Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 253: Chương 253: Trương Trung nổi giận




“Lãnh đạo, tôi tôi… tôi sai rồi, xin tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu!”

Sau khi bị Trương Trung tát một bạt tai và la mắng một trận, hai bắp đùi của Lưu Hỷ Lai run rẩy, bị dọa đến mức bật khóc.

Lúc này đám người đứng xem cũng thở dài. Vừa nãy tên Lưu Hỷ Lai này còn ra oai, ngạo mạn với Nhạc Huy, có lẽ lúc đó ông ta cũng không ngờ rằng bản thân sẽ có kết cục như vậy.

“Không dám nữa? Ông cho rằng bản thân còn có lần sau sao?”

Trương Trung tức giận hét lên, lại tát thêm một bạt tai nữa.

“Khốn nạn, thật quá khốn nạn!”

Tất cả mọi người đều nhìn ra được Trương Trung đã tức giận đến mức không khống chế được bản thân, sau khi tát hai cái xong, ông ấy lại vung mạnh tay tát thêm cái thứ ba vào mặt Lưu Hỷ Lai.

“Đồ khốn nạn!”

Có vẻ như Trương Trung không thu tay lại được, ông ấy đánh một lượt liên tiếp tám cái tát vào mặt của Lưu Hỷ Lai, cuối cùng gương mặt của Lưu Hỷ Lai sưng vù lên thảm hại.

“Lãnh đạo, đừng đánh nữa…Hu hu…tôi…tôi biết sai rồi…”

Lưu Hỷ Lai khóc không ngừng, vô cùng mất mặt, nói năng cũng không còn rõ ràng.

Đám Lâm Tử Hùng cảm thấy ớn lạnh, bọn họ bị sự tức giận của Trương Trung dọa sợ đến mức không dám tiến lên nói giúp cho Lưu Hỷ Lai. Lúc này hai người anh đứng đầu là Lâm Tử Hùng và Nhâm Hải Đường cũng bị sợ hãi đứng nép sau lưng gia chủ nhà họ Lâm - Lâm Văn Đào.

Mọi người không khỏi nhớ đến câu nói mà trước đó Nhạc Huy đã nói với Lưu Hỷ Lai: “Ông chờ chết đi!”

Bây giờ xem ra, Lưu Hỷ Lai chết chắc rồi.

“Người đâu!”, Trương Trung phẫn nộ hét lên, gọi hai người thư ký đến và nói: “Đưa tên súc sinh tiếp tay cho kẻ xấu vi phạm kỉ luật này về cho tôi! Để bộ phận kiểm tra kỉ luật điều tra ông ta đàng hoàng, nếu phán tội thì phán tội mà ngồi tù thì ngồi tù. Trương Trung tôi không cho phép việc một con sâu làm rầu nồi canh ở trong đội ngũ của tôi”.

Vừa dứt lời, Lưu Hỷ Lai lập tức sững sờ đóng băng tại chỗ.

Chuyện của ông ta đâu cần thiết phải điều tra, tùy tiện nhìn thoáng qua là đã có thể tra ra rồi. Bây giờ pháp luật trong nước vẫn luôn nghiêm minh với những kiểu người như ông ta, một khi đã điều tra ra thì sự nghiệp của ông ta cũng coi như kết thúc. Nếu may mắn thì có thể sống sót ra khỏi tù còn nếu xui xẻo thì có lẽ sẽ phải sống cảnh ngục tù suốt đời.

“Lãnh đạo, đừng đối xử với tôi như vậy, tôi không dám nữa đâu!”

Lưu Hỷ Lai đau khổ quỳ xuống đất không ngừng van xin.

Nhưng Trương Trung không hề thương xót cho ông ta, chưa nói tới việc Lưu Hỷ Lai đã vi phạm kỉ luật nội bộ, chỉ riêng việc vừa nãy ông ta giúp nhà họ Lâm xử lý Nhạc Huy cũng đã đủ khiến Trương Trung không thể tha cho ông ta.

“Đưa đi!”

Ông ấy vừa ra lệnh, hai thư ký nhanh chóng kéo Lưu Hỷ Lai ra khỏi nhà họ Vương.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này cũng không dám thở mạnh.

Nhất là người trong nhà họ Lâm, bọn họ thân thiết với Lưu Hỷ Lai nhất, lúc này ngay cả ông cụ Lâm đối mặt với Trương Trung cũng cảm thấy hơi bất an.

“Mấy người các người cũng thật to gan đấy, nhất là nhà họ Lâm ông, lại dám hối lộ, ai cho các ông cái gan đấy?”

Sau khi Trương Trung giáo huấn Lưu Hỷ Lai xong liền chỉ vào người của những gia tộc lớn kia và tiếp tục nổi giận đùng đùng.

Lâm Tử Hùng đã bị dọa sợ đến mức không dám hé răng nửa lời, tình huống như bây giờ, tầng lớp như hắn đã không còn dám phát biểu ý kiến gì nữa. Chỉ có bố của hắn - Lâm Văn Đào và ông cụ Lâm mới có tư cách nói chuyện với Trương Trung.

Lâm Văn Đào ngượng ngùng, cười mỉa mai nói:

“Ông Trương, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi”.

“Chúng tôi chỉ qua lại thân thiết với Lưu Hỷ Lai chứ không hề hối lộ ông ta gì cả”.

“Không có ư?”, Trương Trung lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nhíu mày nói: “Lâm Văn Đào, tôi biết nhà họ Lâm ông có gia cảnh thâm sâu, cho dù lần này Lưu Hỷ Lai bị gán tội thì với thế lực của nhà họ Lâm các ông cũng không có bất cứ ảnh hưởng hay trừng phạt gì”.

“Nhưng tôi nói cho các ông biết, Trương Trung tôi vĩnh viễn không thể làm bạn với các ông, sớm bỏ mấy suy nghĩ bậy bạ trong đầu đi, đừng tới lôi kéo làm quen với tôi”.

Những lời này khiến Lâm Văn Đào không ngẩng đầu lên được. Khuôn mặt ông ta đỏ bừng, không dám phản bác nửa lời.

Sắc mặt của ông cụ Lâm càng khó coi hơn, không nhẫn nhịn được liền nói:

“Cậu Trương Trung, thực sự hôm nay chúng tôi chỉ là muốn giúp cậu chủ nhà họ Hà đòi công bằng thôi, chứ không phải tập trung ở đây gây sự. Người kia tuổi tác còn trẻ như vậy mà lại bị Nhạc Huy đánh cho bại liệt trên giường, cả đời này cũng bị hủy hoại”.

“Chúng tôi muốn thay nhà họ Hà đòi lại công bằng, vừa nãy hai bên hơi kích động nhưng vẫn chưa ra tay”.

“Hơn nữa nơi này có tôi và ông Vương thì sao có thể khiến sự việc tiến triển xấu đến mức động đến dao kiếm chứ. Cậu Trương Trung, cậu… hơi kích động rồi”.

Ở đây có lẽ cũng chỉ có một mình ông cụ Lâm dám phản bác Trương Trung.

Nhà họ Vương đương nhiên không dám, nhưng nhà họ Lâm có quen biết với Ngụy Trường Canh ở tỉnh Giang Kiên, bọn họ có Ngụy Trường Canh làm chỗ dựa, cho dù có cãi nhau khiến Trương Trung không vui thì ông ấy cũng không dám làm gì bọn họ.

Nhạc Huy thấy ông cụ Lâm đổi trắng thay đen thì không khỏi cười khẩy.

Anh cho rằng trong số những gia tộc lớn ở đây, người bề trên đức cao vọng trọng như ông cụ Lâm chắc sẽ không làm ra những hành động đáng xấu hổ, không ngờ ngay cả ông ta cũng không biết xấu hổ như thế.

Thật sự không khiến cho sự việc tiến triển thêm một bước nữa như lời ông ta nói sao? Vậy vừa nãy những vệ sĩ kia chỉ là tới để đấu võ với Kỳ Phi thôi à?

“Thưa hai ông cụ, hai người bảo Trương Trung tôi nói gì mới được đây?”

Trương Trung nghe thấy liền không vui nhìn ông cụ Lâm và Vương Côn, rồi nhíu mày nói:

“Các ông thật sự nghĩ Trương Trung tôi dễ lừa gạt sao, vừa nãy tôi đã đứng ở bên ngoài mấy phút và nghe rõ ràng tất cả sự việc. Nếu không phải tôi kịp thời vào trong thì bây giờ mấy người Nhạc Huy không phải đã bị người của các gia tộc lớn các ông giết chết rồi sao?”

Ông cụ Lâm nghe thấy vậy cũng sững sờ, đây chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông ta một bạt tai.

“Cậu Trương, dám hỏi một câu, rốt cuộc cậu và người trẻ tuổi này có quan hệ gì?”, ông cụ Lâm vì để làm dịu sự ngượng ngùng liền vội vàng hỏi.

Câu hỏi này của ông ta cũng là câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.

Trương Trung hừ một tiếng, rồi bước đến trước mặt Nhạc Huy và tuyên bố bằng giọng điệu kính nể và trịnh trọng:

“Các ông nghe cho rõ đây, Nhạc Huy cậu ấy là…”

Lúc này tất cả mọi người đều lắng tai nghe, cổ cũng vươn dài để hóng hớt. Thân phận cuối cùng của Nhạc Huy lại do Trương Trung tiết lộ. Tất cả bọn họ đều rất tò mò, người trẻ tuổi này có thể khuấy động cho cả giới thượng lưu của tỉnh Giang Kiên trời đất đảo lộn, rốt cuộc là thần thánh phương nào. Bây giờ cuối cùng cũng đã có câu trả lời.

Nhưng đúng vào lúc Trương Trung muốn nói ra Nhạc Huy là cậu chủ của nhà họ Nhạc thì Nhạc Huy lại khẽ dùng tay chặn miệng ông ấy lại và ra hiệu ánh mắt với ông ấy.

Nhạc Huy không muốn Trương Trung tiết lộ thân phận của anh ở nơi này, như vậy quá nguy hiểm.

Nếu như nhà họ Vương biết anh là cậu chủ nhà họ Nhạc, chắc chắn sẽ liên lạc với nhà anh, đến lúc đó nhà họ Nhạc sẽ biết chuyện của anh và Trần Ngọc Đình, sau đó Nhạc Huy sẽ phải đối mặt với những cuồng phong bão táp trong gia tộc, còn có sự trận lôi đình của Nhạc Thiên Hùng.

Trương Trung bị Nhạc Huy ngắt lời, ông ấy nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Huy cũng lập tức sững sờ.

Nhưng lão hồ ly thông minh như ông ấy lập tức liền phản ứng lại, Nhạc Huy không muốn tiết lộ thân phận.

Mặc dù ông ấy không hiểu lắm nhưng lúc này cũng không thể trao đổi với Nhạc Huy, vì vậy liền vội sửa lại lời nói:

“Nhạc Huy là nhà doanh nghiệp một nhà từ thiện lương thiện mà cả Giang Châu đều yêu mến! Lời kêu gọi cả nước ủng hộ lần này nhằm gây quỹ đầu tư phát triển kinh tế Giang Châu, Trương Trung tôi đi khắp nơi mới kêu gọi được hai triệu tệ, mà một người ngoài như Nhạc Huy lại quyên góp cho Giang Châu của chúng ta mười lăm triệu tệ”.

“Quả thực vô cùng hào phóng! Các ông ở đây lại bắt nạt một người đã cống hiến cho người dân của Giang Châu như thế, lương tâm của các ông bị chó tha rồi sao?”

Những lời này của Trương Trung đã làm dậy sóng cả sảnh tiệc.

Cả trang viên nhà họ Vương lại một lần nữa huyên náo.

“Cậu… cậu ta quyên góp mười lăm triệu sao?”

Vương Lệ và Trần Đông Lai trố mắt nhìn nhau, ánh mắt không dám tin nhìn đứa con rể gây ra bao phiền phức trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.