Trên sân thượng.
Hoắc Hải Tôn quỳ xuống, run rẩy bấm số của Long Vũ.
“Tút tút tút”, sau khi điện thoại kêu lên ba tiếng thì được kết nối.
“Alo, cậu vẫn ổn chứ, cố gắng cầm cự, tôi đã phái người đến rồi, hai mươi mấy người, đều là người giỏi cả”.
Điện thoại vừa được kết nối thì lập tức vang lên giọng nói của Long Vũ.
Ông ta cho rằng Hoắc Hải Tôn sắp sửa trụ không nổi nữa nên mới gọi điện tới thúc giục ông ta.
Nhưng ông ta không biết rằng, Hoắc Hải Tôn đã quỳ xuống đầu hàng rồi.
“Ông… ông Long, có người…có người muốn nói chuyện với ông…”
Hoắc Hải Tôn run rẩy nói, vội vã đưa điện thoại cho Nhạc Huy.
“Ai? Ai muốn nói chuyện với tôi?”
Long Vũ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng điện thoại đã được đưa cho Nhạc Huy.
Nhạc Huy bật loa ngoài, cười nói:
“Ông Long, tôi là Nhạc Huy, xin chào”.
Im lặng…
Đầu dây bên kia im lặng khoảng chừng ba bốn giây rồi mới truyền tới giọng nói lạnh lùng của Long Vũ:
“Xem ra Hoắc Hải Tôn đã rơi vào tay cậu rồi, phải không?”
“Đúng vậy, ông Long”, Nhạc Huy trả lời một cách nho nhã và lễ độ.
“Thú vị đấy”, Long Vũ đột nhiên bật cười, nói: “Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp người trẻ tuổi nào mà có bản lĩnh giống như cậu, nói thật tôi rất khâm phục cậu, cũng rất tán thưởng cậu, cậu tên là Nhạc Huy phải không?”
Nhạc Huy cũng cười đáp:
“Tôi rất vinh hạnh khi được ông Long xem trọng, tên tôi đúng là Nhạc Huy, ông Long có gì chỉ bảo sao?”
Long Vũ nói:
“Thế này đi, cậu thả Hoắc Hải Tôn ra, tất cả mọi chuyện đã xảy ra tôi đều không nhắc lại nữa. Thánh Hoàng vẫn là của cậu, sau này cậu và Hoắc Hải Tôn đều làm việc cho tôi, Long Vũ tôi sẽ không bạc đãi cậu”.
“Thế nào?”
Sự việc đến nước này, Long Vũ đã nghĩ đến phương án dụ dỗ, lôi kéo.
Không thể không nói, theo như ông ta thấy, sự trở mình của Nhạc Huy rõ ràng vượt xa so với sức tưởng tượng của ông ta. Trong kế hoạch trước đây mà ông ta đặt ra, chiếm được Thánh Hoàng đã là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đàn em của ông ta có Hoắc Hải Tôn, còn có một vài thế lực ngầm, mà Thánh Hoàng đã không còn được như trước nữa. Nhưng ai có thể ngờ được, Thánh Hoàng lại giống như mãnh hổ xuống núi, mối thù cần báo thì đều đã báo hết cả, còn quét sạch toàn bộ địa bàn của mấy người Hoắc Hải Tôn. Lúc này ngay cả Hoắc Hải Tôn cũng rơi vào tay Nhạc Huy.
Bây giờ có thể thấy, dù là đám người Hoắc Hải Tôn cũng không đấu lại được một mình Nhạc Huy. Nếu đã như thế thì sao không thu nạp luôn Nhạc Huy về dưới trướng của mình?
Nếu có Nhạc Huy giúp sức thì chẳng phải sau này ông ta sẽ là người có tiếng nói nhất trong thế giới ngầm ở Giang Bắc hay sao?
“Ông Long yêu người tài thật đấy”.
Nhạc Huy nghe vậy thì cười nói:
“Chỉ đáng tiếc là trước nay Nhạc Huy tôi không cam tâm làm việc cho người khác, sao đàn ông trẻ tuổi có thể chịu núp dưới bóng kẻ khác lâu dài được chứ?”
“Hoặc là tôi và ông Long nước sông không phạm nước giếng, hoặc là sau khi Hoắc Hải Tôn chết, người phải một mất một còn với tôi chính là ông Long đây”.
Dù cho đến thời điểm này, Nhạc Huy cũng không hoàn toàn lật mặt với Long Vũ.
Nếu như hai bên có thể không xảy ra xung đột thì tốt nhất là giải quyết trong hòa bình.
“Cậu…”
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới âm thanh hổn hển của Long Vũ, ông ta tức giận nói:
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?”
“Ông có thể nghĩ như vậy, tôi sớm đã gửi lời đến ông Long rồi”, Nhạc Huy bình thản nói.
“Được, được lắm! Có điều cậu nghĩ cho kỹ hậu quả khi đối đầu với Long Vũ tôi, ở thành phố Đông An này, trước nay chưa có ai dám đối đầu với tôi. Cho dù là cả tỉnh Giang Bắc thì Long Vũ tôi cũng là người đứng nhất nhì”.
“Người trẻ tuổi, đừng vì bốc đồng trong chốc lát mà chôn vùi cả cuộc đời, cậu nghĩ cho kĩ đi!”
Giọng nói của Long Vũ đầy phẫn nộ và uy nghiêm.
Nhạc Huy lắc đầu, cười khẩy nói:
“Xem ra ông Long vẫn cứ một mực không chịu tỉnh ngộ, vậy thì được thôi, tôi đành tuyên chiến với ông ở đây vậy”.
“Tận hưởng cho thỏa thuê những ngày còn lại đi. Đúng rồi, đừng quên nhặt xác ông chủ Hoắc về”.
Nói xong, Nhạc Huy cúp điện thoại.
“Alo! Alo…”
Long Vũ nắm chặt điện thoại, phẫn nộ hét lên, hai mắt đã đỏ ngầu.
“Khốn nạn! Rõ là quá khốn nạn! Đối đầu với tao, tao sẽ cho mày chết không toàn thây!”
Bây giờ ông ta hơi khác so với dáng vẻ bình tĩnh, trầm ổn thường ngày, nếu có ai quen biết ông ta nhìn thấy thì nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Trước đây ngay cả trời sập xuống thì ông ta cũng sẽ không cau mày, càng không nổi cáu. Vậy mà hôm nay ông ta lại tức giận như vậy, tức đến mức không thể khống chế nổi cảm xúc của bản thân.
Bên kia, nước mắt Hoắc Hải Tôn rơi lã chã, không ngừng quỳ lạy van xin Nhạc Huy:
“Tôi đã làm theo lời cậu gọi điện thoại cho ông ta rồi, đừng giết tôi, tôi cầu xin mấy người!”
“Chúng ta lăn lộn bao lâu nay chẳng qua là vì tiền, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa, chỉ mong cậu tha cho tôi một mạng!”
Nhạc Huy nhìn Hoắc Hải Tôn, cười khẩy nói:
“Mấy người các ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nửa tháng trước khi đập phá địa bàn của tôi thì hung hăng càn quấy lắm cơ mà”.
“Ông chủ Hoắc, đáng tiếc là tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của ông, địa bàn của ông đã là của tôi rồi. Long Vũ không chịu dừng lại thì tôi chỉ có thể giết gà dọa khỉ thôi”.
Nói xong, Nhạc Huy ra hiệu cho Hắc Long: “Giết đi, cho ông ta được thoải mái”.
Anh dứt lời liền quay lưng xuống lầu, phía sau đã không còn truyền đến tiếng kêu gào của Hoắc Hải Tôn nữa.
Cái gọi là thoải mái, đương nhiên là một dao đoạt mạng.
…
Sau khi xuống lầu.
Trong đại sảnh tầng một, nhân viên bảo vệ nằm la liệt trên sàn nhà, gào thét và rên rỉ đầy thảm thương.
Nửa tháng trước, bọn chúng ra tay tàn độc với đàn em của Thánh Hoàng ra sao thì hôm nay cũng bị ra tay tàn độc y như thế.
Có người bị đánh gãy cả tay chân.
Thế nhưng không có một ai bị giết chết là bởi vì trước đó Nhạc Huy đã dặn dò như vậy.
Dù sao cũng là trong nước, không giống với nước ngoài, làm việc cũng không thể quá khích, nếu không một khi thu hút sự chú ý của cấp trên thì chắc chắn sẽ có rắc rối lớn.
“Không có ai bị thương chứ?”
Sau khi đi xuống dưới, Nhạc Huy nhìn đám người của Thánh Hoàng đã tập hợp xong xuôi rồi bình tĩnh hỏi.
“Không có ạ, thưa anh Nhạc!”
Mọi người đồng thanh trả lời.
“Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi”.
Nhạc Huy đeo kính râm, dẫn đầu tất cả mọi người, nghênh ngang bước ra từ trong công ty.
Lúc bọn họ đang chuẩn bị bước vào trong xe để rời đi thì đột nhiên có vài chiếc xe đồng thời lái tới bên dưới tòa nhà công ty của Hoắc Hải Tôn. Ngay sau đó, hai mươi mấy gã đàn ông vạm vỡ bước xuống từ trên xe.
Mấy người Nhạc Huy dừng bước, trố mắt nhìn mấy người trước mặt.
Lúc này, không có ai di chuyển, chỉ chăm chăm nhìn vào đối phương.
“Có chuyện gì à?”
Nhạc Huy khẽ cười, bình tĩnh hỏi.
Mấy gã đàn ông vạm vỡ nhìn vào ánh mắt của mấy người Nhạc Huy, thấy những ánh nhìn như hổ sói đó thì đột nhiên không kiềm chế được mà nuốt nước bọt.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ba người Kỳ Phi, Kim Võ và Hắc Long, thêm cả khí thế mạnh mẽ như núi Thái Sơn và sát khí ác liệt từ trên người họ. Hơn hai mươi gã đàn ông vạm vỡ này nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
“Mẹ kiếp! Hỏi chúng mày đấy, bị câm à?”
Thấy mấy người này không nói gì, Kỳ Phi bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Không…không có gì…”
Gã dẫn đầu đột nhiên run lẩy bẩy, vội vã nói.
Nhạc Huy cười khẩy, bước thẳng vào trong xe, không để tâm đến mấy người này nữa.
Mấy người này chính là người do Long Vũ phái đến chi viện cho Hoắc Hải Tôn, thế nhưng lúc này lại không có ai dám ngăn cản mấy người Nhạc Huy rời đi.
Đến khi mấy người Nhạc Huy đã đi khuất thì bọn họ mới dần hoàn hồn lại, vội vàng chạy vào trong công ty.
Khi bọn họ bước vào đại sảnh, những nơi mắt có thể nhìn thấy đều phát ra những tiếng rên rỉ và kêu gào thảm thương.