi, chẳng nói chẳng ra cứ thế giành lấy, đúng là gan dạ hiếm gặp.

Hôm qua chuyện này truyền ra ngoài, đánh động đến khắp con cháu nhà giàu tỉnh Giang Kiên, ai nấy đều bàn tán, rằng nhà họ Lâm sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

“Ngọc Đình, tới rồi à“.

Một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đứng dậy, mỉm cười tiến lên chào đón.

Nhạc Huy nhìn lướt qua, phát hiện hôm qua ở đại sảnh nhà họ Vương chưa gặp người này. Chắc lúc đó nhiều con cháu nhà họ Vương không tới, mà đa phần là người lớn tuổi nhà họ Vương.

“Anh hai”, Trần Ngọc Đình gật đầu chào, Nhạc Huy cũng gọi hắn một tiếng anh hai.

Nhưng Vương Tử Ngang không để ý đến Nhạc Huy, chẳng thèm liếc anh một cái mà kéo Trần Ngọc Đình nói:

“Em đến rồi, để anh giới thiệu cho em. Đây là vị khách quý đến từ Lô Châu, vùng Tứ Thủy“.

Theo sự giới thiệu của anh ta, Trần Ngọc Đình đảo mắt nhìn sang, thấy mấy đôi trai gái trên bàn.

Một người thanh niên tuấn tú cười khẩy:

“Không cần giới thiệu, chúng tôi từng gặp nhau rồi, đúng không, cô Trần Ngọc Đình?”

Trần Ngọc Đình hơi sửng sốt, phát hiện ra mấy người này là người huýt sáo cô trên đường cao tốc, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Vương Tử Ngang không nhận ra sự lúng túng giữa hai người họ mà tiếp tục giới thiệu:

“Đây là cậu chủ nhà họ Hà, Hà Thiếu Huy. Nhà họ Hà, nhà họ Nhâm và nhà họ Cố là những gia tộc nổi tiếng, ai cũng biết rồi, Hà Thiếu Huy, Nhâm Hải Đường, Cố Khải Linh đều là một trong bốn cậu chủ lớn ở tỉnh Giang Kiên.

Nghe Vương Tử Ngang giới thiệu, ánh mắt nhiều con nhà giàu cũng dồn về phía Hà Thiếu Huy đầy kính trọng.

Nhà họ Cố và nhà họ Nhâm ở Giang Kiên tuy không nổi tiếng bằng những gia tộc lớn khác nhưng không kém nhà họ Vương và nhà họ Lâm là bao. Hà Thiếu Huy và hai cậu chủ của hai dòng họ đó nổi tiếng ngang nhau, thì hơi yếu kém so với nhà họ Hà, nhưng cũng không kém nhiều.

“Cậu Vương đây nói giỡn rồi, gì mà bốn cậu chủ lớn chứ, chỉ là bọn họ tâng bốc thôi”, Hà Thiếu Huy cười nhạt, lắc đầu.

Nhưng mọi người không cho là vậy, Nhâm Hải Đường, Cố Khải Linh đều là cậu chủ nổi tiếng ở Giang Kiên, bốn cậu chủ lớn không phải thứ bỡn cợt như “tứ đại thiên vương”, mà cực kì có trọng lượng.

Vương Tử Ngang cười một tiếng, tiếp tục giới thiệu cho Trần Ngọc Đình:

“Ngọc Đình, đây là cô Tần, Tần Thi Nghiên, là con gái cưng của ông Tần, nhà họ Tần ở Giang Kiên“.

Vương Tử Ngang vừa nói xong, mọi người đều hô lên:

“Cô chính là Tần Thi Nghiên sao?”

Cô gái lạnh lùng lúc này đang đeo một chiếc kính râm cực lớn, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt xinh xắn, nhưng khuôn miệng nhỏ nhắn và chiếc cằm thon gọn đã cho thấy sự quyến rũ và mê hoặc của cô gái này.

Những cậu ấm này mặc dù động lòng trước sự xinh đẹp của Tần Thi Nghiên, nhưng không dám nói năng tùy tiện hay có ánh nhìn khiếm nhã. Thứ khiến bọn họ kiêng dè, là dù nhà họ Tần không nổi tiếng như nhà họ Hà, nhà họ Nhâm hay nhà họ Cố, nhưng trong nhà họ Tần có nhiều con cháu giữ chức vụ lớn ở chính phủ.

Dù nhà họ Tần không kinh doanh lớn, nhưng ở khắp Giang Kiên, dù là nhà họ Lâm hay nhà họ Vương, cũng phải có lúc nhờ vả bọn họ.

Tài chính giàu có không có nghĩa là có thể một tay che trời, đôi lúc quyền lực quan trọng hơn tài chính.

“Nghe nói Tần Thi Nghiên là một trong hai bà hoàng lớn ở Giang Kiên chúng ta”, không ít người bàn tán.

Phần lớn đàn ông nhà họ Tần đều làm quan chức, sản nghiệp gia tộc giao cho phụ nữ nhà họ Tần quản lý. Mà trong số đó, Tần Thi Nghiên xuất chúng nhất, nắm trong tay nhiều tài nguyên và của cải nhất, mấy con cháu nhà giàu này hoàn toàn không sánh bằng.

“Chị Tần”, Trần Ngọc Đình nghe danh Tần Thi Nghiên đã lâu, ánh mắt có sự kinh ngạc, vội vàng chào hỏi.

Tần Thi Nghiên đẩy gọng kính xuống, ánh mắt quét về phía Nhạc Huy đứng bên cạnh Trần Ngọc Đình, trong lòng nghi ngờ:

“Hình như mình gặp anh ta ở đâu rồi...”, Tần Thi Nghiên nhíu mày.

Vương Tử Ngang lại dẫn Trần Ngọc Đình giới thiệu người thanh niên đô con ngồi bên cạnh Tần Thi Nghiên.

Người này là Chu Hào.

Cả người Chu Hào cơ bắp cuồn cuồn, nhìn đằng đằng sát khí. Hắn ăn mặc khác thường, ngồi ở chỗ đó giống như tượng phật.

Tính tình Chu Hạo kỳ quái, dùng hai tay xé chân gà, không thèm đếm xỉa đến lời nói của Vương Tử Ngang, chẳng quan tâm đến Trần Ngọc Đình, nhưng mọi người thấy hắn hành động thế cũng là chuyện dĩ nhiên.

Cuối cùng, Vương Tử Ngang trịnh trọng giới thiệu một thanh niên trẻ khác với Trần Ngọc Đình:

“Ngọc Đình, đây là cậu chủ nhà họ Lâm, người có đính hôn với em, cậu Lâm Tử Hùng“.

“Đó là Lâm Tử Hùng?”

Trần Ngọc Đình mở to mắt, nhìn thanh niên khí chất phi phàm ngồi trên cùng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Lâm Tử Hùng đang nhìn lại.

Hai ánh mắt gặp nhau, cô không nhịn được mà nhích lại gần Nhạc Huy bên cạnh. Nụ cười trên mặt Lâm Tử Hùng cứng đờ, hắn nâng ly rượu che ánh mắt mình, nhưng ánh nhìn thì đằng đằng sát khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.