Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 382: Chương 382: Bọn chúng đúng là ma quỷ




Nhạc Huy vừa dứt lời, Kim Võ đã ra tay, trong tay ông ta lóe lên một tia sáng, dao găm trong tay áo lập tức xuất hiện trong tay.

Người mà ông ta tấn công là người mặc đồ đen đó. Tốc độ rất nhanh khiến người khác choáng váng. Mấy vệ sĩ trong công ty Hoắc Hải Tôn thấy vậy đều không khỏi cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Họ cứ tưởng mình đã được xem là tài năng lợi hại trong đám người rồi nhưng bây giờ khi nhìn thấy võ thuật của Kim Võ, họ mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, có người còn mạnh hơn mình.

Kim Võ ra tay, phản ứng của người mặc đồ đen chậm nửa nhịp. Sắc mặt bỗng thay đổi, sau đó hai con dao của Kim Võ đâm vào vai hắn.

“Mẹ kiếp!”

Người mặc đồ đen chửi thề một tiếng, nếu là người bình thường bị đâm hai nhát vào vai chắc chắn sẽ ngất xỉu, nhưng hắn vẫn có thể vươn tay nắm lấy cổ Kim Võ.

Thấy cảnh tượng này, mấy người nước ngoài khác cũng biến sắc, lập tức chạy đến giúp.

Cùng lúc đó, Kỳ Phi và Hắc Long cũng ra tay.

Một bóng đen lao đến, động tác còn nhanh hơn cả Kim Võ, Kỳ Phi đá một tên người nước ngoài trong đó ra ngoài. Đồng thời vũ khí trong tay anh ta cũng đã đâm được mấy nhát vào một người nước ngoài khác, mỗi nhát đều đâm trúng tim.

Cái gì gọi là nhanh như chớp?

Cuối cùng mọi người có mặt ở đó cũng đã chứng kiến được tốc độ nhanh thực sự là gì.

Chỉ trong phút chốc, những người lính đánh thuê đến bảo vệ Hoắc Hải Tôn đã bị Kỳ Phi giết sạch.

Cùng lúc đó, Kim Võ bị bóp cổ cũng không hề hoảng loạn, ông ta buông hai con dao ra, hai chân vòng lên cổ người mặc đồ đen. Cả người ông ta xoay một vòng khiến hắn ngã xuống sàn.

Kim Võ ngửa người ra sau, vẫn không bị ảnh hưởng gì mà rút hai con dao trên vai người mặc đồ đen ra.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, Kim Võ đứng vững lại rồi lại mau chóng đâm vào chân của người mặc đồ đen.

Người mặc đồ đen bật dậy.

Sau đó, hai con dao một trái một phải đâm vào hai bên ngực hắn.

Lúc nãy người mặc đồ đen còn thề thốt đảm bảo trước mặt Hoắc Hải Tôn, ngạo nghễ trước mặt Nhạc Huy, bây giờ đã không còn chút hơi thở.

Kỳ Phi và Hắc Long cũng như bị thần chết nhập vào.

Hai người họ không hề nương tay, chiêu thức linh hoạt giết sạch đám người nước ngoài trong tức khắc.

Sắc mặt Nhạc Huy vẫn như thường, ra lệnh cho những người khác:

“Đóng cửa, đánh chó!”

Cửa lớn ngay lập tức đóng lại, Hoắc Hải Tôn trừng mắt nhìn người nước ngoài cuối cùng ngã xuống đất, da đầu tê dại.

“Mau! Mau chặn chúng lại!”

Ông ta vội lùi về sau chạy thẳng vào thang máy.

Trong phút chốc, người của hai bên lập tức lao vào đánh nhau trong đại sảnh. Dù người của Hoắc Hải Tôn sợ hãi, cũng biết mấy người Nhạc Huy lợi hại, nếu không phản kháng, e là sẽ chết thảm thiết hơn.

Nhưng Nhạc Huy chỉ muốn lấy mạng mấy người nước ngoài này thôi, anh cũng không dám giết quá nhiều người ở đây.

Trước khi đến đây anh đã nói với mọi người, đám đàn em của Thánh Hoàng lao về phía đám người của Hoắc Hải Tôn giống bầy sói hoang.

Vẫn là một trận áp đảo như trước. Đám vệ sĩ chuyên nghiệp của Hoắc Hải Tôn không phải là đối thủ của người bên Nhạc Huy.

Càng đừng nói lần này có Kỳ Phi, Kim Võ và Hắc Long cùng góp mặt. Ba người họ tụ lại dù có là người uy lực nhất, e là cũng không thể lại gần.

“Đi tìm ông chủ Hoắc nói chuyện chính thôi”.

Nhạc Huy lại đeo kính râm lên và bước vào một thang máy khác cùng với ba người Kỳ Phi.



“Ông Long! Ông Long cứu tôi, chúng đánh đến nơi rồi!”

Lúc này dưới sự bảo vệ của mấy vệ sĩ, Hoắc Hải Tôn liên tục chạy lên mấy tầng lầu, chỉ hi vọng người bên dưới có thể kéo chân đám người Nhạc Huy lại.

“Chuyện gì thế, chẳng phải tôi đã phái người đến chi viện cho cậu rồi sao?”

Trong điện thoại, giọng Long Vũ cũng hơi ngạc nhiên.

“Chết rồi, chết hết rồi!”

Hoắc Hải Tôn đã sốt ruột đến mức sắp bật khóc, vội nói:

“Ông Long, chúng ta đã đánh giá thấp đám người Nhạc Huy, đám người này quả thật là ma quỷ. Tôi không biết tại sao chúng lại mạnh đến vậy nhưng tôi đã sắp không thể chống đỡ được rồi. Ông mau phái người đến, nếu không chỉ có thể nhặt xác thay tôi thôi!”

Nghe vậy, Long Vũ sửng sốt nói:

“Cậu kiên trì thêm chút nữa, tôi tiếp tục phái người đến chi viện cho cậu!”

Sau khi cúp điện thoại, đám vệ sĩ bảo vệ Hoắc Hải Tôn cũng hơi sợ hãi, vội hỏi:

“Chủ tịch Hoắc, ông Long… lúc nào thì ông Long mới phái người đến?”

Hoắc Hải Tôn tức giận mắng:

“Mẹ nó, sao tao biết được, bình thường ông đây tiêu nhiều tiền cho bọn mày như vậy mà bây giờ bọn mày còn sợ hơn cả tao, tao nuôi bọn mày có tác dụng gì?”

Mấy tên vệ sĩ bị mắng té tát.

Lúc này, bên dưới bỗng vang lên tiếng bước chân, đám người Nhạc Huy và Kỳ Phi đi ra khỏi thang máy. Tiếng của Nhạc Huy vang lên từ dưới lầu như thần chết đến đòi mạng:

“Ông chủ Hoắc, ha ha ha!”

“Chạy cái gì mà chạy, ông chạy được sao? Hả?”

Nghe thấy giọng nói này, Hoắc Hải Tôn suýt nữa tè ra quần, run giọng nói với mấy tên bảo vệ:

“Ngăn lại! Phải ngăn chúng lại cho tao!”

Đám vệ sĩ đó run rẩy rút dao găm ra khỏi thắt lưng nhưng nhìn thế nào cũng không giống sắp ứng chiến mà giống dáng vẻ gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt rồi rút dao ra để phòng thân hơn.

Đám vệ sĩ trừng mắt nhìn Hoắc Hải Tôn chạy đến sân thượng rồi khóa chặt cửa sắt ở sân thượng lại, đám người này không khỏi nuốt nước bọt, sau đó thì thấy bốn người Nhạc Huy bước đến.

Kỳ Phi nhìn họ, rút con dao lóe sáng ra.

Đám vệ sĩ đó bỗng cùng nhau quỳ xuống trước mặt Kỳ Phi:

“Đại ca à, đừng giết chúng tôi, chúng tôi đầu hàng, đầu hàng rồi!”

“Hoắc Hải Tôn đang ở trên đó, ông ta đã khóa cửa sân thượng lại rồi, không liên quan gì đến chúng tôi cả!”

Nhạc Huy cười ẩn ý nhìn họ nói:

“Kẻ biết rõ tình thế trước mắt là anh hùng hào kiệt, tôi không làm khó các cậu, các cậu đi đi”.

Đám người đó nhìn nhau như thể không ngờ Nhạc Huy lại dễ nói chuyện như vậy.

“Cảm ơn! Cảm ơn ông chủ!”

Dứt lời, đám người đó vội chạy xuống tầng dưới.

Đám người Nhạc Huy đi đến cạnh cửa sắt lên sân thượng gõ cửa, nói:

“Ông chủ Hoắc, ông tưởng đóng cửa lại thì chúng tôi không tìm được ông à? Ông có tin tôi bước vào rồi ném ông xuống dưới từ sân thượng không?”

Tiếng của Nhạc Huy vang lên từ dưới lầu như thần chết khiến Hoắc Hải Tôn sợ đến mức òa khóc:

“Chết tiệt! Mẹ nó, cậu điên à?”

“Tôi đầu hàng rồi, tôi đầu hàng còn không được nữa sao? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Nhạc Huy thản nhiên nói:

“Mở cửa đi, tôi không thích nói chuyện khi bị ngăn cách một cánh cửa như vậy”.

“Tốt nhất ông nên tự mở, đừng tưởng đóng cửa thì tôi không vào được”.

Có vẻ như Hoắc Hải Tôn bị Nhạc Huy dọa sợ đến mức ngu người, chỉ nghe thấy tiếng khóc vang lên từ sân thượng.

“Mở cửa”.

Nhạc Huy quay đầu lại nhìn Kim Võ.

Kim Võ gật đầu, lấy từ trong túi ra một sợi dây thép, chưa đến mười giây đã mở được cánh cửa sắt.

Lúc thấy mấy người Nhạc Huy bước vào, Hoắc Hải Tôn há hốc mồm, vội quỳ xuống trước mặt Nhạc Huy.

“Tôi sai rồi! Tôi không nên chọc vào các cậu, tha cho tôi đi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu!”

Nghe vậy, Nhạc Huy cười nói:

“Không sao, ông đập phá không ít chỗ làm ăn của tôi, tôi đều sẽ bắt ông bồi thường gấp mười lần”.

“Nhưng bây giờ tôi muốn ông phải gọi cho Long Vũ để tôi nói chuyện với ông ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.