Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 216: Chương 216: Em muốn về Sở Châu




Vài ngày sau, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đều xuất viện.

Nếu đã làm hòa rồi thì đương nhiên Nhạc Huy sẽ không để Trần Ngọc Đình quay về căn phòng cho thuê kia nữa. Căn phòng đó vừa nhỏ, môi trường lại không tốt, Nhạc Huy từng thề sau này sẽ không để Trần Ngọc Đình phải chịu chút khổ sở nào!

Vì vậy anh đưa thẳng cô về nhà anh, anh cũng dự định không cần những thứ đồ trong căn phòng thuê kia nữa. Cho dù đồ lót hay vật dụng hàng ngày, anh cũng muốn đích thân cùng đi mua với cô, mua những thứ tốt nhất.

Mấy tháng nay, hai chân anh không ngừng bị thương và liên tục vào bệnh viện, bây giờ cũng xem như có thể tự mình đi lại không cần đến xe lăn nữa. Nhưng anh vẫn chưa thể đi được quá nhanh hoặc vận động quá mạnh, dẫu sao vết thương vừa mới lành lại.

“Ngọc Đình, nơi này chính là nhà của em, em xem có hài lòng không?”

“Nếu không thích, hôm nay anh sẽ đi thay cho em một căn biệt thự lớn hơn”.

Nhạc Huy đưa Trần Ngọc Đình đi tham quan nhà, vừa cười vừa hỏi.

Đối với Trần Ngọc Đình mà nói, căn biệt thự này đã là quá xa hoa, tốt hơn trăm nghìn lần so với căn phòng cô thuê mấy tháng trước.

“Không cần đâu, nơi này cũng khá tốt, quan trọng nhất không phải là nhà lớn hay nhỏ”, Trần Ngọc Đình ôm lấy cánh tay của Nhạc Huy, ngượng ngùng nói: “Chỉ cần có anh, nơi nào cũng đều là nhà”.

“Anh cũng thế, chỉ cần có em, nơi nào cũng là nhà”, gương mặt của Nhạc Huy tràn đầy hạnh phúc, anh ôm lấy Trần Ngọc Đình và kích động nói.

Đúng vào lúc này, tầng hai đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh, dọa cho Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình tưởng nhà có trộm.

Hai người quay đầu nhìn, liền thấy Kỳ Phi xách hành lý đứng trên tầng hai, gương mặt ngượng ngùng, cười hi hi nói:

“Ôi… Không phải em đứng đây nhìn trộm hai người đâu, em không biết hôm nay hai người xuất viện”.

“Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục…”

Nhạc Huy nhìn thấy vậy, tò mò hỏi:

“Em xách hành lý làm gì, không phải em muốn đi đấy chứ?”

Kỳ Phi nói:

“Em dự định chuyển ra ngoài ở, anh xem trước kia chỗ này chỉ có một mình anh, em ở đây cũng không sao nhưng bây giờ nơi này đã có hai người ở, bóng đèn như em ở đây vừa khó xử lại không tiện”.

“Vì vậy em vẫn nên chuyển ra ngoài thì hơn, để không gian riêng cho hai người. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không rời khỏi thành phố Thiên Hải đâu, anh ở đâu thì em ở đó, ông em nói rồi, nếu em dám quay về sẽ đánh gãy chân em, bây giờ em không ra nước ngoài được nữa, chỉ có thể ở thành phố Thiên Hải này thôi”.

Nhạc Huy nghe xong không nói gì, cũng không giữ Kỳ Phi lại. Anh và Kỳ Phi đã là anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng sẽ không khách sáo. Kỳ Phi ở chỗ này quả thực cũng không tiện lắm, nếu anh và Trần Ngọc Đình thân mật ở nhà, đột nhiên xuất hiện Kỳ Phi cũng hơi ngượng ngùng.

“Không cần chuyển ra ngoài đâu, em thấy cũng không có gì bất tiện cả…”

Trần Ngọc Đình lại hơi ngượng ngùng nên giữ lại anh ta ở lại.

Kỳ Phi nhấc vali từ tầng hai xuống, mỉm cười nói:

“Chị Trần, chị không cần khách sáo với tôi đâu, trước giờ tôi đều ở một mình, vẫn thích một mình tự do tự tại hơn”.

“Chị và Nhạc Huy yên tâm ở đây đi, không có ai làm phiền hai người đâu”.

Trần Ngọc Đình đỏ mặt: “Vậy được…”

Nhạc Huy vỗ vai Kỳ Phi nói:

“Tiếp đãi không chu đáo rồi, anh vừa ra viện không có thời gian cùng em đi tìm nhà được”.

“Đã tìm được nhà chưa, ở đâu? Nếu như không có tiền thì nói với anh một tiếng”.

Nhạc Huy cười nói:

“Yên tâm đi, sao em lại không có tiền tiêu chứ, em vừa vào phòng anh cầm một cái thẻ rồi”.

“Tiền trong thẻ của cậu chủ nhà họ Nhạc chắc chắc không ít, bây giờ đã là của em rồi”.

“Cái gì, em…”, Nhạc Huy nghe xong lập tức sững sờ, anh nhíu mày hỏi: “Em lấy thẻ của anh cũng có tác dụng gì chứ, em biết mật khẩu thẻ của anh không?”

Kỳ Phi cũng sững sờ, nói:

“Thế nên cái em lấy là thẻ vàng đen của ngân hàng nhà họ Nhạc, thấy thẻ như thấy người, còn cần mật khẩu làm gì chứ”.

“Em đi rút tiền đây, ha ha”.

Nói xong Kỳ Phi vác vali co chân bỏ chạy.

“Mẹ kiếp, em thật quá vô liêm sỉ rồi đó”.

Sắc mặt của Nhạc Huy thay đổi, co giò muốn đuổi theo, Kỳ Phi quay đầu lại cười lớn:

“Đến đây đuổi đi, đừng quên chân của anh vừa khỏi, nếu anh lại vào bệnh viện thì nửa đời sau của anh chờ ngồi xe lăn đi”.

Nhạc Huy sững người tại chỗ, vô cùng tức giận nhìn bóng lưng đang bỏ chạy của Kỳ Phi biến mất khỏi biệt thự, cũng chỉ có thể để mặc anh ta.

“Được rồi, đừng đuổi theo nữa, Kỳ Phi đó có quan hệ gì với anh thế?”

Trần Ngọc Đình đỡ Nhạc Huy ngồi xuống, thắc mắc hỏi.

Nhạc Huy cười nói:

“Ông của cậu ấy là vệ sĩ thân cận của ông nội anh, hai người bọn anh đã lớn lên với nhau từ nhỏ, mặc dù không phải anh em ruột nhưng còn thân thiết hơn cả ruột thịt”.

Trần Ngọc Đình trầm ngâm gật đầu:

“Chẳng trách em thấy quan hệ của hai người rất tốt”.

Nói xong cô hơi ngượng ngùng hỏi:

“Đúng rồi Nhạc Huy, em bị lừa mất ba trăm nghìn tệ, cảnh sát đã giúp em đòi lại được chưa?”

Nhạc Huy nghe xong, thở dài nói:

“Chưa, tên lừa đảo đó đã bị kết án, cho dù hắn có nôn tiền ra cũng sẽ không được giảm tội, vì thế hắn không giao nộp số tiền đã lừa gạt”.

Nghe thấy vậy, tâm trạng của Trần Ngọc Đình lập tức sa sút, số tiền đó là tiền mà cô đã bán công ty mới có được.

“Tiền không tìm lại được thì thôi, đã qua lâu như vậy rồi”, Nhạc Huy thấy vậy liền véo gương mặt nhỏ của Trần Ngọc Đình và an ủi cô: “Bây giờ em là thiếu phu nhân nhà họ Nhạc rồi, Nhạc Huy anh là người thiếu tiền à?”

“Không phải có câu này rất hay sao, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em chỉ cần dung mạo như hoa là được rồi. Nhạc Huy anh chắc chắn sẽ đưa cho em những thứ tốt nhất, để em làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời”.

Trần Ngọc Đình nghe thấy vậy lập tức đỏ mặt, hờn dỗi nói:

“Không biết xấu hổ, bây giờ em vẫn chưa là vợ của anh…”

Nhạc Huy cố ý giả bộ tức giận nói:

“Sao lại không phải chứ, ai dám nói em không phải vợ anh, anh sẽ xử lý kẻ đó”.

Nói xong anh trêu đùa cùng Trần Ngọc Đình trên ghế sofa.

Lần này anh cũng coi như đã quang minh chính đại ở cạnh Trần Ngọc Đình, cũng không cần phòng bị ai, càng không cần lén lút, che giấu Liễu Nhược Hà như lúc trước.

Trần Ngọc Đình bị Nhạc Huy gãi ngứa, cười muốn đứt hơi, cuối cùng cô cũng đầu hàng nói:

“Được rồi, được rồi, anh đừng trêu em nữa, em sai rồi được chưa?”

Cô ôm chặt lấy Nhạc Huy, lại nói:

“Em hơi nhớ nhà, em muốn quay về thăm bố mẹ ở Sở Châu, nhân tiện đưa anh về gặp họ”.

Nhạc Huy nghe xong liền đứng bật dậy nói:

“Được đó! Anh cũng muốn đi thăm hỏi cô và chú, để hai bọn họ gặp mặt con rể tương lai, he he”.

Trần Ngọc Đình ngượng ngùng nói:

“Nhà em cũng được xem là gia đình tri thức, trước kia bố em là thầy giáo, mẹ em là con gái của một gia tộc lớn. Có lẽ bọn họ sẽ hơi nghiêm khắc, không thích những người trẻ giọng điệu kiêu ngạo, dù thế nào anh cũng đừng thể hiện ra anh là người rất có tiền nhé”.

Nhạc Huy nghe thấy liền cười nói:

“Yên tâm đi, anh em còn không hiểu sao, anh đảm bảo không khiến em mất mặt”.

“Nhưng bây giờ anh vẫn chưa đi được, ít nhất phải qua một thời gian nữa”.

Trần Ngọc Đình không hiểu, hỏi: “Tại sao?”

Nhạc Huy nhéo gương mặt cô, nói:

“Em nói xem, bây giờ cơ thể em còn yếu, sắc mặt nhợt nhạt như vậy”.

“Nếu như anh quay về với em, bố mẹ em sẽ cho rằng anh ngược đãi em đấy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.