Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 217: Chương 217: Tạm biệt Tôn Minh Vũ




Hai ngày tiếp theo, dường như mỗi giây phút Nhạc Huy đều ở bênTrần Ngọc Đình. Anh cùng cô đi dạo phố, mua sắm quần áo mới, rồi cùng cô ăn những món ngon.

Hai ngày này, cũng là hai ngày mà Nhạc Huy vui vẻ, thư giãn nhất trong quãng thời gian gần đây!

Hầu như mỗi ngày, anh đều lái xe mang những xe chở đầy đồ về nhà, mà hầu như đều là đồ của Trần Ngọc Đình.

Buổi tối ngày chủ nhật, Tôn Minh Vũ đã hẹn gặp mặt Nhạc Huy.

Trong điện thoại, anh ta đã đặc biệt nhắc nhở Nhạc Huy đừng để Trần Ngọc Đình biết.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Nhạc Huy mượn cớ phải tới công ty một chuyến, sau đó đi ra ngoài một mình rồi gặp mặt Tôn Minh Vũ ở một nơi gần nhà.

“Nghe nói anh sắp phải đi, ra nước ngoài à?”

Nhạc Huy nhìn Tôn Minh Vũ hơi tiều tụy. Hiển nhiên là mấy hôm nay anh và Trần Ngọc Đình sống rất vui vẻ, nhưng Tôn Minh Vũ chắc chắn là rất không hề vui.

“Đúng vậy. Thật ra, hôm đó khi tôi tới tìm anh là chuẩn bị đưa Ngọc Đình ra nước ngoài, kết quả lại bị cô ấy từ chối”.

Tôn Minh Vũ cười gượng nói:

“Có điều bây giờ cũng không cần nữa, cô ấy có anh rồi, cũng không cần tới tôi. Tôi phải đấu tranh với bố mình rất lâu mới có thể dành ra mấy ngày này, đợi Ngọc Đình xuất viện. Cô ấy xuất viện rồi thì tôi cũng không lo lắng nữa. Vậy nên sáng sớm mai tôi sẽ rời thành phố Thiên Hải”.

Nhạc Huy nghe vậy liền nhìn anh ta với vẻ mặt phức tạp.

Thật ra Nhạc Huy phải vô cùng cảm ơn Tôn Minh Vũ. Cảm ơn anh ta đã chăm sóc Trần Ngọc Đình trong suốt quãng thời gian dài như vậy, cũng phải cảm ơn anh ta ngày hôm đó đã tới nhà tìm anh. Mặc dù Tôn Minh Vũ đã đấm anh hai phát, nhưng anh không hề để bụng.

Nếu không phải Tôn Minh Vũ, có lẽ anh sẽ không làm lành với Trần Ngọc Đình được nhanh như vậy.

“Xin lỗi, lời xin lỗi này là tôi nói thay Ngọc Đình”, Nhạc Huy nói một cách thành khẩn: “Ngoài ra, tôi còn muốn nói với anh một câu cảm ơn, cảm ơn sự chăm sóc lâu nay của anh với Ngọc Đình”.

Tôn Minh Vũ thấy vậy, ngược lại còn mỉm cười, anh ta nói:

“Hai lời này tôi đều không nhận đâu. Ngọc Đình không có lỗi với tôi, chuyện tình cảm vốn dĩ là do hai bên tình nguyện, không thì sẽ là một người đơn phương. Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng thích tôi, vậy nên chuyện này là do tôi đơn phương. Cho dù có bị tổn thương thì tôi cũng sẽ không trách cứ người khác”.

“Ngược lại, tôi đã học được một thứ từ cô ấy, đó là sự cố chấp đối với chuyện tình cảm. Tôi thấy điều này rất khó mà có được. Một người phụ nữ như cô ấy, cho dù là một mình sinh sống chật vật thì cũng phải sinh đứa con của anh ra, tôi rất khâm phục dũng khí của cô ấy”.

Nghe thấy lời này, Nhạc Huy cũng thấy bùi ngùi không dứt. Anh hơi nhíu mày lại và không nói gì.

“Còn hai chữ cảm ơn, anh cũng không cần nói với tôi”, Tôn Minh Vũ cười nói: “Tôi thích cô ấy là thật, vậy nên đối với tôi mà nói thì chăm sóc cô ấy là sứ mệnh của tôi, tôi thấy rất vui vẻ”.

“Có điều sau này, sứ mệnh này không thuộc về tôi nữa mà thuộc về anh. Tôi chỉ hi vọng anh có thể chăm sóc tốt cho cô ấy, đừng để cô ấy chịu một chút uất ức nào nữa. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không được bỏ rơi cô ấy, nếu không, thật sự sẽ không còn ai tốt với cô ấy nữa, anh biết mà”.

Trần Ngọc Đình đã không thể sinh con được nữa, người đàn ông nào lại đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy chứ?

“Anh yên tâm đi, sau này cho dù xảy ra hiểu lầm gì hay xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ không để cô ấy rời xa tôi đâu”, Nhạc Huy bảo đảm với Tôn Minh Vũ.

“Vậy thì tốt”, Tôn Minh Vũ gật đầu, anh ta nhìn Nhạc Huy, tò mò hỏi: “Có điều... anh thật sự có thể đón nhận chuyện sau này Ngọc Đình không thể sinh con nữa à? Cô ấy không sinh con được nữa, có nghĩa là có khả năng sau này anh sẽ không thể có con cháu nữa”.

“Cho dù anh có thể đón nhận chuyện này, nhưng người nhà anh thì sao? Mặc dù tôi không rõ bối cảnh gia thế của anh, nhưng chắc nhà anh là gia đình giàu có. E rằng gia đình giàu có thường là sẽ không thể chấp nhận được một người con dâu như thế”.

Nghe đến đây, Nhạc Huy cũng hơi nhíu mày.

Vấn đề này anh vẫn luôn không muốn nghĩ tới, bởi vì về căn bản anh cũng có thể đoán ra được kết quả. Thường thì những gia đình giàu có đều sẽ không thể chấp nhận tình huống như thế này chứ đừng nói đến nhà họ Nhạc.

“Anh nói đúng, có lẽ người nhà tôi sẽ không đồng ý”, Nhạc Huy thở dài, có điều anh lập tức ngẩng đầu lên, nói với thái độ kiên quyết: “Có điều, tôi sẽ không vì người nhà tôi không đồng ý mà bỏ rơi Ngọc Đình đâu”.

“Nhạc Huy tôi nói lời giữ lời. Kiếp này, trừ khi tôi chết đi, nếu không trong bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi Ngọc Đình!”

Tôn Minh Vũ thấy vậy, thản nhiên cười nói:

“Tôi tin tưởng anh. Trước đây tôi luôn không phục, rốt cuộc thì người Ngọc Đình thích là người đàn ông như thế nào mới có thể khiến cô ấy nhớ mãi không quên như vậy. Tôi luôn cho rằng Tôn Vũ Minh tôi không thể nào lại không bằng người trong lòng cô ấy”.

“Bây giờ thì tôi phục rồi. Tôi nhìn ra được anh rất yêu cô ấy, mọi mặt anh đều rất ưu tú”.

“Cho dù là về mặt làm ăn kinh doanh thì tôi cũng thua kém anh rất nhiều”.

Nhạc Huy nghe thấy thế cũng bật cười, anh vỗ vai Tôn Minh Vũ và đáp:

“Đừng nói như vậy, anh cũng rất ưu tú”.

“Tôi sẽ luôn ghi nhớ người bạn là anh, sau này ở trong nước, có chuyện gì cần giúp đỡ, anh cứ việc tới tìm tôi. Cho dù là chuyện gì, Nhạc Huy tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh”.

“Đây là do anh nói đó nha!”, Tôn Minh Vũ cười ha ha nói: “Tôi sẽ không khách sáo với anh đâu. Có điều, tôi có một chuyện thật sự rất hiếu kỳ. Ở thành phố Thiên Hải của chúng ta, hình như không có đại gia tộc họ Nhạc, anh... có thể nói cho biết thân phận và gia cảnh thật sự của anh không?”

Đối mặt với sự hiếu kỳ của Tôn Minh Vũ, Nhạc Huy bỗng hơi sửng sốt.

Tôn Minh Vũ thấy dường như Nhạc Huy không muốn tiết lộ liền cười nói: “Không sao, nếu như anh không tiện thì đừng nói, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi”.

Nhạc Huy gật đầu nói:

“Nếu là người khác thì tôi sẽ không nói. Nhưng anh đã hỏi thì đương nhiên là tôi sẽ nói với anh”.

“Tôi là người nhà họ Nhạc ở thủ đô”.

Tôn Minh Vũ nghe thấy vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ, cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

“Nhà họ Nhạc ở thủ đô...”

“Nhà họ Nhạc, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô ư?”

Nhạc Huy gật đầu: “Đúng vậy!”

Mọi người đều biết, “nhà họ Nhạc ở thủ đô” chính là một đại từ. Dường như không cần phải giải thích nhiều, cho dù là một gia tộc nhỏ ở các nơi trên cả nước thì cũng đều biết “nhà họ Nhạc ở thủ đô” có nghĩa là gì.

“Vậy mà anh lại là người nhà họ Nhạc ở thủ đô, anh không...”, Tôn Minh Vũ khiếp sợ nhìn Nhạc Huy, giọng anh ta dần trở nên run rẩy.

Nhạc Huy ra vẻ khiêm tốn, gật đầu:

“Nhạc Thiên Hùng là bố tôi, tôi là cậu chủ nhà họ Nhạc”.

Tôn Minh Vũ nghe thấy thế thì hoàn toàn ngẩn người. Anh ta không ngờ bạn trai của Trần Ngọc Đình lại là cậu chủ nhà họ Nhạc.

Anh ta nhớ lại mình từng đánh Nhạc Huy trong bệnh viện, rồi lại chạy tới nhà Nhạc Huy đấm anh hai phát, sau lung liền toát mồ hôi lạnh.

Thế mà anh ta lại từng ra tay đánh cậu chủ nhà họ Nhạc!

“Không cần phải kinh ngạc như vậy”, Nhạc Huy nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Minh Vũ, thản nhiên cười nói: “Cậu chủ nhà họ Nhạc không phải là người ghê gớm gì đâu. Tôi giống như các anh, đều là người bình thường. Khi tôi ngồi xe lăn, cũng chật vật như thế thôi”.

Một lúc lâu sau, Tôn Minh Vũ mới tỉnh táo lại, thở dài nói:

“Cậu chủ nhà họ Nhạc thì sao có thể là người bình thường được. Nhà họ Nhạc là sự tồn tại mà biết bao nhiêu người chỉ có thể ngước nhìn thôi đấy”.

“Có điều cũng tốt, có sự chăm sóc của cậu chủ nhà họ Nhạc, tôi cũng không cần lo có người bắt nạt Ngọc Đình nữa”.

Nhạc Huy gật đầu:

“Đương nhiên rôi sẽ không để người khác bắt nạt vợ tôi”.

“Nhưng ngày mai anh phải đi rồi, thật sự không định gặp Ngọc Đình một lát sao? Chắc chắn Ngọc Đình cũng muốn gặp lại anh, nói lời tạm biệt với anh. Cho dù thế nào thì anh cũng là người bạn tốt nhất của cô ấy”.

Tôn Minh Vũ mỉm cười, anh ta nói:

“Thôi bỏ đi, giờ gặp sẽ lúng túng biết nhường nào. Nếu như sau này có cơ hội thì sẽ gặp lại, có lẽ khi ấy đã là hai năm nữa rồi”.

“Không chừng khi ấy tôi cũng đã có bạn gái, thậm chí là đã kết hôn rồi. Lúc đó gặp mặt mới xem như là bạn cũ tương phùng, hẳn là đủ để chúng ta bùi ngùi”.

“Cậu chủ, tôi đi đây, chúc anh và Ngọc Đình trăm năm hòa hợp, hạnh phúc mãi mãi!”

Nói xong, anh ta vẫy tay với Nhạc Huy rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng cô đơn của Tôn Minh Vũ, trong lòng Nhạc Huy cũng xúc động, anh lẩm bẩm:

“Người tốt cả đời bình an, tôi cũng chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.