Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 389: Chương 389: Khách quý của Long Vũ




Mới sáng sớm Long Vũ đã tới công ty, ông ta phái người đưa thư khiêu chiến của Tần Lãnh tới chỗ Thánh Hoàng.

Nhưng lúc này, ông ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là mở một cuộc họp quan trọng.

“Nghe kỹ cho tôi, thứ hai tuần sau tôi muốn tiếp đãi một vị khách quý tới từ Kim Lăng, cô ấy tới để bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Long Vũ chúng ta“.

Long Vũ ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí đầu trong phòng họp, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn và nói:

“Tôi muốn tổ chức một buổi tiệc có quy mô lớn nhất để tiếp đãi vị khách quý kia, đến lúc đó ông Lưu của thành phố Đông An chúng ta cũng tới. Về vị khách quý kia, ngay cả ông Lưu cũng phải đi nịnh bợt cô ấy, tôi hy vọng mọi người có thể tìm được địa điểm tốt trước thứ hai tuần sau để tổ chức buổi tiệc này“.

“Mọi người hiểu chưa?”

Mọi người bên dưới nghe thấy ngay cả ông Lưu cũng phải nịnh bợ vị khách đó thì đều cảm thấy kinh hãi.

Ông Lưu là ai? Đó là lãnh đạo cao nhất của thành phố Đông An, vậy người mà ngay cả lãnh đạo lớn cũng phải nịnh bợ rốt cuộc có lai lịch thế nào?

“Hiểu rồi!”

Mọi người cùng hô lên.

Lúc này có một giám đốc bộ phận tò mò hỏi:

“Tổng giám đốc Long, có thể tiết lộ trước cho chúng tôi thân phận của vị khách kia được không, để chúng tôi còn chuẩn bị tâm lý trước“.

Long Vũ gật đầu:

“Được thôi, nói về thân phận của vị khách quý này thì đúng là rất lớn“.

“Mọi người biết nhà họ Nhạc ở thủ đô đúng không?”

Nghe đến đây, mọi người lập tức cảm thấy ớn lạnh.

“Ý ông là... vị khách quý đó là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô?”

Long Vũ tiếp tục gật đầu:

“Cô ấy không chỉ là người của nhà họ Nhạc, mà còn là con gái của gia chủ nhà họ Nhạc - An Nhã“.

“Nghe nói cô An Nhã này chỉ là con nuôi của nhà họ Nhạc, nhưng vẫn được ông Nhạc coi như con đẻ. Bây giờ ông ấy đã giao sản nghiệp nhà họ Nhạc ở bên Kim Lăng cho An Nhã quản lý, nên người ta dù là con nuôi thì vẫn là cô chủ của nhà họ Nhạc“.

“Mọi người cần phải tiếp đón cô chủ này tốt cho tôi, nếu xảy ra sơ suất gì, tôi sẽ không tha cho mọi người đâu!”

Nghe vậy, mọi người nào dám sơ suất, vội vàng gật đầu không ngừng, nói:

“Tổng giám đốc Long yên tâm, khách quý như này chúng tôi nào dám sơ suất, dù cô ấy có muốn mặt trăng trên trời thì chắc chắn chúng tôi cũng hái xuống cho cô ấy!”

Long Vũ gật đầu, giải tán buổi họp, quay trở về phòng làm việc của mình.

Không bao lâu, người đi đưa thư quyết chiến đã trở lại.

“Tổng giám đốc Long, tôi đã đưa thư quyết chiến đến tận nơi rồi”, người kia nói.

Long Vũ đứng lên, nóng lòng hỏi:

“Thế nào, ai đã nhận, có nói gì không?”

Người kia đáp:

“Là một người tên là Kỳ Phi nhận thư, anh ta nói anh ta có thể đại diện cho Nhạc Huy, tới lúc đó chắc chắn sẽ tới tham gia đấu trường ngầm này“.

Long Vũ nghe vậy, cười ha ha:

“Tốt, chỉ cần bọn họ tới là tôi yên tâm“.

“Lần này có vị sát thần Ngọc Diện ra sân, để tôi xem Nhạc Huy còn hống hách với tôi kiểu gì!”

Tâm trạng của ông ta không khỏi vui mừng, đấu trường ngầm lần này sẽ giải quyết được Nhạc Huy, thứ hai tuần sau, An Nhã tới thành phố Đông An để bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Long Vũ của ông ta. Nếu vụ làm ăn này thành công thì sẽ là một thương vụ lớn, làm ăn với người nhà họ Nhạc là chuyện bao nhiêu người tha thiết mơ ước.

...

Bên kia, Nhạc Huy đã nhận được thư quyết chiến.

Thư quyết chiến do Tần Lãnh tự viết và ghi rõ họ tên.

“Quả nhiên là ông ta!”

Ngô Tịnh Vũ kêu lên:

“Anh Nhạc, chúng ta ứng chiến thật à?”

Đương nhiên hắn hơi sợ, dù sao chỉ cần là người sinh ra lớn lên ở Giang Bắc thì đều có nỗi khiếp sợ với Tần Nghị và Tần Lãnh, nỗi sợ đó được khắc vào trong xương tủy.

Ngay cả nhân vật như Long Vũ cũng phải cung kính với Tần Nghị và Tần Lãnh, bọn Ngô Tịnh Vũ không có gan đi đối mặt với tên sát thần như Tần Lãnh.

“Không ứng chiến thì chẳng lẽ đầu hàng đợi người ta tìm tới tận cửa à?”

“Sợ có ích gì, sợ mà giữ được mạng sao?”

Nhạc Huy ngồi ở trên sofa, đan hai bàn tay vào nhau, khẽ cười nói.

Đối với sự sợ hãi và nao núng của bọn Ngô Tịnh Vũ, anh cũng không tức giận, dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều không sợ trời không sợ đất giống anh.

“Hay là cậu nghĩ ngay cả một Tần Lãnh cỏn con mà Kỳ Phi và Kim Võ cũng không giải quyết nổi?”

Nhạc Huy vừa nói vừa ngẩng đầu lên, cười nhạt nhìn Ngô Tịnh Vũ.

Lúc này Kỳ Phi và Kim Võ đều ở đây, Ngô Tịnh Vũ nhất thời đỏ mặt, vội vàng đổi lời:

“Không phải, ý của tôi không phải vậy“.

“Mọi người đều công nhận thực lực của anh Kỳ và ông Kim Võ, là do tôi quá lo lắng thôi. Chỉ là nếu như muốn tham gia đấu trường ngầm này thì cái chúng ta phải đối mặt không phải chỉ một mình Tần Lãnh, cũng không phải chỉ Long Vũ“.

“Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ đã liên kết toàn bộ mọi thế lực ở thế giới ngầm Giang Bắc để nhằm vào chúng ta, cũng có nghĩa chúng ta phải đối mặt với người của toàn bộ thế giới ngầm Giang Bắc. Nếu đi ứng chiến thì chẳng phải đưa dê vào miệng cọp sao?”

Nhạc Huy gật đầu:

“Tôi công nhận ý của cậu, rất có lý, thế nên chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn“.

“Không phải chúng ta đã huấn luyện rất nhiều tinh binh tướng mạnh sao?”, lúc này Triệu Vỹ đột nhiên chen vào: “Cậu Nhạc, tổng giám đốc Ngô, hay là chúng ta dẫn theo toàn bộ những tinh binh tướng mạnh kia? Nếu như đám người kia không tuân theo quy tắc mà làm khó chúng ta thì chúng ta sẽ liều mạng với bọn chúng luôn!”

Kỳ Phi nghe vậy, không nhịn được mà bật cười:

“Ông làm như những tinh binh tướng mạnh kia là thiên binh thiên tướng không bằng? Bọn họ cũng là người, thể xác phàm tục, còn những người mà các ông lớn dẫn tới võ đài, chắc chắn đều là tinh anh, ông thật sự cho rằng những tinh binh tướng mạnh kia đều vô địch sao?”

Kỳ Phi vừa dứt lời, mọi người đều yên lặng, nhíu mày.

“Đừng lo, xe đến núi ắt sẽ có đường, tôi không đánh trận khi không nắm chắc phần thắng“.

Từ đầu tới cuối Nhạc Huy trông vẫn thản nhiên, nói:

“Thời gian là ba ngày sau, đúng vào cuối tuần, chúng ta vẫn còn thời gian“.

“Được rồi, mọi người xuống trước đi, tôi tự nghĩ cách“.

Đợi tất cả mọi người rời đi, Nhạc Huy mới lấy điện thoại ra, bấm gọi một số.

Sau khi kết nối cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một ông lão.

“Là... Nhạc Huy sao?”

“Ông à, lâu ngày không liên lạc“. Xin hãy đọc truyện tại _ T r ù m T r u y ệ n . com _

Nhạc Huy cười nói.

“Nhạc Huy, giờ cháu thế nào rồi?”, ông lão hỏi.

“Ông à, cháu bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc rồi, chắc ông cũng biết chuyện này rồi nhỉ”, Nhạc Huy thản nhiên đáp.

“Ông biết, chẳng lẽ là thật à? Không phải chứ, cháu là cháu đích tôn của nhà họ Nhạc, chắc hẳn bố cháu không vô tình vậy đâu. Người một nhà chặt đứt xương cốt vẫn còn nối gân mà”, ông lão thở dài nói.

Nhạc Huy nghe vậy, cười đáp:

“Cháu cũng không biết nữa, ông này, giờ cháu muốn nhờ ông giúp cháu một việc, có được không?”

Đầu bên kia bỗng yên lặng, Nhạc Huy cũng không nói gì thêm.

Anh biết giờ anh đã không phải cậu chủ nhà họ Nhạc nữa, dù là ông ngoại Trần Ngọc Đình thì cũng muốn phân rõ giới hạn với anh, anh cũng cảm thấy bình thường.

Giống như Lý Phong Hoa nói, khi mất hết hào quang thì người có thể tiếp tục đứng bên anh sẽ không còn nhiều.

“Ông sẽ giúp, cháu nói đi!”

Một lúc lâu sau, Vương Côn thể hiện lập trường của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.