“Để tôi xem ai dám động vào Nhạc Huy!”
Tiếng quát vang lên trong đại viện nhà họ Vương, khiến ai nấy đều rùng mình. Lâm Tử Hùng quay đầu nhìn, sắc mặt biến đổi, vội bảo mấy người vệ sĩ kia dừng tay.
Nhìn thấy người đang tới, Nhạc Huy nháy mắt với Kỳ Phi, Kỳ Phi gật đầu thu dao lại.
“Là... là... lãnh đạo thành phố Trương!”
Mọi người dần bàn tán xôn xao, có người biết Trương Trung nhưng chưa từng nhìn thấy Trương Trung bao giờ. Ai nấy đều sững sờ, nhìn người đàn ông lúc nào cũng ngự ở trên cao, tỏa ra khí thế hiên ngang đang đứng ở bậc cửa với ánh mắt không thể tin nổi.
Lúc này, Trương Trung đưa mấy vệ sĩ đến cùng, định đến để mừng thọ ông cụ Vương, nhưng không ngờ vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng khó ngờ đến vậy. Lúc thấy mấy người vệ sĩ đang bao vây quanh Nhạc Huy, sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi.
Dù ông ấy không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng nếu Nhạc Huy gặp chuyện gì, thì đúng là trời sập!
Con trai của Nhạc Thiên Hùng gặp chuyện ở Giang Châu, trong khi ông ấy là lãnh đạo lớn nhất ở đây, làm sao mà tránh khỏi liên quan?
Chưa nói đến chuyện Nhạc Huy vừa quyên góp mười lăm triệu tiền vốn xây dựng. Chỉ cần thế này, Trương Trung đã không thể để anh gặp bất trắc ở Giang Châu.
“Là... ông Trương Trung!”
Hai nhân vật quan trọng Vương Côn và ông cụ Lâm đều biến sắc, vội vàng đứng dậy, chạy về phía Trương Trung.
Những gia tộc lớn như bọn họ, từ danh tiếng, tài chính đến thế lực đã cực kì hùng hậu. Nhưng trước mặt quan chức như Trương Trung cũng phải cung kính cúi đầu.
Dù sao người ta cũng làm quan chức, là đại diện cho quốc gia, dù gia tộc nhà bọn họ có hùng mạnh đến đâu, sao dám hỗn xược trước mặt quốc gia được?
“Cậu Trương, hiểu lầm rồi, chỉ là bọn trẻ con láo nháo thôi“.
Khuôn mặt già nua của Vương Côn toát mồ hôi lạnh, vội giải thích lại với Trương Trung.
Nhưng Trương Trung thở hổn hển, hoàn toàn không nhìn hai ông cụ đức cao vọng trọng kia một cái, không quan tâm sự lúng túng của bọn họ mà đi thẳng ra chỗ Nhạc Huy.
“Bao vây cái gì ở đây, mau cút đi cho tôi!”
Ông ấy đi đến đạp cho đám vệ sĩ nhà họ Lâm mấy cú vào người. Mấy tên vệ sĩ dù không biết Trương Trung, nhưng thấy ông chủ của mình cũng kiêng dè Trương Trung nên cũng vội vàng tản đi.
Trương Trung đi đến trước mặt Nhạc Huy, giọng run rẩy lo lắng hỏi:
“Cháu trai à, cháu có sao không?”
‘Cháu trai’ ư? Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, nhất là nhóm Lâm Tử Hùng, con ngươi như sắp trợn ngược lên.
Chuyện gì thế? Sao Trương Trung lại quen Nhạc Huy?
“Mẹ nó! Chuyện gì vậy? Sao ông Trung lại gọi cậu thanh niên đó là cháu trai? Bọn họ có quan hệ thế nào thế? Chẳng lẽ là... người thân?”
“Nếu bọn họ quen biết nhau, thì hôm nay lớn chuyện rồi. Cậu thanh niên đó đúng là ghê gớm, biết rõ Trương Trung sẽ đến, nên cố tình không nói thân phận thật của mình ra để Trương Trung tức giận, trách tội mấy gia tộc lớn này“.
“Lần này mấy gia tộc lớn đá phải cục sắt rồi. Nhìn Trương Trung và cậu thanh niên này thân quen như vậy, chuyện này sẽ không dễ kết thúc đâu“.
Các vị khách trong sân cũng bắt đầu lên giọng bàn tán.
Cuộc vui ngày hôm nay đúng là biến đổi thật bất ngờ. Đầu tiên là bao nhiêu những ông cụ lớn về tề tụ để trừng phạt Nhạc Huy. Nhưng lúc Chu Hào đến lại quỳ sụp xuống trước vệ sĩ của Nhạc Huy, nói muốn bái sư, còn tiết lộ thân phận của người vệ sĩ này.
Không ai ngờ người vệ sĩ đó lại chẳng thể trấn ấp được mấy ông cụ lớn. Hai phe sắp dao kiếm đấu nhau, thì chẳng hiểu Trương Trung từ đâu xuất hiện, cũng quen biết với Nhạc Huy.
Cuộc vui này đúng là quá đặc sắc, không biết lát nữa có ông lớn nào xuất hiện không.
“Chú Trương, cháu không sao”, Nhạc Huy cười khẽ, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập sự bất mãn, anh lại cười khẩy: “Nhưng chú Trương à, người dân ở đây hung hãn quá, quát tháo ầm ĩ, bọn họ cưỡng ép đuổi cháu đi“.
“Cháu không biết bọn họ muốn làm gì, có phải định ăn thịt cháu không, làm cháu sợ chết khiếp“.
Trương Trung nghe vậy thì da đầu tê rần rần. Lời của Nhạc Huy rõ ràng đang hỏi ông ấy rằng ông ấy quản lý Giang Châu thế nào mà lại để cậu chủ nhà họ Nhạc như anh bị gặp nguy hiểm.
“Cháu trai yên tâm, chú đã ở đây thì có là con trời cũng không dám đưa cháu đi“.
“Cháu nói rõ cho chú biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay chú Trương sẽ cho cháu quyền quyết định!”
Trương Trung không dám coi nhẹ, nếu ông ấy không xử lí tốt chuyện này, thì khi Nhạc Huy về nhà báo cáo lại, chỉ cần Nhạc Thiên Hùng dùng thế lực nhà họ Nhạc, thì ông ấy mất chức còn là nhẹ.
Lúc này nhà họ Lâm, nhà họ Hà, nhà họ Vương, nhóm Nhâm Hải Đường ai nấy đều ngẩn người. Vừa nãy khí thế bọn họ còn hung hăng, mà giờ như ủ rũ uể oải chẳng buồn cử động, cúi đầu, nội tâm bất an.
Bọn họ không ngờ Nhạc Huy lại quen Trương Trung, thậm chí còn khá thân thiết với nhau.
Mức độ quan hệ thế này, thì sao bọn họ dám động vào Nhạc Huy nữa? Tốt nhất là im lặng, nếu Nhạc Huy nói gì trước mặt Trương Trung thì bọn họ đúng là không biết giải thích với Trương Trung thế nào.
“Chú Trương, chuyện là như thế, cháu không hề nói dối...”
Lúc này, Nhạc Huy kể lại mọi chuyện cho Trương Trung, kể cả chuyện tối hôm qua anh đánh gãy chân Hà Thiếu Huy ở câu lạc bộ, đều thẳng thắn kể không giấu giếm.
Nhạc Huy không cần thêm dầu thêm mỡ, giấu giếm cái gì. Anh không giống nhóm Lâm Tử Hùng, điên cuồng đổi trắng thay đen. Mà anh cũng chẳng làm gì sai, tất cả đều là do mấy người ở đây cố tình khiêu khích, gây sự với anh.
Nghe Nhạc Huy nói xong, sắc mặt Trương Trung tối sầm như mây đen trước bão.
Nhóm Lâm Tử Hùng run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn Trương Trung.
“Lưu Hỷ Lai, ông mau ra đây!”
Ánh mắt Trương Trung nhìn thẳng về phía Lưu Hỷ Lai đang đứng núp sau lưng Lâm Tử Hùng.
Vóc dáng Lưu Hỷ Lai mập mạp, làm sao mà Lâm Tử Hùng che chắn ông ta được. Mà thực ra lúc nãy đi vào, Trương Trung đã thấy ông ta.
Lúc Lưu Hỷ Lai thấy Trương Trung đi luôn ra chỗ Nhạc Huy thì vô cùng sợ hãi, đứng núp sau lưng Lâm Tử Hùng.
Lúc Trương Trung gọi tên ông ta, ông ta đã sợ đến ruột gan co thắt lại, chạy đến quỳ trước mắt Trương Trung.
“Trương Trương... Trương...”
Ông ta sợ đến mức tên Trương Trung nói mãi không xong, lắp bắp một hồi không nói nổi chữ “Trung“.
“Đồ khốn nạn!”, Trương Trung tối sầm mặt lại, thẳng tay tát cho ông ta một cái:
“Tôi không ngờ ông lại dám làm trò bẩn thỉu sau lưng tôi như vậy, ông không thấy có lỗi với quốc huy trên đầu ông, có lỗi với chức vụ của ông sao?