Lâm Nhược Băng đi cùng Thẩm Từ Vũ chưa được bao lâu thì Dương Anh xuất hiện, tay còn cầm hẳn một bó hoa to dự định ra vẻ lịch thiệp với cô. “Lâm Nhược Băng, tôi đến đón cô đi ăn.”
30s sau…”Lâm Nhược Băng, tôi đến đón cô đi ăn.”
2 phút sau…”Có thể đừng lề mề nữa mà hãy ra mở cửa cho tôi được không?”
Sau đó, cậu ta vẫn không thấy bất kì ai ra mở cửa cho mình cả. Một đám quạ đen bay ngang qua đầu Dương Anh, không ngừng kêu quác quác. Mặt cậu tối sầm lại, dục cả bó hoa xuống đất, không ngừng chà đạp “ Lâm Nhược Băng cô ta vậy mà dám để cho mình phải leo cây. Thù này không trả không phải quân tử, cứ chờ mà xem.” Dương Anh cười nhếch mép, trong đầu tưởng tượng ra đủ trò quái đản để tra tấn cô.
“Ách xì!” Quái thật, rõ ràng cô đang rất khỏe mạnh, tại sao không dưng lại hắt xì thế này. Lâm Nhược Băng vẫn vô tư mà không ngờ rằng danh sách kẻ thù của cô vừa bổ sung thêm một người.
“Em không khỏe sao? Nếu không ổn tôi liền đưa em về nghỉ ngơi, chúng ta đi nãy giờ cũng khá lâu rồi.” Thẩm Từ Vũ nắm tay cô ra vẻ quan tâm hỏi. Lâm Nhược Băng rút tay lại ngay lập tức. Dù cho hai đôi mắt mê trai của cô đang sáng lấp lánh tuy nhiên không thể làm việc gì quá phận được. Cô ý thức được thân phận của mình, không xứng.
“Tôi ổn. Anh có việc thì có thể đi trước, không cần để ý tôi quá nhiều.” Lâm Nhược Băng cười nhẹ, cũng có ý muốn đuổi người, thông minh như Thẩm Từ Vũ có thể không hiểu ra ý tứ của cô gái này sao?
Cô cũng thấy hơi chóng mặt, có lẽ cơ thể không ổn thật, cũng chẳng muốn dây dưa nhiều với Thẩm Từ Vũ. Thú thật cô rất thưởng thức vẻ ngoài của anh ta, thậm chí mê như điếu đổ, thế nhưng luôn luôn có cảm giác mất an toàn, lại không được chân thật cho lắm. Tưởng chừng như mình đang trầm luân trong một mê cung hư hư thật thật, mà chủ nhân mê cung không ai khác chính là người đàn ông đối diện.
“Có lẽ đợt huấn luyện này hành hạ em không ít. Chút nữa sẽ sắp xếp cho em về sở trước, không cần phải đợi đến ngày mai.” Thẩm Từ Vũ vẫn không từ bỏ ý định săn sóc cô. Nếu anh ta muốn nhiệt tình thì cứ thuận theo anh ta vậy, cô cũng không cần thiết phải tỏ vẻ khách sáo nhiều làm gì, có thể thân thêm được một người sẽ tốt hơn thôi.
“Theo anh mà làm, tôi không có ý kiến.” Dứt lời cô xoay người bỏ đi lập tức, để lại Thẩm Từ Vũ với vô vàn thắc mắc. Tại sao cô không rung động với những hành động ân cần đầy quan tâm của anh? Anh khẳng định mình không phải người tự cao tự đại, người ngoài nhìn vào cũng biết anh là người đàn ông siêu cấp của thời đại, đẹp trai cao ráo thân hình chuẩn mực người mẫu tài giỏi thông minh tương lai sáng lạn con gái theo đuổi không thiếu chỉ thừa. Rốt cuộc Lâm Nhược Băng nghĩ gì?
*Cạch*
Cô mở cửa, nằm rạp xuống giường, xoay người nhìn lên trần nhà, não bộ liên tục xử lý những gì Thẩm Từ Vũ vừa nói với cô.
Anh nói cô không cần gắng sức quá mức, cứ chơi đùa thật vui, phía ông trùm có anh lo.
Anh nói cô có những phiền muộn gì đều có thể kể cho anh nghe, anh cũng đưa cho cô số điện thoại cơ mật của mình – những người biết đến số này có lẽ đếm trên đầu ngón tay.
Anh nói cho cô nghe sắp tới có nhiệm vụ dành cho những người mới như cô, sẽ giữ cho cô một vị trí, giúp cô giành được nhiều niềm tin của ông trùm hơn.
Anh còn hứa hẹn, nhất định thời gian rảnh sẽ đến tìm cô, dạy võ công cho cô, dạy kĩ năng sát thủ cho cô, hơn nữa còn dắt cô trốn đi chơi, đi đến những nơi cô muốn.
Tất cả đều là vì cô, chỉ dành cho một mình cô.
“Haiz, nói không cảm động chính là nói dối. Mình còn có thể tin tưởng thêm không?” Một giọt nước mắt rơi xuống gối, lặng lẽ, cô đơn, không ai hay biết, giống như tình trạng của Lâm Nhược Băng hiện giờ vậy. Quả thật trước khi huấn luyện cô đã thích anh, thật sự thích. Thế nhưng mấy ngày vừa qua, cảm giác ấy có chút phai nhạt dần khi tính cách cô dần trở nên lãnh cảm hơn. Cô nhận ra một số thứ, ví như cô có tư cách gì để bên cạnh anh? Anh quan tâm cô thật, những lời ngọt ngào anh từng nói, một chữ Nhược Băng cũng không dám quên. Thế nhưng càng lún sâu vào, cô càng cảm thấy nó thật giả dối! Do chính mình giả tạo dẫn đến nghĩ người khác cũng vậy, hay cô đã không dám tin ai nữa?
Trải qua một Lam Tuyên Lam Ngọc thân thiết chẳng khác ruột thịt nhưng khi cô rời đi lại chẳng mảy may quan tâm. Trải qua một Liễu Nhạc thoắt ẩn thoắt hiện trong kí ức, cũng là thoắt ẩn thoắt hiện trong cuộc sống của cô. Trải qua một Cố Bạch,một Nghiễn Minh, một Dương Anh, ai cũng tỏ ra tử tế với cô, ai cũng để lại một ấn tượng không thể quên nhưng tại sao? Đều bỏ đi cả thôi...
Chính Lâm Nhược Băng cũng không hề biết được rằng tính cách của mình bắt đầu có những thay đổi. Có thể đùng một cái trở nên nghiêm túc, tự tạo nên chiếc gai nhọn với những người xung quanh. Cũng có thể đùng một cái trở nên trẻ con, vô tư, hòa hợp với tất cả mọi người. Tuy vậy, cũng chỉ đều là mặt nạ cả thôi. Tâm tư của cô, đã bị cất giấu rất sâu, rất sâu rồi.