Vì câu nói này của Ninh Quân Diên, mà trên bàn tròn, mọi người đều im lặng hết.
Trên mặt Dư Kiệt vẫn giữ nụ cười, ông ta hỏi Ninh Quân Diên: “Có người mình thích rồi à? Có người mình thích rồi sao không hẹn hò?”
Nghe thấy vậy Ninh Quân Diên quay qua nhìn Trần Vận Thành, rồi nói: “Tình huống không thích hợp.” Ý hắn là hôm nay Trần Vận Thành không cho hắn công khai mối quan hệ của bọn họ ở đây, hắn đã đồng ý không nói, thì thật sự sẽ không nói.
Những người khác đều không hiểu.
Thư Dung thực sự không nhịn được nữa bèn đứng ra hòa giải, bà nói với Ninh Quân Diên: “Hôm qua con trực cả đêm, không nghỉ ngơi tốt đúng không?”
Ninh Quân Diên nói: “Cũng tàm tạm, tối qua không bận.”
Dư Kiệt giơ tay ra, an ủi vỗ vỗ mu bàn tay con gái, sau đó nói với Ninh Quân Diên: “Người trẻ tuổi, thích thì cứ yên tâm can đảm mà theo đuổi, đừng để ý đến việc có thích hợp hay không.” Nói xong, ông ta nhìn Thư Dung: “Cô thấy có đúng không?”
Thư Dung mỉm cười gật đầu.
Hôm nay vốn cũng để Ninh Quân Diên và Dư Minh Lệ gặp mặt, ngoài Thư Dung có ý muốn làm mối rất rõ ràng, thì những người khác đều cảm thấy việc yêu đương là tự do, có thể ở bên nhau hay không còn phải xem duyên phận.
Giờ thái độ từ chối của Ninh Quân Diên đã quá rõ, mấy người Trương Sùng bèn vội vã đứng ra thay đổi đề tài nói sang chuyện khác, tránh cho bầu không khí càng thêm lúng túng.
Trần Vận Thành trộm thở phào nhẹ nhõm, thấy mừng vì Ninh Quân Diên chẳng nói thêm gì nữa.
Ăn cơm xong, hai vợ chồng Ninh Chương Hồng và Thư Dung đi tiễn khách, Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành cũng đi cùng bọn họ đến khu đỗ xe ở ngoài bãi cỏ.
Trần Vận Thành thấy Dư Kiệt và con gái của ông ta lên xe, hạ cửa xe xuống vẫy tay tạm biệt với người bên ngoài, rồi tự nhiên lái xe rời đi.
Đợi đến lúc vợ chồng Trương Sùng cũng đi rồi, Ninh Quân Diên bèn nói với Thư Dung: “Con đi được chưa?”
Thư Dung nói: “Con đợi chút, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Bọn họ quay lại biệt thự, Ninh Chương Hồng không chào hỏi gì đã một mình đi lên lầu. Trần Vận Thành đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng rời đi của ông, thầm nghĩ sự lạnh lùng trong tính cách của Ninh Chương Hồng không giống hoàn toàn với tính cách của Ninh Quân Diên.
Thư Dung đi vào phòng bếp, dặn người giúp việc ra dọn dẹp phòng khách, sau khi quay lại, bà nói với Trần Vận Thành: “Chúng ta nói chuyện được không?” Thái độ của bà rất nhã nhặn.
Trần Vận Thành vốn tưởng Thư Dung muốn nói chuyện với Ninh Quân Diên, nghe thấy lời bà thì hơi ngạc nhiên.
Mà lúc này, Ninh Quân Diên lạnh lùng nói: “Không được.”
Thư Dung nhìn Ninh Quân Diên, vẻ mặt hơi tức giận, sau đó bà cố nhịn lại, vẫn nhã nhặn nhìn về phía Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành nghĩ đến chuyện của Dư Kiệt, cảm thấy mình phải nói về tình hình của Dư Kiệt cho Thư Dung nghe, bèn gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Thư Dung dẫn Trần Vận Thành lên căn phòng khách nhỏ ở trên tầng hai, bà đích thân rót cho Trần Vận Thành một ly trà, rồi ngồi xuống đối diện Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành nói: “Dì ——”
“Vận Thành,” Thư Dung ngắt lời anh: “Giờ cháu đang làm việc ở đâu?”
Trần Vận Thành không thể nói chuyện liên quan đến Dư Kiệt ra khỏi miệng, chỉ có thể trả lời câu hỏi của Thư Dung trước: “Cháu tạm thời vẫn chưa đi làm, đợi hết tết sẽ tới quản lý cửa hàng giúp bạn.”
Thư Dung gật đầu: “Dì nhớ hình như cháu nhỏ hơn Quân Diên hai tuổi đúng không?”
Trần Vận Thành nói: “Vâng ạ.”
Thư Dung bưng ly trà lên nhấp một ngụm, lúc để ly xuống bà nói: “Vậy cũng sắp 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có công việc đàng hoàng, cháu làm thuê cho người ta à?”
Trần Vận Thành nhìn Thư Dung. Hôm nay từ lúc anh về cùng Ninh Quân Diên, thật ra thái độ của Thư Dung không thân thiện gì, nhưng Trần Vận Thành bị Dư Kiệt thu hút quá nhiều sự chú ý, giờ nghe Thư Dung nói vậy, anh mới nhận ra hẳn là Thư Dung rất coi thường mình.
Trong lòng chợt cảm thấy không thoải mái, nhưng Trần Vận Thành vẫn trả lời rất lễ phép: “Trước kia cháu tự mở cửa hàng, nhưng không thuận lợi, nên giờ chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Thư Dung mỉm cười nói: “Người trẻ tuổi sự nghiệp thất bại cũng không sao, làm lại từ đầu là được. Vậy cháu định ở nhờ nhà Quân Diên bao lâu?”
Trần Vận Thành không trả lời ngay, có mấy lời đi một vòng giữa răng và môi anh, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống. Anh nhắc nhở bản thân đây là mẹ của Ninh Quân Diên, anh không được bất lịch sự, cũng giống như việc từ trước đến giờ anh không nỡ nói những lời khó nghe để từ chối Ninh Quân Diên vậy.
Thấy anh không trả lời, Thư Dung bèn nói: “Quân Diên coi trọng tình cảm hơn dì tưởng, dù sao khi còn bé hai đứa cũng từng sống cùng nhau, nó thấy giờ hoàn cảnh của cháu không tốt lắm nên sẵn lòng giơ tay ra kéo dì có thể hiểu được. Nhưng dì nghĩ cháu không nên quá ỷ lại vào nó, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, không thể dựa vào bạn bè mình cả đời được, nên tính toán sớm cho bản thân mình thì tốt hơn.”
Trần Vận Thành đặt tay trên đầu gối, nhìn lá trà đong đưa trên mặt nước màu vàng nhạt trong ly trà.
Thư Dung lại nói tiếp: “Hai đứa dù sao cũng phải kết hôn, cháu không thể đợi đến lúc có bạn gái mới đi tìm chỗ ở được, càng không thể đưa bạn gái về nhà nó ở đúng không?”
Trần Vận Thành chậm rãi nói: “Dì nói đúng.”
Thư Dung mỉm cười, chỉ có thể nhìn thấy một chút nếp nhăn bên khóe mắt, bà nói: “Sau này có mấy trường hợp, cháu đi cùng nó cũng không thích hợp, dù sao thì hai đứa xa nhau lâu như vậy rồi, có phạm vi bạn bè khác nhau của từng người, không cần phải cố dung hợp lại với nhau, qua lại vừa phải là được rồi.”
Bà nói tới đây, Ninh Quân Diên từ bên ngoài mở cửa căn phòng tiếp khách ra, đứng ở cửa nói: “Nói chuyện xong chưa?”
Thư Dung đứng lên, nói với hắn: “Nói cũng gần đủ rồi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Ninh Quân Diên bước tới, đứng trước mặt Thư Dung, từ góc độ này, vừa vặn có thể che đi Trần Vận Thành vốn đang ngồi đối diện với Thư Dung: “Mẹ nói đi.”
Thư Dung không còn nụ cười ôn hòa lúc đối diện với Trần Vận Thành nữa, bà nhíu mày nói: “Hôm nay thái độ của con với khách là sao đấy?”
Ninh Quân Diên nói: “Ý mẹ là vị khách nào? Nếu như là cô gái kia, thì con đã không có ý gì, kịp thời tỏ rõ thái độ không phải là tốt nhất sao?”
Thư Dung nói: “Con sắp 30 tuổi rồi! Tuổi đó nên làm gì con không biết sao?”
Ninh Quân Diên nói: “Con không cần mẹ sắp xếp cho con.”
Thư Dung tiến lên một bước: “Vậy thì được, con đã có người con thích, thì con dẫn về nhà cho mẹ xem thử.”
Nghe thấy vậy, Ninh Quân Diên quay đầu nhìn Trần Vận Thành.
Lúc này Trần Vận Thành đã bình tĩnh lại, thấy Ninh Quân Diên nhìn mình, anh cũng chẳng có phản ứng gì.
Ninh Quân Diên quay đầu lại, nói: “Sẽ có ngày con đưa về.” Nói xong, hắn xoay người đi đến bên cạnh Trần Vận Thành: “Chúng ta về thôi.”
Trần Vận Thành đứng dậy khỏi sô pha, nói với Thư Dung: “Dì ơi, tụi cháu về trước đây.”
Thư Dung mỉm cười: “Đi thong thả, không tiễn hai đứa đâu nhé.”
Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành xuống lầu, người giúp việc đưa bọn họ ra đến tận cửa. Rõ ràng buổi sáng và buổi trưa ánh nắng rất đẹp, nhưng đến chiều mặt trời lại bị tầng mây che khuất, bàn trên sân cỏ đã được dọn qua một bên, trong hoàn cảnh trống trải gió lạnh từng cơn thổi vào người.
Trần Vận Thành vẫn không nói gì.
Sau khi lên xe, Ninh Quân Diên giơ tay thắt dây an toàn, hắn không vội khởi động ô tô, mà nhìn Trần Vận Thành hỏi: “Mẹ tôi nói gì với em?”
Trần Vận Thành “Hả?” một tiếng quay đầu lại: “Không nói gì cả, chỉ nói chuyện thôi.”
“Không nói cho tôi biết được à?” Ninh Quân Diên hỏi.
Trần Vận Thành nói: “Không phải, chỉ là những lời của dì chắc chắn anh đã từng nghe dì nói rồi, không có ý nghĩa gì quá lớn cả.”
Ninh Quân Diên im lặng nhìn anh.
Trần Vận Thành đặt tay trên mu bàn tay Ninh Quân Diên: “Về thôi.”
Lúc này Ninh Quân Diên mới khởi động ô tô về nhà.
Tối hôm đó, Trần Vận Thành ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm ti vi mà ngẩn người, Ninh Quân Diên ở bên cạnh anh, để laptop trên đùi đang xem tài liệu.
Tiếng ti vi mở rất nhỏ, màn hình huỳnh quang không ngừng nhấp nháy, hình ảnh phản chiếu trong mắt Trần Vận Thành cũng liên tục thay đổi, nhưng tâm tư của anh chẳng đặt trên nội dung mà ti vi đang chiếu.
Mấy lời của Thư Dung hôm nay không có nghĩa gì, thái độ và mục đích của bà cũng rất đơn giản, bà xem thường Trần Vận Thành, muốn Trần Vận Thành cách xa Ninh Quân Diên một chút.
Từ nhỏ Trần Vận Thành đã là trẻ mồ côi, một mình lăn lộn lớn lên, loại người nào chưa gặp, oan ức gì chưa từng chịu chứ, anh rất dễ dàng nghe ra ý trong lời nói của Thư Dung, cũng sẽ không vì sự hạ thấp của Thư Dung mà tự xem thường mình, nhưng anh vẫn rất để ý.
Nhưng lời của Thư Dung đâm vào tim anh. Bây giờ anh và Ninh Quân Diên là gì của nhau? Cho dù đang yêu nhau, Ninh Quân Diên dành cho anh điều kiện sống yên bình, mỗi tối để anh nằm ngủ trong vòng tay ấm áp, anh trải qua khoảng thời gian được người yêu cưng chiều quá ít, không cẩn thận sẽ lún sâu vào đó.
Anh biết tình cảm Ninh Quân Diên dành cho mình rất sâu đậm, cũng không nỡ làm Ninh Quân Diên tổn thương, nếu không anh đã nghĩ đến chuyện ra ngoài sống, giờ Thư Dung chỉ lần thứ hai nhắc nhở anh, để anh nghĩ cho rõ, có phải là dựa vào tình cảm Ninh Quân Diên dành cho anh, mà yên lòng hưởng thụ tất cả những gì Ninh Quân Diên hi sinh cho anh, giống như quần áo bây giờ anh đang mặc trên người, thậm chí ngay cả quần lót mặc bên trong cũng là Ninh Quân Diên mua cho anh.
Anh muốn một mối quan hệ bình đẳng hơn.
Điện thoại của Trần Vận Thành đặt trên bàn trà trước mặt, màn hình chợt sáng lên, thông báo Quan An Lâm gọi điện tới.
Buổi chiều anh gửi tin nhắn cho Quan An Lâm, hỏi Quan An Lâm bao giờ quay lại, đối phương không trả lời, không ngờ giờ lại trực tiếp gọi điện tới.
Ninh Quân Diên ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện thoại của anh, đôi chân thon dài gác trên bàn trà đu đưa một lúc, rồi nhìn Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành cầm điện thoại lên, dưới ánh mắt của Ninh Quân Diên đi đến ban công bên cạnh phòng vệ sinh nghe điện thoại.
Vừa bắt máy, Quan An Lâm đã hỏi: “Có chuyện gì thế? Giờ sắp đi làm rồi à?”
Trần Vận Thành dựa lưng vào lan can trên ban công, nhìn về phía phòng khách: “Không phải, tôi muốn hỏi nhà mà cậu thuê lúc trước giờ tôi chuyển tới ở có tiện không?”
Quan An Lâm bị anh hỏi thế thì sửng sốt, rồi mới nói: “Tôi trả nhà rồi.”
“Trả rồi?” Trần Vận Thành hơi ngạc nhiên.
Quan An Lâm nói: “Không phải anh bảo tôi đi làm cùng anh sao? Dù sao thì đồ của tôi cũng ít lắm, trước khi về quê nghỉ tết tôi trả phòng rồi thôi việc luôn, đợi anh thông báo khi nào bắt đầu làm việc.”
Trần Vận Thành nói: “Có lẽ phải đợi một khoảng thời gian nữa.”
“Không sao cả, vậy tôi ở nhà thêm một khoảng thời gian nữa,” Quan An Lâm cũng lâu lắm rồi chưa về quê.
Trần Vận Thành “Ừ” một tiếng.
Quan An Lâm hỏi anh: “Anh bị người bạn có tiền kia đuổi ra ngoài rồi à?”
Giọng Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ: “Đâu có.”
Quan An Lâm nói: “Vậy giờ anh tìm nhà làm gì?”
Trần Vận Thành nói: “Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Quan An Lâm nói với anh: “Vậy chờ chút, bảo người bạn có tiền của anh châm chước một chút, ở thêm mấy ngày, đợi tôi quay lại chúng ta đi tìm nhà ở.”
“Tôi biết rồi.”
Nói tới đây, Trần Vận Thành cúp máy.
Anh hơi phiền não, ngồi xổm xuống trên ban công, ngón tay luồn vào những sợi tóc của mình. Anh cảm thấy mình hơi già mồm cãi láo, rõ ràng đối với bất cứ người nào hay là chuyện gì đó anh đều rất dứt khoát, nhưng cứ đối mặt với chuyện của Ninh Quân Diên anh lại nghĩ rất nhiều, có lúc nghĩ đến mức bản thân mình cũng bị cuốn vào đó.
Anh cúi đầu, dùng đỉnh đầu của mình đụng vào lan can, chợt nghe thấy giọng của Ninh Quân Diên: “Em làm gì đấy?”
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ninh Quân Diên đang đứng ở cửa ban công nhìn mình.