Đối diện với Nhạc Huy bất ngờ xuất hiện, lại có khí thế ngang ngược mạnh mẽ, người trải qua bao sóng gió lớn như Vương Côn, một ông lão gánh vác nhà họ Vương suốt mấy chục năm, giờ bị khống chế lùi mấy bước về phía sau.
Đây là bản năng khi đối đầu với một sinh vật mạnh mẽ cường đại, khoảnh khắc đó khiến Vương Côn giật mình.
Dù Nhạc Huy đút hai tay vào túi, vẻ mặt không có gì tức giận, giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng lại khiến ông ta hoảng hốt.
Còn những người nhà họ Vương khác, vừa nãy thấy Kỳ Phi dạy dỗ mấy người vệ sĩ kia một trận, giờ cũng bị dọa đến mức lùi liên tục về phía sau, tất cả đều chui rúc vào trong sân.
Vương Nam đứng giữa đám người, líu lưỡi sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cô ta. Lúc này, không phải là tất cả người nhà Trần Ngọc Đình nên quỳ xuống đất, cầu xin ông cụ tha mạng, rồi phải đối mặt với sự cáo buộc của nhà họ Vương sao?
Tại sao lúc này, đến cả ông cụ gia chủ nhà họ Vương cũng bị chồng của Trần Ngọc Đình dọa cho sợ hãi?
Đây là ai? Đây là Vương Côn - người thét ra lửa ở Giang Châu mấy chục năm nay, thậm chí còn là nhân vật lớn ở Giang Kiên, ai dám khinh thường Vương Côn? Giờ thì sao, một ông cụ như thế lại bị một thanh niên hai mươi mấy tuổi đe dọa cho sợ đến vậy...
“Điều này sao có thể?”
Không riêng gì Vương Nam, tất cả mọi người nhà họ Vương ai nấy nội tâm cũng sục sôi, nhìn gia chủ nhà bọn họ với ánh mắt không tưởng tượng nổi.
“Cậu...”
Lúc này, đối diện với Nhạc Huy bình tĩnh, song Vương Côn lại không bình tĩnh được. Ông ta thở hổn hển, nâng tay phải lên rồi lại hạ xuống.
Chợt ông ta cười lớn như điên dại:
“Ha ha ha! Cậu muốn làm gì, định hù dọa Vương Côn tôi ư?”
“Vương Côn này sóng gió nào cũng từng thấy, sinh tử nào cũng từng trải, giờ tôi là một ông lão già nua, chẳng nhẽ lại sợ một tên nhãi ranh như cậu?”
Vương Côn đứng ở đó, giận đến run người, râu tóc dựng đứng, nổi giận nói:
“Đồ khốn, cậu dám động đến một sợi lông của lão già này xem, cậu nhìn lại bản thân mình xem có thể đi ra khỏi nhà họ Vương này không, có đi ra khỏi được Giang Châu không! Ở chốn Giang Châu này, thậm chí cả Giang Kiên, không ai được phép hỗn láo với Vương Côn tôi!”
“Việc kinh doanh của nhà họ Vương trải rộng khắp cả nước, kể cả gia tộc giàu nhất nước Hoa như nhà họ Nhạc cũng phải hợp tác với nhà họ Vương chúng tôi. Lần lão già này đại thọ, gia chủ nhà họ Nhạc còn phái con trai ông ta là cậu chủ nhà họ Nhạc xuống mừng thọ tôi!”
“Cậu muốn đe dọa Vương Côn? Cậu cho rằng vì cậu mang họ Nhạc, nên có thể hỗn xược với tôi sao? Nếu Nhạc Huy cậu là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô, thì hôm nay Vương Côn tôi quỳ xuống dập đầu trước mặt cậu, còn nếu không phải, thì mau cút đi!”
Vương Côn gầm thét lên, sau đó thở hổn hển, nhưng chẳng bày ra được tí uy lực nào, mà ngược lại thì nhìn như chó hoang bị kinh sợ, chỉ biết dùng tiếng thét gầm để che giấu nội tâm đang hốt hoảng.
Nhưng lời ông ta, cũng giúp người nhà họ Vương có thêm sức mạnh. Đúng là nhà họ Vương có hợp tác làm ăn với nhà họ Nhạc ở thủ đô. Sự hợp tác này đại khái là cùng hợp tác với một công ty nhỏ của nhà họ Nhạc, nhưng với nhà họ Vương, đây là một điều giúp bọn họ nở mày nở mặt để khoác lác.
Người nhà họ Vương đang bị hù dọa, lúc này lại như được tiếp sức, đứng sau lưng Vương Côn trợn mắt nhìn.
Kỳ Phi không nhịn được, ngẩng đầu lên liếc nhìn bọn họ, rồi sau đó lắc đầu.
Nếu Vương Côn biết cậu chủ nhà họ Nhạc đang đứng trước mặt ông ta, thì không biết sẽ phản ứng như nào, nhưng cam đoan là vô cùng đặc sắc.
Đối diện với lời thét gào của Vương Côn, Nhạc Huy vẫn bình tĩnh, thở dài nói:
“Ông à, ông vẫn là bề trên của cháu. Bề dưới không dám xúc phạm bề trên, làm sao có thể ra tay với ông được“.
“Mà ông còn là ông ngoại của Trần Ngọc Đình, cháu đến đây chỉ vì muốn dành sự tôn trọng tối thiểu cho bố mẹ vợ cháu thôi. Ông bắt bọn họ quỳ xuống, thực sự là hơi sỉ nhục nhân cách bọn họ rồi“.
“Bố mẹ vợ cháu cũng mấy chục tuổi rồi, ông không nên làm vậy. Lại nói đến buổi đại thọ sắp tới của ông, các nhân vật lớn ở tỉnh Giang Kiên đều tới, ông không muốn làm to chuyện chứ? Nếu chuyện trong này bị truyền ra ngoài, thì người mất mặt không phải cháu, mà là người nhà họ Vương các ông“.
Lời Nhạc Huy khiến khuôn mặt già nua đỏ bừng vì tức giận của Vương Côn tối sầm lại.
Lời anh như thế giáng những cú đánh sắt thép vào bông mền vậy. Nhạc Huy chẳng hoảng hốt chút nào, nhưng lại như đánh ông ta một trận tơi bời.
Lúc này, người nhà họ Vương ai cũng biến sắc, như Nhạc Huy vừa nói, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thì chỉ cần một người ngoài biết, rồi một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng chốc mà các nhân vật lớn ở Giang Kiên đều biết rằng nhà họ Vương phát sinh vấn đề.
Nhà giàu cần thể diện, một gia tộc lớn như nhà họ Vương lại càng cần thể diện. Bất kì người nhà họ Vương nào cũng không cho phép nhà họ Vương bị mất mặt trước người ngoài.
“Cậu...”
Vương Côn run rẩy giơ tay chỉ Nhạc Huy, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
Cuối cùng, ông ta đành phải hạ tay xuống.
“Được lắm, cậu cũng khá đấy, dám dùng danh dự của nhà họ Vương để uy hiếp tôi!”
Cuối cùng Vương Côn cũng tìm được một đường lui, song vẫn tức giận nói:
“Vương Lệ, mày tìm được chàng rể khá đấy, đến tao còn không dám lấy danh dự nhà họ Vương ra chơi đùa, mà các người dám à?”
Dứt lời, ông ta quay người về phía tất cả người nhà họ Vương, vung tay lên chỉ:
“Chuyện hôm nay, không ai được phép truyền ra ngoài, không được bàn luận kín. Ai dám làm thì sẽ vì gia pháp nhà này trừng trị!”
“Chúng ta đi!”
Gào lên một tiếng giận dữ, ông ta dẫn người nhà họ Vương ra khỏi đại sảnh.
Vương Nam ngẩn người, sắc mặt phức tạp, cuối cùng đành phải bước đi theo mọi người.
Lúc này, trên tường sân hiện ra một cái đầu nhỏ, khuôn mặt giống như một con búp bê sứ tinh xảo, là một cô bé rất dễ thương buộc tóc đuôi ngựa, đang ngậm một cây kẹo mút.
Bàn tay non nớt chống cằm, cô bé ngơ ngác nhìn Nhạc Huy đang đứng ngoài sảnh.
“Đây là chồng chị Ngọc Đình sao, giỏi quá, còn khiến ông nội sợ hãi...”
Cô bé vừa nói, vừa nhìn Nhạc Huy đầy ngưỡng mộ.
Lúc này, tất cả mọi người nhà họ Vương đều đi, Nhạc Huy không nhịn được thở dài, lắc đầu cau mày.
Anh rất thất vọng với người nhà họ Vương. Lúc đầu anh còn nghĩ, nhà họ Vương là gia tộc trăm năm, dù là nề nếp hay tư chất sẽ hơn hẳn nhà họ Liễu. Nhưng không ngờ, đều không biết phải trái, cứ thế hạnh họe, không tôn trọng người khác.
“Cô Vương, chú Trần, hai người ổn chứ?”
Nhạc Huy đi vào đại sảnh, đứng trước mặt nhóm Vương Lệ đang đờ đẫn, ân cần hỏi.
Vương Lệ và Trần Đông Lai vừa nãy bị hành động của Nhạc Huy dọa cho choáng váng, bọn họ không biết Nhạc Huy lấy can đảm ở đâu, lại dám đối đầu với nhà họ Vương, đối đầu với Vương Côn.
Chẳng nhẽ Nhạc Huy không sợ bị nhà họ Vương trả thù sao?
Dù Trần Đông Lai còn sợ hơn Vương Lệ, nhưng vừa nãy ông ấy cũng thấy bực tức được giải tỏa hẳn đi. Ở nhà họ Vương, ông ấy cũng là đối tượng bị sỉ nhục, phỉ báng, nhà họ Vương không có ai tôn trọng ông. Nhất là Vương Côn, trước giờ chưa từng coi ông ấy là con rể.
Sự “bá đạo” vừa nãy của Nhạc Huy đúng là khiến ông ấy kinh hãi. Nếu không phải vì nhóm Vương Côn ở đó, thì ông ta cũng muốn mắng Vương Côn một trận.
“Nhạc Huy, vừa nãy cậu kích động quá!”, Trần Đông Lai vẫn không nhịn được, lên tiếng trách móc Nhạc Huy mấy câu: “Nhưng như vậy là không đúng…”
“Cậu quá đáng lắm rồi!”, ông còn chưa nói xong, Vương Lệ đã nói chen vào, nước miếng văng tung tóe về phía Nhạc Huy: “Sao cậu dám nói với bố tôi như thế, cậu điên rồi à? Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”
“Nhạc Huy, cậu hại chết nhà chúng tôi rồi, sau này làm sao chúng ta dám đặt chân đến nhà họ Vương nữa“.
Vương Lệ thở hổn hển đứng lên, bất ngờ chỉ thẳng mặt Nhạc Huy mắng to.
Lúc này, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình sững sờ đứng im tại chỗ.