Nghe Vương Côn nói vậy, Hà Lão Hổ cũng thấy yên tâm hơn. Nếu nhà họ Vương muốn bảo vệ Nhạc Huy thì nhà họ Hà sẽ phải chiến đấu với nhà họ Vương. Nhà họ Vương là gia tộc lớn, bọn họ không động vào nổi, nên giả sử nhà họ Vương có mất một miếng thịt, thì nhà họ Hà chắc chỉ còn khúc xương khô.
“Cậu Nhạc, nhà họ Hà tôi không bằng nhà họ Vương và nhà họ Lâm, nhưng cũng không phải dễ khiêu khích gì. Dù cậu là cậu chủ nhà nào hay là cậu chủ của tổ chức thế lực nào thì tôi cũng không quan tâm.
“Nếu hôm nay cậu không cho nhà họ Hà một câu trả lời, Hà Lão Hổ này sẽ sống chết với cậu!”
Hà Lão Hổ nhìn Nhạc Huy, đằng đằng sát khí nói.
“À“.
Đối diện với lời lẽ độc ác như vậy, Nhạc Huy chỉ khinh bỉ cười một tiếng, lắc đầu nói:
“Sống chết với tôi? Ông coi trọng nhà họ Hà quá rồi“.
Hai câu bâng quơ này đã dập tắt mấy câu của Hà Lão Hổ. Chưa nói thực lực hai phe thế này, nhưng về võ mồm thì Hà Lão Hổ thua rồi.
Ông ta tức đỏ mặt, mọi người xung quanh cũng lắc đầu liên tục.
Nhạc Huy này quá kiêu ngạo. Dù nhà họ Hà không được như nhà họ Lâm, nhà họ Vương, nhưng cũng là gia tộc lớn, có nhiều quan hệ chống lưng. Nhạc Huy có thế lực gì mà dám chọc giận người ta như thế?
“Được rồi, họ Nhạc kia, hôm nay cậu tưởng chỉ có mình nhà họ Hà chúng tôi sao? Cậu không sợ nhà họ Hà, nhưng nếu thêm bọn họ thì sẽ thế nào đây?”
Hà Lão Hổ bình tĩnh lại, lên giọng nói.
Dứt lời, thấy một đám người đi vào. Cầm đầu là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tay cầm vũ khí hiên ngang, dung mạo tuấn tú.
Thanh niên này vừa xuất hiện, không ít các nhà giàu khác ở chỗ đó kêu lên:
“Là cậu chủ Nhâm Hải Đường nhà họ Nhâm! Cậu ta cũng tới sao!”
Những người khác sững sờ.
“Đó là Nhâm Hải Đường? Nghe nói cậu ta và Cố Khải Linh nhà họ Cố, Hà Thiếu Huy nhà họ Hà cùng xưng là những cậu chủ lớn là Giang Kiên, sao cậu ta lại ra mặt cho nhà họ Hà?”
Thấy Nhâm Hải Đường dẫn người vào, chúc thọ ông cụ nhà họ Vương xong thì nhìn Nhạc Huy với ánh nhìn thâm sâu:
“Anh Nhạc, nghe nói anh đánh người anh em của tôi là Hà Thiếu Huy trọng thương“.
Nhâm Hải Đường tới, vẫn tiếp tục giằng co với Nhạc Huy trước mắt mọi người.
Hôm nay, có thể nói Nhạc Huy là đối tượng bị đả kích của tất cả các gia tộc lớn.
Đối mặt với lời chất vấn của Nhâm Hải Đường, Nhạc Huy chẳng nói gì, còn chẳng thèm nhìn, mà cúi đầu như đang trao đổi gì với Kỳ Phi.
Nhâm Hải Đường thấy vậy thì sắc mặt tái xanh, sau đó đi đến bên cạnh Hà Lão Hổ. Hắn đứng đó thể hiện rõ vị thế lập trường của mình.
Lúc này sắc mặt vợ chồng Vương Lệ tái nhợt lại, nhà họ Hà rồi đến nhà họ Nhâm, đây là rồng rắn hội tụ để tới giết Nhạc Huy sao?
Nhạc Huy chưa nói gì, bên ngoài đã vang lên tiếng nói:
“Ông cụ nhà họ Lâm đến!”
“Cậu chủ nhà họ Lâm, Lâm Tử Hùng đến!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh động, dù là đứng trong hay đứng ngoài, ai nấy đều cuống quýt nhìn ngó.
Thấy một thanh niên trông rất khí chất, đang đỡ ông cụ nhà họ Lâm, chậm rãi đi vào trang viên. Bên cạnh ông cụ còn có một người đàn ông trung niên mặt nghiêm nghị.
Những nhà giàu nhận ra người đàn ông trung niên đó thì biến sắc:
“Gia chủ nhà họ Lâm! Ba đời nhà họ Lâm đều đến!”
Đoàn người nhà họ Lâm còn có vệ sĩ, đi lên đại sảnh, chào Vương Côn. Sau đó, ánh mắt của ông cụ nhìn thẳng về Nhạc Huy:
“Chàng trai, cậu là Nhạc Huy, chồng của con bé Trần Ngọc Đình sao?”
Giọng ông cụ rất bình thường, nên Nhạc Huy cũng lễ phép trả lời, vuốt cằm trả lời ông ta:
“Tôi là Nhạc Huy, nghe tiếng ông cụ Lâm đã lâu. Tinh thần của ông phấn chấn, đúng là kiếm báu không tuổi, không hổ là nhân vật lớn nhà họ Lâm, kính chào ông“.
Ông cụ nhà Lâm thấy thế thì sửng sốt, sau đó cười ha ha:
“Đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi đã nghe chuyện về cậu rồi, rất can đảm, rất quyết đoán. Trong tình huống thế này mà vẫn bình tĩnh ứng biến, thản nhiên chào hỏi lại lão già tôi đây“.
“Lão già này rất thích cậu, nhưng chuyện cậu làm đúng là khiến người khác tức giận. Còn trẻ tuổi thì nên khiêm tốn, không nên kiêu ngạo như thế, cậu thấy đúng không?”
Ông cụ nhà họ Lâm khen ngợi được vài câu, sau đó đã lạnh lùng chỉ trích.
Nhạc Huy nghe vậy thì không giận dữ gì, bình thản nói:
“Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, Nhạc Huy tôi không muốn thành kẻ thù với mọi người. Nhưng ai tôn trọng tôi thì tôi tôn trọng lại, còn người khinh thường tôi, sao tôi phải tôn trọng?”
Sắc mặt ông cụ họ Lâm hơi thay đổi, đang định nói gì thì Trần Ngọc Đình đứng bên cạnh Nhạc Huy nói:
“Ông Lâm, chuyện này Nhạc Huy không sai, mong ông Lâm anh minh xem xét, không đứng cùng phe với bọn họ“.
Trong tình huống này, Trần Ngọc Đình vẫn hơi sợ hãi. Giờ cả ba đời nhà họ Lâm đều tới, bọn họ muốn bao vây Nhạc Huy, không để anh bình yên rời khỏi chỗ này.
“Con bé Ngọc Đình này, lẽ ra cháu sẽ trở thành con dâu nhà họ Lâm”, ông cụ họ Lâm nghe vậy, ánh mắt chuyển sang nhìn Trần Ngọc Đình: “Tử Hùng cháu ông, là tuấn kiệt trong thế hệ đồng lứa, dù là nhan sắc hay tài năng, thì ở khắp Giang Kiên khó có ai sánh bằng“.
“Ông không hiểu sao cháu lại chọn Nhạc Huy, nhưng cháu gái à, dù sao cháu cũng là cháu ngoại của em trai họ Vương của ông, ông khuyên cháu hãy đứng sang một bên, vì hôm nay chồng cháu không rời khỏi đây được đâu“.
Dứt lời, Trần Ngọc Đình hoảng loạn, hai chân run rẩy.
Nhạc Huy nheo mắt, thản nhiên nói:
“Ngọc Đình là vợ tôi, xin lỗi vì nói thẳng, nhưng cháu ông không xứng với Trần Ngọc Đình. Anh ta là ai mà dám cướp đi người phụ nữ của tôi?”
Lúc này, sắc mặt ông cụ nhà họ Lâm cứng đờ, nhìn Nhạc Huy vẻ không tưởng tượng nổi.
Lâm Tử Hùng không ngờ Nhạc Huy lại thẳng thắn như vậy, không cho nhà họ Lâm của hắn chút thể diện nào.
Hà Lão Hổ cũng khiển trách:
“Câm mồm! Tuổi của ông cụ họ Lâm đáng tuổi ông cậu mà dám nói chuyện láo xược như vậy hả?”
“Đúng, ông cụ nhà họ Lâm đức cao vọng trọng, địa vị tôn sùng, anh cũng quá hỗn láo rồi đấy!”, Nhâm Hải Đường lên tiếng.
Vương Hạc Niên lạnh lùng nhìn về phía vợ chồng Vương Lệ:
“Vương Lệ, hai người xem con rể mà hai người tìm được đi. Một chút lễ phép cũng không có, nhân phẩm thế này mà dám vào nhà họ Vương sao?”
Vợ chồng Vương Lệ cũng sững sờ, không biết nên mở miệng thế nào. Tình cảnh bây giờ đã khiến hai bọn họ bị dọa cho sợ đến hô hấp không thông.
Toàn bộ đại sảnh toàn tiếng chỉ trích, lúc này, hòn ngọc quý của Vương Côn - Vương Tiểu Nguyệt, nhìn Nhạc Huy đầy tò mò.
Cô ta rất tò mò về chồng của chị họ mình, vì có là người điên cũng không dám đắc tội với nhiều gia tộc lớn như vậy. Đây không phải là điên bình thường nữa, đây là thần kinh rồi.
Vương Tiểu Nguyệt cực kì tò mò, liệu Nhạc Huy có thế lực gì? Cô ta không tin, một thanh niên bạo dạn quyết đoán như vậy lại có thể là người không có não được.
Ông cụ họ Lâm chờ mọi người chỉ trích xong mới lắc đầu:
“Cậu thanh niên, tôi biết tính khí cậu cao ngạo, khí phách hơn người, nhưng rõ ràng, núi này cao còn có núi cao hơn, đây không phải chỗ để cậu diễu võ giương oai. Cậu đắc tội với những gia tộc danh tiếng ở tỉnh Giang Kiên như chúng tôi, cậu định bán mạng để nổi tiếng à?”
Nghe vậy, mọi người cười ầm lên.
Đối diện với sự sỉ nhục đả kích thế này, những người khác đã sớm quỳ xuống nhận sai hoặc cầu xin tha thứ.
Nhưng sắc mặt Nhạc Huy không thay đổi, anh vẫn đút tay trong túi, dửng dưng đáp:
“Nước Hoa chúng ta rộng lớn, nhiều địa linh nhân kiệt, những gia tộc bản lĩnh nhiều vô số kể. Tôi không hiểu sao các người chỉ là những gia tộc ở tỉnh Giang Kiên, mà đã chẳng coi ai ra gì, khinh thường người khác, lại còn ăn nói không có đạo lý như vậy“.
“Nhạc Huy tôi hôm nay không cúi đầu khuất phục, mà ngược lại muốn xem xem, hôm nay các người làm gì được Nhạc Huy này“.
“Xin lỗi, nhưng tôi xin nói thẳng, hôm nay, chỗ này, Nhạc Huy tôi cũng không vừa mắt bất kỳ ai“.
Dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc, đến cả ông cụ họ Lâm ngồi cũng không yên, run rẩy nhìn anh.