Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 381: Chương 381: Thiên đường không lối, địa ngục không cửa




Ngô Thắng chạy ra khỏi quán bar, rồi một mình lái xe chạy đến nhà Long Vũ.

Giờ phút này lòng hắn như lửa đốt, như rớt vào hầm băng, cả lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ngô Lượng cùng trên một chiếc thuyền với hắn, vậy mà đã bị Nhạc Huy giết chết. Thậm chí hắn không biết Nhạc Huy nghi ngờ bọn hắn từ lúc nào, điều quan trọng nhất là phong cách làm việc của Nhạc Huy, quả nhiên nói giết là giết, không hề nể tình.

May mà hắn nhận được điện thoại của Hoắc Hải Tôn kịp thời, nhân lúc trước khi mấy người Nhạc Huy đến thì đã rời khỏi địa bàn của mình. Nếu không đợi lúc Nhạc Huy đến, e rằng hắn muốn chạy cũng không chạy được.

“Ngô Lượng, mày yên nghỉ đi…”

Ngô Thắng thở dài, trong lòng cũng đau buồn thương cảm.

Mấy anh em bọn họ, người thì ngồi tù, người thì chết, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn.

Mà người khác, toàn bộ đều đã hoàn toàn khuất phục Nhạc Huy.

Từ đây đến nhà Long Vũ, phải lái xe khoảng chừng bốn mươi phút, trong đó còn phải đi qua vùng ngoại ô.

Nhưng lúc này, Ngô Thắng cũng không vội, lái xe rất vững vàng.

Dẫu sao chắc chắn mấy người Nhạc Huy không ngờ rằng bây giờ hắn đã trên đường chạy đến nhà Long Vũ, cho dù gan Nhạc Huy có to đi nữa, Ngô Thắng cũng không tin Nhạc Huy dám xông thẳng đến nhà Long Vũ để giết hắn.

Lái xe khoảng hai mươi phút, Ngô Thắng dần dần yên tâm hơn, định rút một điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng căng thẳng. Truyện Hot

Nhưng lúc hắn vừa dừng xe bên đường chuẩn bị châm thuốc, đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Âm thanh đó giống như âm thanh của bom hẹn giờ đếm ngược thời gian sắp bùng nổ.

Trong nháy mắt, Ngô Thắng chợt cứng đờ ngồi tại chỗ, một giọt mồ hôi cỡ chừng hạt đậu trượt xuống theo trán hắn. Hắn nghe rất rõ ràng, âm thanh này phát ra từ dưới gầm xe của hắn.

“Vèo!”

Ngô Thắng chợt hít thở sâu, vội vàng kéo cửa muốn nhảy khỏi xe.

Nhưng khoảnh khắc hắn mở cửa xe, còn chưa kịp nhảy xuống, chỉ nghe thấy một tiếng ‘đùng’ vô cùng lớn vang lên

Đây là âm thanh cuối cùng Ngô Thắng nghe được ở cuộc đời này.

Chiếc xe mà hắn lái, đột nhiên hóa thành vô số mảnh vụn, mui xe đã bị nổ bay lên trời.

“Rầm”.

Chiếc xe tiếp tục xuất hiện trận nổ kịch liệt, một vài cửa kính xe cách xa khu vực xung quanh cũng bị vỡ nát, khí tác động cuốn ra xa mấy mét.

Lúc này ở xa xa, trong một chiếc xe Buick bị vỡ nát kính, hai người đàn ông kinh hoảng đến mức con ngươi cũng sắp trợn ra ngoài.

Bọn họ là người Long Vũ phái đến đón Ngô Thắng, nhưng người còn chưa đón được, thì cả xe và người Ngô Thắng đều bị nổ chết rồi.

“Chúng… chúng ta…”

Người ngồi trên ghế phụ, kinh hoàng nuốt nước bọt, run giọng liên tục:

“Chúng ta về báo cáo thôi, có cần… có cần điện thoại cho ông Long trước không?”

Người còn lại ngồi trên ghế lái nghe vậy, run lẩy bẩy lấy điện thoại ra.

Nhưng hắn ta chưa kịp gọi, thì bỗng nhiên điện thoại bị người khác cướp mất.

Hắn vội quay đầu qua, khó tin nhìn Nhạc Huy cười nhạt bên ngoài cửa kính xe.

“Anh bạn, đến đón Ngô Thắng hả?”

Nhạc Huy nhìn hắn, cười hỏi.

Một bên khác, mấy người Ngô Tịnh Vũ cũng xuất hiện, lập tức khống chế người trên ghế phụ.

“Tôi không hiểu các người đang nói gì, tôi định điện thoại báo cảnh sát, ở đây có người bị nổ chết rồi”, có vẻ như người trên ghế lái cũng là một kẻ từng trải, giờ phút này mà vẫn có thể nói dối.

“Vậy sao, vậy tên ông Long trong điện thoại này của cậu là ai?”

Nhạc Huy vứt điện thoại trả cho hắn, chỉ lên màn hình điện thoại rồi hỏi.

Người kia lập tức im lặng, vẻ mặt vô cùng lúng túng.

“Yên tâm, tôi sẽ không hại các người đâu”.

Nhạc Huy cười nói:

“Chiếc xe kia là tôi làm nổ, Ngô Thắng đã bị nổ chết rồi, Ngô Lượng cũng bị tôi xử lý”.

“Cậu về nói với ông Long, tôi là Nhạc Huy - người phía sau Thánh Hoàng. Trong mắt tôi không chứa nổi hạt bụi, người phản bội tôi đều phải chết. Đương nhiên tôi với ông Long không thù không oán, tôi cũng không muốn làm kẻ địch với ông ta”.

“Hoắc Hải Tôn nhất định phải chết, tôi có thể không tìm ông Long báo thù. Sau này mọi người nước sông không phạm nước giếng, nếu ông Long cứ khăng khăng làm kẻ địch với Nhạc Huy tôi thì đương nhiên tôi cũng sẽ không sợ chiến đấu, nhưng cậu phải bảo ông ta suy nghĩ kỹ. Làm kẻ địch với tôi, cẩn thận tôi chém đầu của ông ta xuống”.

Nhạc Huy nói ra mấy câu này với dáng vẻ vô cùng tự cao, rồi bảo mấy người Ngô Tịnh Vũ lùi về sau, cho hai tên này rời đi.

Sau khi thấy chiếc xe kia chạy khỏi tầm mắt như được thoát thân, Ngô Tịnh Vũ bước đến nói:

“Anh Nhạc, hành động của bọn Hoắc Hải Tôn, chắc chắn là Long Vũ bày mưu đặt kế”.

“Chúng ta không tìm ông ta báo thù, có phải giống như chịu thua không? Hơn nữa tôi cảm thấy con người Long Vũ, chắc chắn vô cùng ngạo mạn. Cho dù chúng ta bằng lòng chịu thua, tôi thấy chưa chắc ông ta đã bỏ qua cho chúng ta đâu. Nhất là chúng ta tiêu diệt Hoắc Hải Tôn, vậy chẳng phải đang đánh vào mặt ông ta sao?”

Nói xong, cậu Năm và Ngô Hạo cũng gật đầu liên tục, phụ họa theo lời của Ngô Tịnh Vũ.

Bây giờ bọn họ đã có hơn hai trăm đàn em có thực lực mạnh mẽ do Kỳ Phi huấn luyện, dường như lá gan đã lớn mạnh hơn không ít, ngay cả Long Vũ cũng không sợ nữa nên có vẻ hơi nghi ngờ với quyết sách của Nhạc Huy.

“Long Vũ không dễ đối phó, thậm chí ông ta còn khó đối phó hơn cả Ngô Thiên Long. Sau khi chúng ta đối phó với những người Hoắc Hải Tôn, thì cũng yếu sức hơn rồi”.

Nhạc Huy khoanh tay nói:

“Có thể không gây thù này với Long Vũ thì đừng gây, cho dù chúng ta có thể thắng ông ta, đoán chừng cũng là ăn may, tổn thất cũng rất lớn, không có lợi. Đương nhiên, hi vọng ông ta có thể chấp nhận phương án của tôi. Nếu ông ta không chấp nhận, vậy chúng ta cũng chỉ có thể đánh nhau với ông ta”.

“Đến lúc đó, tôi cũng không màng hậu quả, cho dù ông ta là rồng thì đầu rồng tôi cũng phải chém!”



Tại biệt thự của Long Vũ.

Hai người kia đã thấp thỏm lo âu chạy về, truyền đạt đầu đuôi chuyện đã xảy ra cùng với lời nói của Nhạc Huy cho Long Vũ.

Long Vũ nghe xong, trước tiên là sững sờ mấy giây, rồi chợt đập ly trà trên bàn đá xuống đất, vỡ tan tành.

Sau đó dường như càng lúc càng tức giận, đập hết tất cả chén trà.

“Giọng điệu ngang ngược lắm!”

Khuôn mặt Long Vũ hiếm khi giận dữ, nói với nụ cười nhạt giống như nổi trận lôi đình:

“Cậu ta cho rằng giết được Ngô Thiên Long, thì có thể giết được Long Vũ tôi sao, còn dám hù dọa tôi, muốn chém đầu tôi!”

“Ha ha ha! Long Vũ tôi mà bị dọa sao?”

Dọa hai người kia run bần bật, không dám nói năng bậy bạ, chỉ luôn miệng hùa theo lời của Long Vũ.

“Chịu thua thì phải có thái độ của chịu thua, nếu đã không có, vậy tôi coi như cậu ta đang tuyên chiến với Long Vũ tôi!”

“Được! Lâu lắm rồi tôi chưa gặp loại người trẻ tuổi mà ngang ngược như vậy. Thế tôi sẽ chính thức khai chiến với cậu ta! Đánh đến khi cậu ta xin tôi tha thứ mới thôi!”

Long Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, nói với hai người kia:

“Các cậu lập tức thông báo với người khác, bảo bọn họ mau chóng đến công ty của Hoắc Hải Tôn, chi viện cho ông ta”.

“Nhất định phải bảo vệ Hoắc Hải Tôn, tên Nhạc Huy này đúng là muốn tạo phản rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.