Biểu hiện điên cuồng của Nhạc Huy đương nhiên khiến tất cả mọi người nổi giận, kể cả nhà họ Vương.
Hà Lão Hổ nghe vậy thì giận dữ:
“Tên ranh, tôi không biết ai cho cậu cái gan đó, dám nói những lời như vậy với ông cụ Lâm, với ông cụ Vương, rồi đến cả những gia tộc lớn như chúng tôi?”
“Cậu phải biết rằng, mấy nhà chúng tôi cộng lại thì đến mấy gia tộc nhỏ ở thủ đô cũng sẽ bị đè bẹp. Cậu là ai, dựa vào chút can đảm là đã dám ăn nói ngang ngược trước mặt chúng tôi vậy sao?”
Ông ta không hề huênh hoang, đúng là ở chốn thủ đô tấc đất tấc vàng, một gia tộc nhỏ muốn tồn tại ở mấy nơi đó đúng là rất khó, nhưng nếu bọn họ liên kết với nhau lại, thì có thể xô ngã được một gia tộc nhỏ ở thủ đô là chuyện dễ dàng. Vậy Nhạc Huy dựa vào đâu để hỗn xược trước mặt bọn họ như vậy?
Nhưng lời Hà Lão Hổ lọt vào tai Nhạc Huy thì chẳng khác gì trò cười.
Học sinh tiểu học hợp tác với học sinh cấp hai để bắt nạt, đe dọa một người trưởng thành đã vào đại học, đây không phải chuyện nực cười sao?
Lời này chẳng khác gì chuyện cười với Nhạc Huy, nhưng nhóm Vương Hạc Niên nghe được thì đều khẽ gật đầu, bộ dạng rất tâm đắc với ý của Hà Lão Hổ.
“Tôi thấy anh Nhạc tối qua bắt nạt được hai thanh niên trẻ tuổi nên thấy mình vô địch thiên hạ, không ai khống chế được“.
Lúc này, sắc mặt Lâm Tử Hùng cũng tối sầm, đột nhiên nở nụ cười khẩy, giễu cợt nói:
“Nhưng anh ta chưa trải sự đời, đã thế, hôm nay chúng ta sẽ để anh ta chứng kiến thế nào gọi là đất trời lồng lộng, bản thân anh ta bé nhỏ như thế nào“.
Đang nói chuyện, cơ thể Lâm Tử Hùng hơi tránh sang một bên, để lộ ra sau lưng một người đàn ông trung niên đeo cặp kính vàng.
Người đàn ông trung niên này lịch lãm, ăn mặc trau chuốt, đeo một chiếc túi da, trên mặt nở nụ cười hờ hững, dáng vẻ rất bình thường, cũng hơi sang trọng giàu có, nhưng khi ánh mắt của nhóm Vương Hạc Niên dồn lên người ông ta thì lúc này giật bắn mình, vội tiến lên chào hỏi:
“Chủ nhiệm Lưu, sao ông lại tới đây? Tới mà cũng không nói với chúng tôi một tiếng, để chúng tôi đón tiếp ông“.
Một đám người cao cấp nhà họ Vương đồng loạt đứng dậy, chen nhau lên cung kính chào hỏi, Vương Côn cũng kinh ngạc đứng lên, nhíu mày căng thẳng:
“Lưu Hỷ Lai, chủ nhiệm Lưu...”
Người đàn ông trung niên nở nụ cười thân thiện, tiến lên một bước rồi khom người: “Ông cụ, vạn thọ vô cương, hai ngày vừa rồi công việc trên thành phố bận bịu quá, nên ông Trương Trung không sắp xếp được thời gian. Do đó tôi đến chúc thọ ông trước, ông ấy xong xuôi sẽ tới sau“.
Vương Côn nghe thế thì vội đứng dậy, cười nói:
“Cậu Trương Trung có lòng là được, cậu ấy là quan chức ở Giang Châu, vì nhân dân Giang Châu chúng ta mà lao tâm khổ tứ, vất vả cho cậu ấy. Nếu như cậu Trương Trung không thể đến được, thì phiền chủ nhiệm Lưu gửi lời này đến cậu ấy, rằng cậu ấy nhất định phải giữ gìn sức khỏe, nếu không đến được thì ngày mai nhà họ Vương chúng tôi tự mở tiệc mời người bận rộn như cậu ấy đến“.
Với bản lĩnh của nhà họ Vương thì không sợ Lưu Hỷ Lai, nhưng ai cũng biết Lưu Hỷ Lai là một trong những đàn em thân thiết của lãnh đạo, bình thường hay đi sau lưng Trương Trung.
Ở Giang Châu, có ai dám coi thường Trương Trung? Kể cả nhà họ Lâm đến Giang Châu cũng phải nhún nhường, thấy Trương Trung cũng phải đi lên đằng trước chào một tiếng cậu Trương.
Lúc này, thấy chủ nhiệm Lưu tới, nhóm Hà Lão Hổ như được tiếp thêm sức mạnh. Bọn họ không chỉ có Ngụy Trường Canh cao quý hỗ trợ, mà còn có Lưu Hỷ Lai ở Giang Châu đến tiếp sức, dù Nhạc Huy có bản lĩnh gì, thì hôm nay còn dám hô mưa gọi gió sao?
Ban đầu nhà họ Lâm muốn mua chuộc Trương Trung, đã đưa cho Lưu Hỷ Lai bao quà cáp, mà Lưu Hỷ Lai cũng nhận hết, nên chắc chắn ông ta theo phe nhà họ Lâm.
Lúc này, Vương Lệ, Trần Ngọc Đình sợ đến biến sắc. Bọn họ không ngờ nhà họ Lâm còn đưa cả quan chức địa phương tới.
“Anh Nhạc, giờ thì sao, anh còn có gì để ở đây giả vờ giả vịt với chúng tôi không?”
Lâm Tử Hùng bày ra bộ dạng nắm chắc phần thắng, nửa cười cười nửa không nhìn Nhạc Huy.
Nhiều người thấy cục diện này, trong lòng cũng thầm tuyên án tử hình cho Nhạc Huy. Nhiều người nhà họ Vương cũng vậy, thầm cười trên nỗi đau khổ của người khác, hả hê nhìn vợ chồng Vương Lệ, thậm chí bọn họ còn không thèm che giấu, châm chọc trước mặt Trần Đông Lai.
Trần Đông Lai chỉ biết thở dài, cúi đầu hút thuốc không nói gì.
Tình cảnh thế này, dũng khí đến ông ta đứng ra nói giúp cho Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy cũng chẳng có.
Lúc này, đột nhiên ở cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Mọi người dõi mắt nhìn, thấy một đôi trai gái sánh vai đi vào, sau lưng họ là không ít người. Người thanh niên có dáng người dũng mãnh, to lớn, còn cô gái thì có vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ, dáng vẻ thướt tha, trên mặt đeo chiếc kính râm, che bớt vài phần của nhan sắc tuyệt thế.
Hai người bọn họ vừa vào trang viên nhà nhà họ Vương thì có vài người trong đó nhận ra được.
“Đây không phải là Chu Hào và Tần Thi Nghiên sao? Bọn họ cũng đến à?”
Không ít người bàn tán sôi nổi, nghĩ là hai người này cũng đến gây chuyện với Nhạc Huy.
Lúc này mọi người đều nghĩ, Nhạc Huy sẽ cúi đầu trước sự chế nhạo của Lâm Tử Hùng, nhưng không ngờ anh chỉ đảo mắt xung quanh, sau đó lắc đầu, hờ hững nói:
“Mấy người chỉ có thế thôi sao?”
“Gì cơ...”, mọi người sửng sốt, Lâm Tử Hùng cũng kinh ngạc nhìn Nhạc Huy.
“Tôi nói mấy người chỉ lôi kéo được ngần này người thôi sao?”, Nhạc Huy lắc đầu cười khẩy: “Tử Hùng, tôi thất vọng lắm, tôi đánh giá cao mấy người rồi. Tối hôm qua ở câu lạc bộ, tôi nói sẽ cho các người một tối để các người đưa hết những tay tai to mặt lớn các người dựa vào đến đây. Không ngờ toàn tép riu cả, đúng là khiến Nhạc Huy tôi thất vọng“.
Không phải Nhạc Huy thích ra vẻ bỡn cợt. Thành Bách Vạn - người mà anh giết chết lúc đầu đến Thiên Hải, ước chừng cũng mạnh ngang mấy người này. Tiêu Vân Long - người mà không lâu đã va chạm với anh, quỳ xuống ở cửa công ty suốt hai ngày, khéo mấy người này mà gặp cũng phải chạy lên nịnh hót ông ta.
Nhạc Huy nghĩ mấy người hôm nay sẽ khiến anh phải cảnh giác, nhưng không ngờ bọn họ thích tự đàn tự nhảy, tự tâng bốc chính mình. Không chỉ anh không thấy một chút nguy hiểm nào, mà còn cảm thấy mấy người ở đây đang tự tung hứng nhau, trong đầu anh còn thầm tưởng tượng ra cảnh bọn họ quỳ xuống nhận sai.
“Ý anh là gì?”, Lâm Tử Hùng nhướng mày, lạnh lùng hỏi.
“Ý tôi là, mấy người diễn trò trước mặt tôi lâu thế này, rốt cuộc muốn làm gì? Có thể làm cái gì để đe dọa tôi không, Nhạc Huy tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, bị mấy người nói vài câu đã sợ?”
Nhạc Huy chắp tay sau lưng, thản nhiên đi đến chỗ Vương Tiểu Nguyệt - hòn ngọc quý của nhà họ Vương, có nhan sắc xinh đẹp mê hồn, cầm lấy tách trà trong tay cô ta, vừa uống vừa nói.
“Anh nói gì cơ?”
Sắc mặt Lâm Tử Hùng đỏ lựng, cơn giận trong lòng bộc phát.
Hắn không ngờ, Nhạc Huy chết đến nơi rồi còn mạnh miệng. Bọn họ đưa cả Lưu Hỷ Lai ra, sau lưng Lưu Hỷ Lai còn có Trương Trung, thế mà Nhạc Huy cũng không sợ, chẳng lẽ khi bọn họ đưa Ngụy Trường Canh ra thì Nhạc Huy mới từ bỏ?
Lúc này, ai cũng có suy nghĩ giống Lâm Tử Hùng.
Nhưng người trung lập như Vương Tiểu Nguyệt lại khẽ cau mày. Ai cũng cho rằng hôm nay Nhạc Huy sẽ thất bại, nhưng cô ta mơ hồ cảm nhận, thanh niên không tầm thường này còn có một con át chủ bài.
Vì như cô ta thấy, dù Nhạc Huy đang trong tình cảnh tuyệt vọng, trên mặt lại chẳng hề bối rối, vẫn thảnh thơi lấy tách trà trong tay cô ta.
Chỉ là, con át chủ bài có thể áp đảo được nhiều gia tộc lớn đó là gì? Có thể chèn ép được cả quan chức địa phương như Lưu Hỷ Lai sao?
Vương Tiểu Nguyệt không nghĩ ra, liệu gia cảnh, thân phận thật sự của Nhạc Huy là gì.
Lúc này, Chu Hào vừa mới tới đây, đột nhiên hắn sải bước, như là đang tìm kiếm ai.
Hắn đã nhận ra người cần tìm, vội vượt qua Lâm Tử Hùng đang chuẩn bị tới chào hỏi mình, mà nhanh chóng đi đến trước mặt Kỳ Phi, đứng nghiêm như đang đối diện với người mình rất tôn trọng, lớn tiếng chào hỏi:
“Sĩ quan huấn luyện Kỳ, binh sĩ Chu Hào, kính chào anh!”
Lúc này, cả đại sảnh yên lặng như tờ.
Ai cũng trợn mắt há mồm trước cảnh này, chẳng hiểu chuyện gì, não bọn họ cũng không phản ứng nổi.
Đến cả Nhạc Huy và Kỳ Phi cũng ngẩn người. Nhất là Kỳ Phi, anh ta vốn đang đứng đó, bàng quan chơi điện thoại nãy giờ. Tự nhiên một người đến chào hỏi anh ta, khiến anh ta cũng khó hiểu nhìn người thanh niên bị anh ta đánh tối hôm qua:
“Không phải, anh chào ai đấy, ý anh là gì?”
“Chúng ta biết nhau à?”