Sự Trở Về Của Tiểu Thư

Chương 35: Chương 35: Chuyến đi huấn luyện (6)




Sau khi nghe Quan Như Châu lải nhải thì Lâm Nhược Băng cũng được thả về phòng.

Nói gì mà nói lắm thế không biết nữa, cô ta im thì cũng chả ai nói cô ta câm đâu! Lâm Nhược Băng than phiền. Bỗng bóng một ai đó nhảy vọt ra trước mắt cô, nhìn kĩ lại thì hóa ra đó là Dương Anh.

Cơn gió độc nào đưa anh đến đây vậy? Nhược Băng nói bằng giọng khinh khỉnh khó nghe. Cũng phải thôi, rõ ràng bảo sẽ nói giúp cho cô, cuối cùng thì không thấy bóng dáng đâu. Loại con trai như thế cô không cần phải tôn trọng.

Tôi đến để xin lỗi cô. Mặc dù đã nói sẽ nói đỡ cho cô nhưng tôi về mệt quá nên thiếp đi luôn. Mong cô đừng để bụng, dù sao chúng ta vẫn còn gặp nhau nhiều, cô ghét tôi cũng không giải quyết được gì cả. Dương Anh đều đều nói. Cô thật không nghe được chút xíu thái độ ăn năn hối hận nào của cậu ta cả. Đúng là khó ưa mà.

Ai nói tôi để bụng? Yên tâm đi, những việc như vậy không đáng để tôi bận tâm đâu. Cô nhìn Dương Anh với nửa con mắt nói.

Vậy thì tốt rồi, tạm biệt. Dương Anh cười nhạt, vẫn giữ cái giọng đều đều khiến người khác bực mình đó. Sau đó cô cũng về phòng đi ngủ, đương nhiên cô không để ý thấy Liễu Nhạc đứng gần đó nghe đoạn đối thoại của cô với Dương Anh nãy giờ.

Cô ta vẫn không có biểu hiện gì khác thường cả. Liễu Nhạc nói với người đối diện.

Chúng ta cũng nên về thôi,không nên dây dưa làm gì. Người đó nói,kèm theo đó là cái nhếch môi hài lòng.

Vâng! Sau đó có hai bóng đen bay ra khỏi khu huấn luyện, ẩn mình vào màn đêm.

*Chíp chíp chíp...*

Tia nắng sáng rọi vào mặt khiến Nhược Băng không thể ngủ nổi, mình mẩy cô vẫn còn ê ẩm không thôi. Nhìn mình trong gương, cô chỉ thấy một thân xác gầy rộc, quầng mắt thâm tím, mái tóc dài xơ xác, đôi mắt toát lên vẻ vô hồn, sự hoạt bát tinh ranh hồi trước cũng chẳng còn. Lâm Nhược Băng thở dài, huấn luyện đã bào mòn tâm trí cô, bây giờ có lẽ cô chẳng thiết tha tồn tại nữa nếu như không có mục tiêu để hoàn thành.

Lâm Nhược Băng à, chặng đường phía trước của mày còn dài lắm. Mày phải giết được hắn, phải đứng trên tất cả, phải phanh thây tất cả những kẻ đã khinh thường mày. Cô tự nhủ với chính mình rồi đứng dậy, đeo lên cho mình chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất từ trước đến giờ rồi ra ngoài.

Ra tới sảnh cô thấy mọi người đều tập trung đông đủ cả rồi, riêng Liễu Nhạc vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Chợt sâu trong thâm tâm cô cảm thấy thiếu thiếu, nhưng thiếu cái gì thì cô không thể hiểu nổi.

Đợi mãi Lâm Nhược Băng không thấy Quan Như Châu đâu cả, cái cô nàng lùn mà nội công thâm hậu đó cũng biến mất luôn rồi hả?

Sau đó cô được thông báo rằng chỉ huy đã về nước trước do có lệnh từ cấp trên cho nên hôm nay không có hoạt động gì cả, mọi người có thể tự do nghỉ ngơi hoặc rèn luyện. Sáng mai sẽ trở về như dư định ban đầu.

Nhanh thật, mới đây mà đã sắp tới ngày về nước rồi. Lâm Nhược Băng tự nhủ. Do quá mệt mỏi nên cô cũng chui về phòng nghỉ trong khi đa phần mọi người đang tập luyện với nhau ở bên ngoài.

Cô không ra tập với mọi người? Giọng Dương Anh vang lên từ phía sau.

Tôi mệt. Muốn về phòng nghỉ. Lâm Nhược Băng trả lời nhưng chân vẫn bước đi. Cô chỉ mong về tới phòng càng sớm càng tốt. Cô ghét cái sự giả tạo màu mè của Dương Anh lắm rồi.

Ồ. Liệu cô có phiền ăn trưa cùng với tôi?

Phiền, phiền lắm, rất phiền. Lâm Nhược Băng chỉ muốn hét vào mặt Dương Anh như vậy nhưng vì phép lịch sự tối thiểu, cô vẫn mỉm cười Được thôi. Khi nào đi hãy tới gõ cửa phòng tôi. Tạm biệt. Lâm Nhược Băng nói xong liền chạy như bay không để Dương Anh kịp trả lời.

Thú vị thật! Dương Anh xoa cằm của mình, cười to rồi mới đi.

*Cộc cộc cộc*

Tới liền. Nhanh thật đấy, cô chỉ mới lăn vài vòng trên giường mà đã tới trưa rồi ư?

*Cạch*

Thẩm...Thẩm Từ Vũ?! Lâm Nhược Băng há hốc mồm kinh ngạc. Trước mắt cô là người đàn ông mặc vest sang trọng, mái tóc được vuốt lên gọn gàng, từng đường nét trên khuôn mặt như đang hút hồn người đối diện.

Sao anh lại ở đây?

Tôi có việc ở gần đây, biết cô đang trong này nên tới thăm thôi. Thẩm Từ Vũ dịu dàng nói. Giọng anh ta thâm sâu mà lặng nhẹ giống nước vậy. Nghe rất ấm, và cô cũng đặc biệt thích thế.

Thấy cô vẫn đang trong trạng thái đông cứng, Thẩm Từ Vũ mỉm cười rồi nói tiếp Cô có muốn đi dạo với tôi một lúc không? Trời đất, anh ta lịch thiệp một cách không thể tin nổi. Tim cô trật nhịp từ bao giờ rồi, Thẩm Từ Vũ thật biết cách khiến người khác rung động. Sao trên đời lại có một người đàn ông hoàn mĩ đến thế?

Được chứ,vừa hay tôi đang rảnh rỗi. Thôi đi, nếu Lâm Nhược Băng không rảnh cũng sẽ xem thành rảnh và đi với anh thôi. Cô có thể miễn dịch với trai đẹp nhưng trai siêu cấp đẹp thì cho cô xin kiếu a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.