“ Nhanh lên! Con quái vật đó đang cắn chân tôi! “ Lâm Nhược Băng hoảng loạn cực kỳ, gần như rớt nước mắt khi mạng sống của bản thân bị đe dọa.
“ Tôi biết rồi! Cô bình tĩnh lại đi! “ Dương Anh gằn giọng với cô, gương mặt anh ta nhăn nhó trông khó chịu cực kỳ, giống như đang vận hết sức bình sinh để kéo cô lên vây. Quái thật? Cô nhớ mình đâu phải dạng mập lắm đâu? Hai người kéo cô cũng phải khó khăn vậy ư?
Sau một hồi vật vã, cuối cùng Lâm Nhược Băng đã được kéo lên thuyền, đương nhiên là với một thân thể không lành lặn mấy - đó là theo cách suy nghĩ của một sát thủ như cô, còn đối với người khác vết thương ở chân cô thật sự khủng khiếp. Vết thương đó được miêu tả như sau : trên một đôi chân trắng trẻo, nõn nà, thon thả ( e hèm...tả hơi quá :> ) xuất hiện một vết cắn..hmmm hơi sâu, đúng hơn là rất sâu, đến mức có thể thấy được phần thịt bên trong và máu thì vẫn chảy ồ ạt, mà bạn biết đấy, nếu máu hòa lẫn với nước thì rát tới mức độ nào nhỉ?
“ Ôi ôi Băng à!!! Con gì cắn bạn mà kinh khủng thế? Bạn không cảm thấy đau ư? “ Liễu Nhạc nhìn đôi chân của cô suýt xoa mấy hồi làm cô có đôi chút không thoải mái cho lắm.
“ Không sao đâu Liễu Nhạc, mình chịu được mà, chỉ cần kiếm chút lá trị thương đắp lên sẽ ổn thôi. Nhưng có điều...hành trình của chúng ta có lẽ sẽ bị trình trệ một chút rồi. “ Lâm Nhược Băng ái ngại nhìn Dương Anh, không biết trong đầu cậu ta có muốn giết người diệt khẩu vì bị cô làm ảnh hưởng hay không nữa.
“ Thôi quan trọng nhất là sức khỏe của cô, tôi thì sao cũng được, cùng lắm bị Như Châu đánh thôi. Cô cứ yên tâm mà tịnh dưỡng, có gì tôi sẽ nói giúp cho. “ Dương Anh trả lời một cách lãnh đạm, giống như thể cậu ta không coi trọng đợt huấn luyện này chút nào cả. Thực sự thì Lâm Nhược Băng rất muốn hỏi “ Anh có tư cách gì mà có thể nói giúp chúng tôi chứ? “ nhưng lại không thể mở miệng. Rõ ràng cậu ta có quan hệ mờ ám gì với Quan Như Châu vì trông có vẻ Dương Anh không hề sợ cô ta, thậm chí còn gọi cô ta là “ Như Châu “ nữa chứ!?
“ Vậy chúng ta đi kiếm lá trị thương cho Băng nhé? “ Liễu Nhạc hớn hở cười tươi, trong tình cảnh này mà vẫn có thể cười như thế thì Lâm Nhược Băng thật sự rất khâm phục nha!
Đi được một chút thì chân của Lâm Nhược Băng lại dở chứng, thậm chí bắt đầu mưng mủ, quả nhiên miếng vải được xé từ áo của cô chẳng giúp ích được gì cả. Lâm Nhược Băng cô ghét nhất là bản thân gây phiền hà cho người khác! Cô có nên tách nhóm ra để không ảnh hưởng tới hai người họ không? Rồi nhỡ có gặp chuyện gì thì phải làm sao đây? Cô không thể chạy huống hồ gì là đánh trả...đây là lần đầu tiên và là lần cuối cùng cô cho phép mình được ích kỷ như vậy! Cô coi trọng mạng sống của bản thân hơn Dương Anh và Liễu Nhạc rất nhiều, hơn nữa cô còn rất nhiều việc phải thực hiện, không thể gục ngã nhanh như vậy được!
“ Xin lỗi, Dương Anh à, anh có thể cõng tôi được không? Nếu lần sau anh gặp rắc rối nhất định tôi sẽ giúp đỡ nhiệt tình. “ Cắn răng lắm cô mới thốt ra được những lời này, có lẽ mặt cô cũng dày lắm rồi nga!
“ Đương nhiên là được, tôi sẽ không gặp rắc rối gì nên sự hậu tạ của cô cho phép tôi từ chối. “ Dương Anh đồng ý ngay tức khắc mà không hề do dự, tới giờ phút này cô mới cảm nhận được lợi ích khi có đàn ông trong nhóm.
Nghĩ rồi cô liếc nhìn Liễu Nhạc đang chạy giỡn như đứa con nít mà thở dài, còn cô gái này có dã tâm hay âm mưu gì Lâm Nhược Băng chẳng thể nào đoán được, nếu Liễu Nhạc muốn hại cô thì đây đúng là một thời điểm thích hợp!
“ Băng à! Mình tìm thấy một hang động mà chúng ta có thể ở tạm qua đêm nay đó! Ở ngay kia kìa, đi thôi! “ Liễu Nhạc híp mắt cười, lời nói thể hiện rằng Liễu Nhạc đang quan tâm cô, nhưng Lâm Nhược Băng cảm thấy nhỏ không đơn giản chút nào cả, nhỏ lại có thể dựng nên lớp mặt nạ hoàn hảo đến như thế. Nếu như không có cơn đau đầu khi nhìn thấy Liễu Nhạc vào lần đầu tiên thì có lẽ cô sẽ nhìn nhận Liễu Nhạc thật sự là người tốt!
Dương Anh nhìn theo hướng Liễu Nhạc chỉ rồi bước theo ( trên lưng còn cõng một con heo là cô ).
Điều Lâm Nhược Băng cảm thấy rất kì lạ là rõ ràng khi nãy Liễu Nhạc chỉ hang động nằm rất xa cơ mà? Tại sao chỉ mới bước có vài bước là tới nơi rồi? Cô không thể hiểu nổi cũng không muốn suy nghĩ nhiều bởi vết thương ở chân cô đã làm cô mất hết cảm giác rồi, có lẽ Lâm Nhược Băng đã mất quá nhiều máu.
Sau đó, Lâm Nhược Băng thiếp đi trong cơn nhức nhối tột độ của đôi chân.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường quen thuộc. Đây là phòng cô mà? Sao cô lại ở đây?
“ Băng? Bạn tỉnh rồi hả? Nếu tỉnh rồi thì dậy thay đồ cho tươm tất rồi qua phòng chỉ huy nhé, chỉ huy bảo rằng có chuyện muốn nói với Băng đấy! “ Thật trùng hợp, người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy lại là Liễu Nhạc. Tuy nhiên việc cô bận tâm không phải sự trùng hợp này mà là cô sắp đón nhận hình phạt của Quan Như Châu rồi a!!!!!! Làm sao đây trời ơi!? Có khi nào con nhỏ “lùn” đó sẽ phanh thây cô ra không? Hay là đem cô đi giải phẫu nhỉ? Không không! Chắc chắn là nấu nướng xào lăn cô rồi quăng xuống cho cá mập ăn rồi!! Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với cô ta chứ? Với cả Dương Anh nói sẽ nói giúp cô mà? Đàn ông đàn ang mà chẳng biết giữ lời tẹo nào vậy? Thật khiến cô mở mang tầm mắt mà, hóa ra còn dạng người cô chưa từng nhìn thấy trước đây đó chính là : cố tình tỏ vẻ cool, bí hiểm, lãnh đạm, blah blah..nhưng thực chất lại là một tên vô dụng!
Sau khi Liễu Nhạc rời khỏi, Lâm Nhược Băng cố gắng lết cái thân xác mệt mỏi qua phòng Quan Như Châu. Khỏi cần nghĩ cũng biết thể nào cô cũng sẽ bị chửi tơi bơi hoa lá cho coi. Tại sao lại luôn là cô chứ? Cô nhớ cô sống tốt lắm mà, sao ông trời không chiếu cố xíu nào vậy?!
* Cộc cộc *
“ Mời vào “
* Cạch *
“ Xin chào chỉ huy, tôi...”
“ Tôi tôi cái gì hả? Cô có biết cô đã phạm trọng tội không? Sao cứ hết lần này đến lần khác gây chuyện vậy hả? Cô có coi trọng đợt huấn luyện này không? Hay cô đang khinh thường tôi, cho rằng tôi không dám làm gì cô? Này nhé, cô không hoàn thành được nhiệm vụ này thì thôi đi, tôi có thể tạm xem cô là thứ vô dụng, rác rưởi, không bằng một cái móng chân của người khác cũng được nhưng cô không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn bắt Dương Anh cõng về là sao chứ? Cô thuộc cái thể loại gì hả? Có đầu óc không? Biết suy nghĩ không? Cô cũng trưởng thành rồi, đâu phải con nít đâu, sao cứ dựa dẫm, phụ thuộc, làm phiền, ảnh hưởng đến mọi người mãi vậy? Có cần tôi cho cô một vé cút về Trung Quốc ngay không? “ Uầy, cô chưa kịp nói gì mà Quan Như Châu đã sổ một tràng rồi a! Xì, thích chửi thì chửi, cô ta có gan chửi thì Lâm Nhược Băng cô cũng có gan nghe nha! Chửi cho banh mồm thối miệng mỏi mông thì thôi chứ gì! ( nghe đồn mông với mồm nó không liên quan đến nhau đâu tỷ à -.- )
1 tiếng 30 phút sau.....
“ Hà hà hà....trời ơi mệt quá! Người đâu? Đem một lít nước vào đây! “ Đúng như Lâm Nhược Băng dự đoán, sau khi chửi chán chê thì nhỏ “lùn” cũng chịu dừng. Chà, nội công quả là thâm hậu a, nói miết nói miết tới hơn một tiếng cô ta mới chịu ngưng mới kinh chứ!
“ Xin lỗi chỉ huy, thật sự xin lỗi, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Xin chỉ huy đừng đuổi tôi về, lần sau nhất định tôi sẽ làm tốt hơn. “ Bây giờ là đến màn xin lỗi, bí quyết là xin lỗi thật chân thành, vừa xin lỗi vừa chắp tay xoa xoa, nếu muốn chân thành hơn nữa thì quỳ xuống giống như lạy vậy a, còn nếu muốn chân thành hơn nữa nữa thì vừa quỳ vừa dập đầu a, còn nếu muốn chân thành hơn nữa nữa nữa thì...tốt nhất là leo lên đầu lên cổ người ta ngồi luôn cho sướng!
“ Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, tôi sẽ đề ra yêu cầu khắc nghiệt hơn mấy hôm trước rất nhiều. Còn cô! Cô phải chịu hình phạt cho nên, yêu cầu của cô là gấp đôi mọi người! Nếu lần này cô còn gây rối một lần nữa....thì đừng hỏi tại sao Quan Như Châu tôi lại lùn như vậy! “ Rõ ràng cô thấy lời nói của cô ta có gì đó không đúng cho lắm, nhưng vẫn không thể lý giải nổi không đúng chỗ nào?
Còn tiếp...............