Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 384: Chương 384: Đó là anh Nhạc của chúng tôi




Hôm nay Thánh Hoàng hành động phản kích, quá trình tiến triển vô cùng thuận lợi.

Ngoài chỗ của Hoắc Hải Tôn ra thì vẫn còn những thế lực hợp tác với Hoắc Hải Tôn cũng đều bị tấn công.

Thứ mấy người Nhạc Huy muốn không chỉ là báo thù mà còn là bồi thường, nửa tháng trước đám người này cùng lúc công kích Thánh Hoàng, khiến Thánh Hoàng bị tổn thất không ít, theo lẽ đương nhiên, Nhạc Huy muốn họ phải trả giá.

Mà Hoắc Hải Tôn giờ đã chết, sản nghiệp dưới trướng công ty ông ta đã bị Thánh Hoàng thu mua hết.

Cuộc chiến hôm nay thắng lớn.

Tối đến, Nhạc Huy bao hết câu lạc bộ Anh Hoàng, mở tiệc chúc mừng cho mọi người.

Từ lúc câu lạc bộ này bị đập phá đến nay đã được sửa sang khai trương lại.

Dù trước kia ở đây từng xảy ra chuyện không hay, nhưng danh tiếng câu lạc bộ Anh Hoàng ở thành phố Đông An vẫn lừng lẫy như cũ.

Vì vậy hôm nay vừa khai trương lại đã có rất nhiều khách quen lũ lượt kéo đến, chỉ là hôm nay câu lạc bộ không tiếp khách ngoài, cho dù là địa vị xã hội có cao đến mức nào hay chức cao vọng trọng ra sao, không tiếp bất kỳ ai.

Lúc này sắc trời đã tối, một chiếc siêu xe từ xa chạy đến, từ trên xe bước xuống là một nam thanh niên khôi ngô và một cô gái với thân hình, vẻ ngoài ít nhất cũng phải tám điểm.

Hai người vừa xuống xe thì đi thẳng về phía câu lạc bộ.

Hai bảo vệ trước cửa đưa tay ngăn lại, lạnh lùng nói:

“Xin lỗi, hôm nay chúng tôi không tiếp khách”.

“Không tiếp? Tôi nghe thấy tiếng có người ở trong đó rồi cơ mà? Các người biết tôi là ai không, câu lạc bộ này có còn muốn mở cửa không vậy?”

Thân phận thanh niên này trông có vẻ không tầm thường, lời nói cũng kiêu căng ngạo mạn, ngón tay sắp chỉ lên mặt bảo vệ.

Bảo vệ cau mày, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:

“Hôm nay câu lạc bộ chỉ mở cửa cho nhân viên nội bộ, mời hai anh chị quay lại vào ngày mai”.

“Mẹ kiếp! Ông đây có thẻ thành viên của chỗ này, mày dám chặn đường ông à? Cút sang một bên!”

Nam thanh niên cảm thấy mất mặt, khó khăn lắm hắn mới tán đổ cô gái bên cạnh về tay, tính tối nay chuốc say cô ta rồi làm chuyện ‘chính sự’, không ngờ lại gặp cảnh này, thật là cụt hứng.

Hơn nữa thái độ của bảo vệ chỗ này nghiêm túc như vậy, khiến một người đi tới đâu cũng được đối đãi đặc biệt như hắn không chấp nhận được.

“Tôi nói lại một lần nữa, hôm nay chúng tôi không tiếp bất kỳ khách ngoài nào cả, anh mà còn không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Lúc này, hai người bảo vệ đã hơi tức giận, đây là địa bàn của Thánh Hoàng, Nhạc Huy đích thân dặn dò không tiếp bất kỳ ai, mặc kệ thân phận thanh niên này như thế nào thì bọn họ cũng không sợ.

Nếu thằng nhóc này muốn sỉ nhục họ, họ cũng không ngại dạy lại hắn cách làm người.

“Thôi đi, chúng ta đổi địa điểm là được rồi mà?”

Cô gái đi với nam thanh niên nhìn sắc mặt hai bảo vệ không được tốt lắm, hơi sợ sệt kéo tay hắn lại.

“Sao phải đổi, em yên tâm, không sao đâu”.

Giọng điệu lo lắng của cô gái xinh đẹp khiến ngọn lửa giận của nam thanh niên con nhà giàu bùng cháy, nếu như hôm nay bị hai tên bảo vệ hèn này chặn lại như vậy, mất mặt bỏ đi thì sau này làm sao có cơ hội bốc phét về bản thân trước mặt nàng thơ này nữa, làm sao dụ cô ta lên giường được đây?

Dưới sự thôi thúc của cái tôi, nam thanh niên không nói thêm lời nào mà chuẩn bị xông thẳng vào bên trong.

Hai người bảo vệ nheo mắt, rút cây gậy vừa đen vừa to từ bên hông ra.

Ngay lúc này, lại xuất hiện một dàn xe trước cửa. Chỉ thấy Nhạc Huy và Kỳ Phi từ trong xe bước ra, đi thẳng vào bên trong câu lạc bộ.

“Mẹ nó! Không phải các người bảo là không tiếp khách ngoài hay sao? Sao hai thằng kia lại được vào?”, nam thanh niên lớn tiếng quát vào mặt hai bảo vệ.

Lần này, hai bảo vệ tỏ vẻ dữ tợn, không nói gì, chỉ rút gậy ra rồi đánh túi bụi vào nam thanh niên.

“Mẹ kiếp! Đó là anh Nhạc và anh Kỳ của Thánh Hoàng!”

“Mày dám chửi hai anh ấy thì hôm nay ông đánh chết cái thứ có mắt không tròng như mày!”

Hai bảo vệ như gặp phải kẻ thù giết bố, vung gậy không thương tiếc vào người thanh niên kia.

Tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên không dứt.

Nhạc Huy và Kỳ Phi bước vào câu lạc bộ rồi lập tức lên thẳng hội trường tầng hai, lúc này số người ở tầng hai đã đông nghịt, hội trường yến tiệc rộng lớn chứa hơn nghìn người.

Họ vừa nhận được thông báo của Nhạc Huy vào buổi chiều, bảo họ đóng cửa câu lạc bộ, thỏa sức ăn uống, chơi đùa thoải mái, tất cả chi phí để Nhạc Huy thanh toán.

Thấy Nhạc Huy và Kỳ Phi bước vào hội trường, lập tức có người hét lớn:

“Anh Nhạc và sĩ quan huấn luyện Kỳ về rồi!”

“Bụp!”, ánh đèn sáng lên.

Đoàn người tự động nhường đường cho Nhạc Huy và Kỳ Phi, hai người đi đến đâu thì đoàn người lần lượt cuối đầu cung kính đến đó, chào hỏi một cách tôn kính.

“Được rồi, mọi người im lặng một lát!”

Nhạc Huy bước lên sân khấu, vừa cất lời, hội trường lập tức yên lặng.

Tất cả mọi người đều hơi ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Huy trên sân khấu.

“Hôm nay các anh em đều vất vả rồi, trận chiến lớn kết thúc lẫy lừng, đại thắng mỹ mãn”.

“Sự sỉ nhục mà nửa tháng nay chúng ta phải chịu đựng đã trả hết lại cho bọn chúng”.

Nhạc Huy đứng thẳng người, như đang trong tư thế duyệt binh, nở nụ cười và nói:

“Nhưng tôi cảm thấy bao nhiêu đây là chưa đủ, vốn dĩ tôi muốn nghỉ ngơi, nhưng lão chủ tịch già của tập đoàn Long Vũ không muốn để tôi ngơi nghỉ gì cả”.

“Ông ta muốn đánh tiếp với tôi, không chết thì không ngừng. Mọi người đều là đàn ông với nhau cả, tôi không nói nhiều làm gì, Long Vũ muốn Thánh Hoàng sụp đổ, mọi người có chịu không? Dù gì tôi cũng không chịu rồi đấy, đàn ông được sinh ra là để chiến đấu mà”.

“Ông ta muốn Thánh Hoàng sụp đổ, thì tôi cũng muốn cả cái tập đoàn Long Vũ của ông ta đổ nát”.

“Mọi người nghĩ sao?”

Một màn phát ngôn đầy nhiệt huyết và cảm động lòng người nhất thời làm dấy lên ngọn lửa nhiệt thành của mọi người ở hội trường.

Bọn họ hình như đã quên mất sự mạnh mẽ và to lớn của Long Vũ.

“Không chấp nhận! Đánh!”

“Anh Nhạc nói đánh thì chúng tôi cùng đánh!”

“Đánh!”

“Đánh!”

“Đánh!”

Hơn một nghìn người, gần như đồng thời hô lên, tiếng hô hào chấn động đất trời, mãi không ngừng nghỉ.

Nhạc Huy thoả mãn gật đầu, tiếp tục phát biểu:

“Được! Vậy hôm nay mọi người cứ tiếp tục vui đùa đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục chiến đấu, để Long Vũ biết Thánh Hoàng chúng ta không dễ bị bắt nạt! Chúng muốn ăn thịt ta thì ta phải lột da róc xương ngược lại chúng!”

“Một Long Vũ cỏn con có là gì, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, nghe hiệu lệnh của tôi, khi mọi sự thành công trong tương lai, Nhạc Huy tôi nhất định sẽ không tệ bạc với bất kỳ ai, mọi người giúp tôi không ít chuyện, hôm nay đều vất vả cả rồi, tôi sẽ thưởng lớn cho mỗi người!”

“Hắc Long!”

Dứt lời, Nhạc Huy nhìn về phía Hắc Long, kêu vang một tiếng.

“Có!”

“Phát tiền!”

“Vâng!”

Hắc Long chỉ huy người mang ra hai mươi mấy vali tiền, bắt đầu phát tiền cho từng người, từng xấp từng xấp tiền đỏ được ban phát ra như nước chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.