Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 232: Chương 232: Sự kiên quyết của Nhạc Huy




Người nhà họ Vương không ngờ rằng người đàn ông của Trần Ngọc Đình lại dám đứng lên ngay lúc đó, bọn họ khá bất ngờ với sự can đảm của Nhạc Huy.

Nếu không phải con cháu của gia tộc giàu có số một thì sao có thể dám đứng ra đối mặt với ông cụ Vương đang nổi trận lôi đình ngay lúc này chứ?

Nhưng khi họ vừa nhìn thấy dáng vẻ nho nhã của cậu thanh niên trẻ này, còn đeo thêm một cặp kính liền bật cười. Trong lòng nghĩ chồng của Trần Ngọc Đình mà đi so với cậu ấm nhà họ Lâm là Lâm Tử Hùng thì còn kém xa.

Lâm Tử Hùng được coi là niềm tự hào của nhà họ Lâm, tuổi còn trẻ nhưng đã có nhiều bằng tiến sĩ, quản lý cả công ty của gia tộc thì cũng không thua kém gì những người có quyền thế trong nhà họ Lâm.

Lâm Tử Hùng đứng đó, khí chất và hào quang toát lên sự nổi bật của thế hệ trẻ.

Còn về so sánh Nhạc Huy với Lâm Tử Hùng, ngoài khí chất nho nhã ra thì hoàn toàn không thấy được phong độ của con cháu gia tộc nào cả. Không biết con mắt Trần Ngọc Đình nhìn người thế nào lại không muốn người tài của nhà họ Lâm đó, mà lại lén lút đi nhận giấy đăng ký kết hôn với một cậu thanh niên trẻ không hề có danh tiếng gì.

“Chồng của Trần Ngọc Đình này đúng là to gan thật đấy...”

Vương Nam hứng thú với cảnh tượng này, cười thầm khẩy.

Có gan thì có gan, nhưng có bản lĩnh thật không lại là một chuyện khác.

Một người trẻ tuổi, hơn nữa còn là người ngoài mà dám đứng lên nhúng tay vào chuyện của nhà họ Vương, không phải là tìm đến cái chết thì là gì?

“Chuyện của nhà họ Vương chúng tôi, cần người ngoài như cậu lo sao? Hả?”

Khí thế của Vương Côn từ trên xuống dưới liên tục dồn ép Nhạc Huy.

Trước khí thế này, ngay cả đám người nhà họ Vương đứng sau lưng ông ta cũng không dám lại gần.

Tuy nhiên Nhạc Huy chẳng phải là người bình thường, con trai của Nhạc Thiên Hùng dễ dàng bị đe dọa vậy sao?

Anh hơi nheo mắt, ngẩng cao đầu và đáp trả không chút sợ hãi:

“Cháu không thể quản nổi chuyện của nhà họ Vương, nhưng bố mẹ vợ của cháu chịu nhục nên cháu không thể không quan tâm được, cháu cũng không thể không quản chuyện của vợ cháu!”

“Thưa ông, đã là thế kỷ 21 rồi. Nhà họ Vương là một thế gia lớn cả trăm năm nay còn có kiểu thói quen cũ ép người quỳ xuống như thời Trần sao?”

Anh vừa dứt lời, khuôn mặt người nhà họ Vương đều biến sắc, Vương Côn càng cau có mặt mày nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt với vẻ không thể tin nổi.

Ở Sở Châu này lại còn có người dám đứng trước mặt người nhà họ Vương chỉ trích nhà họ Vương, chỉ trích ông cụ cơ đấy.

Cậu ta lấy dũng khí từ đâu ra vậy, hay là đầu óc nông cạn không biết sợ là gì?

“Nhạc Huy cháu có tay chân lành lặn, tính tình lương thiện, không làm mất mặt ai, tại sao không thể làm chồng của Ngọc Đình chứ?”

Nhạc Huy bước lên một bước, không hề hoảng hốt sợ hãi, anh nghiêm túc nói:

“Ngọc Đình và cháu yêu thương nhau thật lòng, chúng cháu rất hạnh phúc. Hôn nhân của chúng cháu được pháp luật thừa nhận thì chúng cháu có tội gì? Có chỗ nào sai chứ? Ngọc Đình và cậu chủ nhà họ Lâm kia chưa từng gặp mặt nhau mà mấy người lại ép cô ấy phải thành hôn với anh ta sao, đạo lý này ở đâu ra vậy?”

“Nhạc Huy cháu nói lý lẽ với các vị thì cũng hi vọng các bậc bề trên, các anh các chị có mặt ở đây có thể nói đúng lý lẽ với Nhạc Huy cháu”.

Sự lưu loát, nho nhã lễ phép của Nhạc Huy lúc đó đã khiến đám người nhà họ Vương đều kinh ngạc.

Trần Ngọc Đình đứng sau lưng Nhạc Huy, sự sợ hãi trong lòng cô cũng dần biến mất. Có Nhạc Huy ở đây thì cô luôn có cảm giác yên tâm.

Cô nắm chặt cánh tay của Nhạc Huy và cảm thấy rất tự hào.

Nhưng Vương Lệ và Trần Đông Lai lại run lẩy bẩy, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Bọn họ không biết Nhạc Huy lấy can đảm từ đâu mà lại dám chỉ trích nhà họ Vương và ông cụ như thế.

Như này không phải là chôn hết người nhà bọn họ vào một hố sao?

“Ha ha ha!”

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng cười của Vương Côn, vậy mà ông ta lại còn vỗ tay cho Nhạc Huy.

Ông ta nhìn Trần Ngọc Đình đang đứng sau lưng Nhạc Huy cười nhạt nói:

“Ngọc Đình à, ông ngoại đúng là không nhìn lầm cháu mà, cháu tìm được người chồng giỏi đấy! Tài ăn nói này đã có thể đi diễn thuyết ở Liên hợp quốc luôn rồi, nhà họ Vương thật sự nể phục cậu ta”.

Giọng điệu mỉa mai này cho dù ai có ngốc cũng có thể nghe hiểu rằng Vương Côn đã bực tức đến cực điểm.

“Ông ngoại...”, Trần Ngọc Đình thay đổi sắc mặt, lấy hết can đảm nói: “Không phải Nhạc Huy không biết phép tắc đâu, chỉ là anh ấy muốn nói lý lẽ với ông thôi”.

Vương Côn cau có mặt mày, giọng điệu như tiếng sấm rền:

“Lý lẽ? Ở nhà họ Vương này, ở cái Sở Châu này, Vương Côn tôi chính là lý lẽ!”

“Thế hệ sau mà dám chỉ trích Vương Côn tôi thì chỉ có không biết trời cao đất dày là gì!”

Ông ta giơ tay chỉ thẳng về phía Nhạc Huy và nghiêm nghị nói:

“Cậu lập tức cút ra khỏi nhà họ Vương cho tôi, nhà họ Vương tôi không tiếp nhận đứa cháu rể như cậu, cút ra ngoài!”

Sự phẫn nộ của Vương Côn khiến mọi người đều không dám thốt lên lời nào. Nhạc Huy đứng ở đó kìm nén sự phẫn nộ, kính trọng đáp lời:

“Cháu không dám bất kính với ông, nhưng cháu không thể không lo cho bố mẹ vợ của cháu được”.

“Đây không phải thời cổ đại, mà là xã hội hiện đại coi trọng nhân quyền. Cháu muốn dẫn hai người họ đi, cháu không thể chịu được sự sỉ nhục của mấy người đối với bố mẹ vợ của cháu như vậy được”.

Nói xong, Nhạc Huy đi qua dìu vợ chồng Vương Lệ dưới sàn lên.

“Cậu dám!”

Vương Côn tức giận hổn hển mắng nhiếc:

“Tôi chưa cho bọn họ đứng lên, ai dám để bọn họ đứng lên chứ!”

“Cháu dám!”, lời ông ta vừa dứt, Nhạc Huy liền ngẩng đầu lên khí thế, không chút khoan nhượng: “Cho dù Thiên Vương có đến cũng đừng mơ để bố mẹ vợ cháu quỳ ở đây!”

Hai câu nói này khiến Vương Lệ cũng chấn động trong chốc lát, bà ta nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt không thể tin nổi.

Vương Côn đã bị khí thế của Nhạc Huy làm sững sờ một lúc lâu, trong nháy mắt, dường như ông ta thấy ngọn núi Thái Sơn đứng sừng sững trước mặt. Giọng điệu đó khiến người ta không dám lay động, như ép ông ta phải lùi lại một bước.

“Sao cậu ta lại có thể hùng hồn vậy chứ...”, trong lòng Vương Côn đột nhiên run rẩy.

Đám người nhà họ Vương cũng ngẩn người, thẫn thờ nhìn Nhạc Huy. Lúc đầu bọn họ vẫn cảm thấy Nhạc Huy thua xa Lâm Tử Hùng, không hề có một chút khí chất nào. Nhưng bây giờ, cho dù Nhạc Huy có đeo một cặp kính đi nữa thì vẫn như một con rắn độc hung hãn. Ai dám chọc giận anh, anh sẵn sàng giết chết người đó.

Kỳ Phi chắp tay sau lưng đứng chơi điện thoại không coi ai ra gì, như kiểu trước mặt không hề có chuyện gì xảy ra.

Theo anh ta thấy, nếu cậu chủ nhà họ Nhạc có thể bị đám người đó đe dọa thì mới là chuyện kỳ lạ.

Lúc đó Nhạc Huy đã dìu vợ chồng Vương Lệ đứng dậy, Vương Côn thấy vậy mặt đỏ bừng tức tối. Xắn tay áo và hét lên:

“Người đâu! Mau trói tên kiêu ngạo này lại nhốt dưới tầng hầm hai ngày!”

Ông cụ vừa dứt lời, đám người vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản của nhà họ Vương lập tức xông vào.

Trần Ngọc Đình thấy vậy lập tức biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo những tên vệ sĩ đó:

“Các người muốn làm gì, không ai được động đến chồng của tôi!”

Nhưng những tên vệ sĩ này như không nghe thấy lời cô nói, một tên vệ sĩ đẩy Trần Ngọc Đình sang một bên.

Không thể không nói rằng địa vị của Trần Ngọc Đình trong nhà họ Vương còn không bằng một người giúp việc, chẳng tên vệ sĩ nào xem cô ra gì.

Kỳ Phi thấy tình cảnh bây giờ cũng biến sắc theo, anh ta chửi bới:

“Tên thối này! Dám động tay động chân với thiếu phu nhân, không muốn sống rồi hả?”

Dứt lời, anh ta chạy nhanh như bay về phía tên vệ sĩ vừa xô ngã Trần Ngọc Đình. Tên vệ sĩ một mét tám thân hình vạm vỡ đó chưa kịp dừng lại thì trong chớp mắt đã bị Kỳ Phi đá văng ra ngoài, tiếp tục bị đánh đến bất tỉnh nhân sự nằm dưới sàn.

Ngay cả sát thủ chuyên nghiệp như Kim Võ cũng không phải là đối thủ của Kỳ Phi, thì làm sao những vệ sĩ chưa trải sự đời này lại có thể cản lại Kỳ Phi chứ?

Cho dù số lượng người đông, nhưng Kỳ Phi vẫn như đánh mấy đứa trẻ con, xông vào đánh ngã những tên vệ sĩ xuống sàn với ba cú đấm và hai cú đá.

Anh ta phủi tay, chỉnh đốn lại cà vạt rồi lại lấy điện thoại ra chơi, cũng chẳng thèm liếc nhìn người nhà họ Vương lấy một lần.

Trong chốc lát, tất cả người nhà họ Vương đều trợn mắt há mồm, Vương Côn cũng chết lặng nhìn cảnh tượng trước mặt mình.

Đừng nói đến bọn họ, Trần Ngọc Đình cũng sững sờ, cô đã từng nghe Nhạc Huy nói Kỳ Phi đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này.

Lúc này, Nhạc Huy bình tĩnh bước lên, đút hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đờ đẫn của Vương Côn và điềm tĩnh nói:

“Ông à, vừa nãy ông nói gì cơ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.