Chẳng mấy chốc đã hết ba ngày.
Hôm nay là ngày mà sau mười năm mới lại tổ chức đấu trường ngầm.
Ngày này có ý nghĩa vô cùng trọng đại với thế giới ngầm Giang Bắc.
Địa điểm tổ chức đấu trường ở trên một ngọn núi ở đường quốc lộ Bàn Sơn.
Ngọn núi đó ở vùng ngoại ô, tên là núi Bạch Thạch.
Toàn bộ ngọn núi được sửa thành đường đua quanh co uốn lượn, trước kia nơi này là nơi mà các cậu ấm con nhà giàu dùng để đua xe drag, nhưng sau đó nó đã bị bỏ hoang. Và rồi trên đó xuất hiện một khu villa nghỉ mát, được gọi là khu vực không ai quản lý.
Trên núi có rất nhiều nhân viên giở thủ đoạn làm những chuyện phi pháp, và cũng có cả khu đèn đỏ.
Có điều hôm nay người trên núi đều bị đuổi hết, hầu như đã huy động cả thế giới ngầm ở tỉnh Giang Bắc, tất cả ông trùm lớn nhỏ đều dẫn theo đám đàn em của mình tới.
Không vì điều gì khác, mà là bọn họ nghe nói chuyện Tần Lãnh xuất hiện nên tất cả đều tới quỳ lễ với sát thần Ngọc Diện kia.
Chỉ là không biết hôm nay Tần Nghị có tới không. Ông ta là ông tổ của tất cả bọn họ, nếu hôm nay ông tổ cũng tới thì cũng coi như bọn họ không mất công đến.
“Nghe nói gì chưa, Ngô Thiên Long và Hoắc Hải Tôn bị người ta giết rồi, kẻ giết bọn họ bây giờ lại đang gây thù chuốc oán với chủ tịch của tập đoàn Long Vũ đó!”
“Không ngờ ông chủ Long lại mời được cả sát thần bên cạnh ông tổ ra mặt để tiêu diệt kẻ đó. Đấu trường ngầm mười năm một lần là chuẩn bị vì hắn đó, tôi còn nghe nói sát thần Ngọc Diện – Tần Lãnh đã đích thân gửi thư khiêu chiến cho kẻ đó”.
“Rốt cuộc kẻ đó có lai lịch như nào mà lại dám đắc tội với đám người Long Vũ chứ? Tôi còn nghe nói hôm nay mấy người Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ cũng tới. Kẻ đó đúng là không biết điều, ngay cả những người này cũng dám đắc tội”.
Với sự xuất hiện liên tục của các ông lớn, trong đám người bỗng vang lên rất nhiều tiếng bàn tán như vậy.
Giữa lưng chừng núi có một khu sinh thái quy mô lớn tên là Nông Gia Lạc, trong Nông Gia Lạc có một hội trường rất to. Lúc này tất cả mọi người đều lần lượt tiến vào hội trường đó.
Những người đến hầu hết đều dẫn theo rất nhiều vệ sĩ và đàn em, nhưng cũng có rất nhiều người không biết rõ tình tiết vụ việc.
Lần này bọn họ tới là muốn tiếp sức cho đám Long Vũ, đồng thời cũng là để tận mắt nhìn thấy phong thái của sát thần Ngọc Diện.
Do liên tục có người vào hội trường nên cả hội trường đã lấp kín với hơn hai nghìn người.
Nhưng dường như mọi người vẫn chưa thấy vị sát thần đó, cũng chẳng thấy mấy người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt.
“Sao thế, sao vị kia vẫn chưa tới vậy, hôm nay tôi tới là để nhìn ông ấy mà!”
“Đừng nói các ông nữa, năm đó tôi gia nhập thế giới ngầm là vì muốn trở thành người như sát thủ Ngọc Diện, ông ấy là thần tượng của tôi”.
Cả hội trường bỗng xôn xao cả lên, cũng chẳng có ai để giữ trật tự.
Kéo dài khoảng hai mấy phút, ngay lúc tất cả mọi người không ngồi chờ nổi nữa thì đột nhiên có người hô lên:
“Đến rồi, đến rồi! Ông lớn tới thật rồi!”
“Sát thần Ngọc Diện tới rồi, mọi người mau nhìn kìa!”
Vừa dứt lời, cả hội trường bỗng đồng loạt đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, cùng nhìn về phía người kia.
Chỉ thấy một chiếc xe Bentley đỗ ở cửa vào hội trường, mấy người lần lượt xuống xe.
Sau khi ba người Long Vũ, Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ xuống xe, Long Vũ đích thân chạy đi mở cửa xe bên kia, đón Tần Lãnh ở trên xe xuống.
Ba người đi sau Tần Lãnh, như mấy tên đàm em bên cạnh Tần Lãnh vậy.
Nhìn thấy sát thần Ngọc Diện năm đó bước tới, cả hội trường bỗng như ong vỡ tổ, tất cả mọi người đều sục sôi.
“Sát thần Ngọc Diện – Tần Lãnh tới rồi!”
“Sát thần!”
“Sát thần!”
“Sát thần!”
Cả hội trường không ngừng hô to biệt danh này.
Tần Lãnh luôn giữ dáng vẻ trầm lặng như nước, dẫn đám người Long Vũ tới ngồi trên đài cao.
“Thật hiếm có khi mười năm đã trôi qua mà mọi người vẫn còn nhớ Tần Lãnh tôi”.
Sau khi ngồi xuống, Tần Lãnh cầm lấy micro, cười khẩy rồi liếc nhìn tất cả mọi người bên dưới.
“Sát thần, chúng tôi mãi nhớ tới ông!”
“Ông định trở về sao?”
Hai câu được mọi người trong hội trường hô lên nhiều nhất.
Tần Lãnh giơ tay ý nói mọi người im lặng, ông ta lắc đầu nói:
“Tôi giống với anh Tần, đã lui về ở ẩn mười năm rồi, lần này xuất hiện không phải là muốn quay về”.
“Còn về việc muốn làm gì thì chút nữa cậu Long Vũ sẽ nói cho mọi người biết”.
Lúc này lại có người hỏi:
“Sát thần, vậy ông Tần đâu? Hôm nay ông Tần có tới không?”
Tần Lãnh vẫn lắc đầu:
“Anh Tần sẽ không tới đâu, anh ấy đã nói là sẽ không can thiệp vào chuyện thiên hạ nữa, sở dĩ lần này anh ấy cử tôi tới cũng là vì anh ấy vẫn quan tâm mọi người, anh ấy không muốn có người ngoài tới Giang Bắc đánh người trong thế giới ngầm của chúng ta bị thương”.
Nghe thấy thế, mọi người bỗng hơi thất vọng.
Bọn họ sùng bái Tần Lãnh. Nhưng còn Tần Nghị thì đó là sự cung kính thực thụ, vì Tần Nghị là ông tổ của bọn họ.
Lúc này Tần Lãnh đưa micro cho Long Vũ.
Long Vũ cầm lấy micro, nói hết một lượt về chuyện xảy ra gần đây cho mọi người, những lời giải thích đó giống y như những gì mà ông ta nói với đám người Lôi Thiên Tuyệt. Chẳng qua chỉ là khơi mào tranh chấp giữa Nhạc Huy và cả tỉnh Giang Bắc.
“Tên Nhạc Huy đó không tuân theo quy củ, phá hoại mối làm ăn và lợi ích của không biết bao nhiêu người”.
“Thứ chúng ta cần làm bây giờ chính là mong mọi người lúc này có thể đồng tâm hiệp lực, tiêu diệt tên đó, trả lại Giang Bắc ta một thời hoàng kim bình yên. Thường ngày mọi người có thể đóng cửa bảo nhau, nhưng tới thời khắc quan trọng, tôi mong mọi người có thể đoàn kết”.
“Mọi người nói coi, tên đó muốn tới chỗ chúng ta, giết người của chúng ta, cướp mối làm ăn của chúng ta, như vậy mọi người có đồng ý không?”
Lời của Long Vũ vô cùng có sức kêu gọi.
“Chúng tôi không đồng ý!”
Bỗng chốc, một loạt những tiếng nói vô cùng kích động vang lên.
“Tên Nhạc Huy đó vẫn chưa đến sao?”
Tần Lãnh xem giờ, hỏi.
Long Vũ lướt nhìn cả hội trường một lượt rồi lắc đầu:
“Vẫn chưa, thái độ của tên này gớm lắm, ngay cả tôi mà cậu ta cũng không coi ra gì, nên việc cậu ta tới muộn cũng là chuyện rất bình thường”.
“Nhưng cậu ta đã nhận được thư khiêu chiến rồi thì chắc chắn sẽ tới thôi”.
Tần Lãnh gật đầu:
“Vậy thì đợi đi”.
Chờ đợi đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Dù là vừa nãy hay bây giờ thì cũng đã qua thời gian hẹn như trong thư khiêu chiến quá lâu. Tần Lăng vẫn bình tĩnh chờ đợi, nhưng mấy người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt lại hơi mất kiên nhẫn.
“Rốt cuộc tên ranh này có tới không, cậu ta sẽ không cho chúng ta leo cây đấy chứ?”, Kiều Lão Tứ nôn nóng nên nói kháy.
“Đến rồi! Đến rồi!”
Ngay lúc này, đám người kích động.
Mọi người hướng mắt nhìn xuôi thì thấy hai chiếc xe Maybach đỗ ngay lối vào hội trường.
Đám người Long Vũ đều đứng dậy khỏi ghế, cười khẩy nói:
“Cuối cùng tên nhóc đó cũng tới rồi!”
Tần Lãnh vẫn ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn hai chiếc xe kia.
Lúc này cửa xe mở ra, mười mấy người đàn ông mặc vest đen xuống xe, chạy tới chỗ chiếc xe còn lại, kéo cửa xe, đón người trên xe xuống.
Ngay lúc tất cả mọi người đều tưởng là Nhạc Huy đã tới thì người trên xe bước xuống lại khiến tất cả mọi người như được mở rộng tầm mắt, thậm chí là kinh ngạc.
Người tới không phải Nhạc Huy, đó là một ông lão mà mọi người đều biết.
Ông lão đó xuống xe, chống gậy đầu rồng, nhìn thoáng qua đã thấy Tần Lãnh đang ngồi trên võ đài.
Ông ta khẽ nhếch mép, lộ ra một chiếc răng bằng vàng, lạnh lùng cười nói:
“Tần Lãnh, cậu bạn nhỏ, lâu rồi không gặp”.
Thấy người đó, ngay cả một người luôn bình tĩnh như Tần Lãnh cũng phải biến sắc, bật dậy khỏi ghế, nhìn ông ta:
“Sao lại là ông! Sao ông lại tới đây?”