Cuộc trò chuyện kết thúc sau một tiếng đồng hồ.
Ông Tần đích thân tiễn đám người Long Vũ ra cửa, nhưng lúc này lại có thêm một người.
Người đàn ông này khôi ngô tuấn tú, khoảng tầm năm mươi tuổi nhưng nhìn như thiếu niên tuổi đôi mươi. Dáng người ông ta cao lớn, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng.
Khi người này bước đến, đám người Long Vũ run rẩy, cung kính gọi ông Lãnh.
“Tần Lãnh, mấy ngày tới, cậu đi cùng đám Long Vũ đi”.
Ông Tần nhìn người anh em bên cạnh, nở nụ cười.
“Anh Tần, nhưng sự an toàn của anh...”
Tần Lãnh hơi do dự, nếu như ông Tần bảo ông ta lên núi đao xuống biển lửa thì ông ta sẽ không do dự. Nhưng nếu ông ta rời khỏi nơi này thì ai sẽ bảo vệ sự an toàn cho ông Tần đây?
“Haiz, tôi đã về hưu nhiều năm rồi, ai còn nhớ đến thân già này chứ, mấy ngày tới sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”.
Ông Tần xua tay cười:
“Cậu ở đây với tôi lâu rồi, cũng phải ra ngoài hít thở không khí một chút”.
“Cậu thanh niên tên Nhạc Huy kia có bóng dáng của tôi năm xưa, nhưng cậu ta lại không chịu bị điều khiển, hơn nữa thù hận còn nặng hơn tôi. Vì không thể giữ lại nên tôi cần cậu đi một chuyến. Tuy tôi đã nghỉ hưu rồi, nhưng tôi không thể không quan tâm đến đồng hương ở Giang Bắc này được”.
“Đi đi, hãy tin tưởng đám Long Vũ, bọn họ sẽ không coi thường cậu đâu”.
Ông Tần vừa nói xong, đám người Long Vũ bắt đầu hoảng sợ.
Long Vũ vội vàng gật đầu nói:
“Ông Tần nói đùa rồi, sao chúng tôi dám coi thường ông Lãnh chứ”.
“Ông Lãnh chịu đi cùng chúng tôi, giúp chúng tôi ra mặt, chúng tôi cảm kích còn không hết, làm sao dám coi thường”.
Tần Lãnh gật đầu:
“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi”.
“Anh Tần, mấy ngày này anh cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng ra ngoài. Hôm qua tôi vừa mua một loại trà mới cho anh, tôi đã để ở phòng khách”.
“Ha ha, tôi chưa già đến mức không biết cách chăm sóc bản thân, cậu không cần lo lắng cho tôi”, ông Tần nghe vậy, vỗ vai Tần Lãnh nói:
“Nhạc Huy không dễ đối phó đâu, nghe nói bên cạnh cậu ta có rất nhiều cao thủ, cậu phải cẩn thận đấy”.
“Trẻ tuổi tráng kiện, không thể coi thường đâu”.
Hai người này, nói là anh em nhưng lại gần gũi như bố con.
“Anh yên tâm, tuy Tần Lãnh đã không còn như xưa, nhưng không phải ai cũng có thể hành động bừa bãi dưới tay tôi”.
“Đợi tôi lấy được đầu Nhạc Huy, tôi sẽ trở về”.
Nói xong, Tần Lãnh liền lên xe, không quay đầu nhìn lại.
...
Trong xe, nhân vật lớn ở thành phố Đông An như Long Vũ cũng phải sợ hãi khi ở trước mặt Tần Lãnh.
Thấy ông ta do dự mãi, Tần Lãnh nói:
“Có gì thì nói thẳng, tôi thích người thẳng thắn”.
Long Vũ nghe vậy ngượng ngùng cười nói:
“Ông Lãnh, tôi chỉ muốn hỏi, chúng ta nên đối phó với Nhạc Huy kia thế nào?”
Tần Lãnh nói:
“Cậu không nghe ông Tần nói sao, chúng ta lăn lộn trong giang hồ, làm gì cũng phải có quy tắc”.
“Đã bao năm rồi không tổ chức đấu trường ngầm?”
“Thưa ông Lãnh, từ sau khi ông và ông Tần rút lui khỏi thế giới ngầm, đã gần mười năm rồi không tổ chức đấu trường ngầm”, nghe câu hỏi của Tần Lãnh, Lôi Thiên Tuyệt kích động đáp.
Đấu trường ngầm là một tập tục truyền thống trong giới xã hội đen hồi đó. Được tổ chức ba năm một lần, tất cả những người tên tuổi lớn đều sẽ tham gia, lấy thực lực và vũ lực để phân chia phạm vi thế lực và các lợi ích trong giới.
Tập tục này do ông Tần lập ra.
“Mười năm, không ngờ đã mười năm trôi qua rồi”.
Ánh mắt Tần Lãnh nhìn về nơi xa xăm, ngậm ngùi nói:
“Vậy thì hãy bắt đầu lại tập tục truyền thống này, tổ chức đấu trường ngầm, công khai mời Nhạc Huy tham gia”.
“Cậu ta muốn đứng vững ở Giang Bắc thì phải tôn trọng tập tục của Giang Bắc. Nếu cậu ta thật sự có dũng khí thì sẽ đến tham gia, đến lúc đó dù có đánh chết cậu ta trên đấu trường thì cũng không có ai dám nhiều lời”.
Đương nhiên Long Vũ nghe theo sự sắp xếp của Tần Lãnh, vội vàng nói:
“Vâng, không thành vấn đề!”
“Ông Lãnh, sáng sớm ngày mai tôi sẽ sai người đi gửi thư mời”.
Tần Lãnh nghe vậy, lạnh lùng hừ một tiếng và nói:
“Gửi cái gì chứ, Tần Lãnh tôi sẽ đích thân ra lệnh quyết chiến với cậu ta”.
...
Bên kia, trong nhà Nhạc Huy, mặc dù đã là đêm khuya nhưng vẫn có rất nhiều người tụ tập trong phòng khách.
Có Kỳ Phi, Kim Võ, Ngô Hạo và Ngô Tịnh Vũ.
Lúc này không một ai lên tiếng, bởi vì Nhạc Huy đang nghe điện thoại.
“Ông à, cảm ơn ông”.
Nhạc Huy cầm điện thoại, mỉm cười nói với người bên kia.
“Cảm ơn gì chứ, coi ông Khương đây là người ngoài rồi sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Khương Nha Tử.
“Ông à, thật phiền ông quá”, Nhạc Huy ngượng ngùng nói: “Cháu biết tổ chức Sói của ông luôn tuân thủ quy tắc, tin tức bán ra ngoài vô cùng chính xác. Lần này bảo ông nói dối Tần Nghị, thật là khiến ông phải khó xử rồi”.
“Ha ha ha...”
Vừa nói xong, bên kia liền truyền đến tiếng cười của Khương Nha Tử:
“Cháu nói ông ta à, ông ta không hề trả tiền cho ông. Nếu đã không trả tiền thì không coi là mua tin tức, ông ta quản được việc ông đưa tin tức gì sao?”
“Không trả tiền còn muốn có tin tức chuẩn xác, ông không thể thực hiện cuộc mua bán lỗ vốn như vậy được. Ông đã nói với ông ta những gì cháu muốn nói rồi”.
Nhạc Huy nghe vậy cũng cười theo.
Sau khi nói chuyện với Khương Nha Tử, Nhạc Huy đi tới ngồi xuống, nhìn mọi người rồi nói:
“Quả nhiên là như vậy, Hắc Long vừa gửi tin tức cho tôi, nói Long Vũ dẫn theo rất nhiều người đến biệt thự của ông Tần. Trong số những người đó đều là những ông lớn từ các nơi ở Giang Bắc”.
“Sau khi bọn họ đi ra ngoài cổng, Tần Nghị đã đích thân ra tiễn, còn gửi gắm một người cho đám Long Vũ”.
Lúc này ngoại trừ Kỳ Phi, thì Ngô Tịnh Vũ và những người khác đều thay đổi sắc mặt.
“Là Tần Lãnh sao? Sát thần Ngọc Diện?”
Triệu Vỹ kinh ngạc nói.
“Sát thần Ngọc Diện gì cơ?”, Kỳ Phi hỏi: “Ai mà lại ngu ngốc đặt cái tên lẳng lơ vậy chứ? Sao ông ta không gọi là tà Thần Hỏa Vân luôn đi, ha ha ha...”
Triệu Vỹ nuốt nước bọt nói:
“Cậu Tề, sát thần Ngọc Diện đó không phải nhân vật tầm thường đâu, ông ta đi theo ông Tần rất lâu rồi, hai người giống như anh em ruột vậy. Chính vì có sự bảo vệ của sát thần Ngọc Diện này mà ông Tần mới có thể tung hoành ở Giang Bắc”.
“Nghe nói, sát thần Ngọc Diện Tần Lãnh đã từng giết rất nhiều người”.
“Không dễ động vào đâu...”
Kim Võ nghe vậy liền nói:
“Tôi từng nghe sự tích về vị sát thần Ngọc Diện này rồi, quả nhiên không tầm thường”.
“Nhưng ông nói ông ta không dễ động vào thì tôi không đồng ý”.
Vừa nói xong, đám người Long Vương cũng cười khẩy:
“Chúng tôi cũng không đồng ý!”
Kỳ Phi càng cười thích thú hơn:
“Tôi rất muốn gặp ông ta thử xem ông ta là nhân vật lớn cỡ nào”.
Sắc mặt Ngô Tịnh Vũ hơi khó coi, nhìn về phía Nhạc Huy:
“Anh Nhạc, lần này Long Vũ mời cả Tần Lãnh đến, e là muốn đấu đến cùng với chúng ta”.
“Còn những người khác ở Giang Bắc, tôi nghĩ Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ cũng sẽ ở đó. Chúng ta vừa đánh đám người Hoắc Hải Tôn xong, bây giờ lại phải đối mặt với đám người này, có phải là hơi...”
Hắn không nói hết những lời phía sau.
Nhạc Huy nghe vậy bình tĩnh đáp:
“Sợ rồi à? Tôi không sợ, các cậu sợ cái gì?”
“Cậu cho rằng tại sao tôi phải nhờ người đứng đầu của tổ chức Sói đưa tin tức giả cho ông Tần kia chứ? Yên tâm đi, nếu thật sự là đường chết thì bây giờ tôi đã bỏ chạy rồi”.
“Đợi mà xem, có lẽ sáng mai sẽ có người đến gửi thư khiêu chiến cho chúng ta đấy”.