Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 73: Chương 73




Hôm sau, Trần Vận Thành quay lại cửa hàng rất muộn, lúc đó cửa hàng đã mở cửa, Thạch Bằng cũng đang chuyển hàng ở trước cửa tiệm.

Nhìn thấy Trần Vận Thành, Thạch Bằng bèn chào anh: “Anh Thành!”

Trần Vận Thành mỉm cười với cậu ta.

Thạch Bằng lại tò mò hỏi: “Tối qua anh ngủ ở bên ngoài ạ?”

Trần Vận Thành trả lời rất thản nhiên: “Đúng vậy.”

Thạch Bằng không cảm thấy có gì bất thường, cậu ta “Ồ” một tiếng, rồi lại tiếp tục miệt mài chuyển hàng.

Trần Vận Thành vừa đi vào bên trong, vừa lắc lắc bả vai cứng đờ của mình, tối qua bị khóa trên đầu giường rất lâu, sáng hôm nay ngủ dậy cảm thấy khớp xương cứng ngắc rất khó chịu, anh không nhịn được mà cảm khái mình không còn trẻ nữa rồi, đồng thời cũng mắng thầm Ninh Quân Diên ở trong lòng một trận.

Lúc anh vào phòng, Quan An Lâm vừa vặn từ trong phòng vệ sinh đi ra, gã ngẩng đầu nhìn anh chẳng ừ chẳng hử gì.

Trần Vận Thành cúi người xuống tìm cục sạc ở bên giường, sau khi cắm chân sạc vào điện thoại thì nói với Quan An Lâm rằng: “Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh Tôn xem thử buổi tối có thể hẹn anh ấy đi ăn cơm được không, cậu đi với tôi không?”

Quan An Lâm lạnh lùng nói: “Đêm nay không phóng đãng với đàn ông nữa à?”

Trần Vận Thành quay đầu lại nhìn gã, lắc lắc vai, rồi nói: “Mấy ngày nay không muốn gặp anh ấy nữa.”

Chú ý tới động tác của anh, Quan An Lâm nói: “Vai bị sao vậy?”

Trần Vận Thành không trả lời, một lát sau mới hơi đỏ mặt.

Quan An Lâm phát hiện ra, trong lòng chẳng hiểu mô tê gì, nhưng lại hơi tức giận, cứ cảm thấy chắc chắn anh đã làm việc gì đó không muốn để cho người khác biết.

Trần Vận Thành không phải là không muốn gặp Ninh Quân Diên thật, nhưng mấy ngày nay anh thật sự rất bận. Sau khi bớt chút thời gian nói chuyện với Tôn Thức Lượng và đại lý rượu trắng mà Tôn Thức Lượng giới thiệu cho anh làm quen, họ đều khuyên anh nên cẩn thận khi nhận lời làm đại lý cho thương hiệu nhỏ đó, vì sợ anh lấy hàng về rồi không bán được.

Tôn Thức Lượng còn đặc biệt nói chuyện với anh rất lâu, ông ta nói với anh rằng hay là trước tiên cứ lấy một ít hàng về xem thử có bán được hay không đã, dù sao cũng có thể để trong cửa hàng của bọn họ, lúc có khách thì thử chào hàng, nếu có khách hàng quen, thì có thể cân nhắc đến việc chính thức bắt đầu.

Sau khi suy nghĩ kỹ, theo đề nghị của Tôn Thức Lượng, Trần Vận Thành lấy một ít về để ở trong cửa hàng, đồng thời chia rượu chính thức vào mấy chai thủy tinh nhỏ tặng cho những khách hàng tới lấy hàng thưởng thức, nhận được rất nhiều phản hồi tích cực.

Lúc Trần Vận Thành tới xưởng lấy hàng một lần nữa, người ở xưởng rượu khuyên anh nên làm đại lý cấp một ở vùng này. Anh hơi động lòng, bèn hỏi thăm sơ qua về giá cả, sau đó bắt đầu cân nhắc đến việc đi vay ngân hàng.

Chuyện này đối với Trần Vận Thành mà nói cũng chẳng dễ dàng gì, mặc dù số tiền cần dùng không quá nhiều, nhưng anh không đủ hạn mức tín dụng để đi vay, đồng thời anh không có tài sản đứng tên và không thể thế chấp được. Tôn Thức Lượng có cách để giới thiệu cho anh với những đơn vị cho vay ở bên ngoài, nhưng không kiến nghị anh vay ở đó, bởi vì nói thẳng ra thì những đơn vị cho vay kia có thể cho vay tín chấp và phải chịu nhiều rủi ro nên lãi rất cao, tương đương với vay nặng lãi.

Tôn Thức Lượng thấy anh khó khăn, bèn nói với anh rằng: “Hay là vậy đi, tôi sẽ tạm ứng thu nhập một năm cho cậu dựa theo doanh thu của tháng trước, cậu có thể dùng số tiền đó để lấy hàng, rồi chúng ta sẽ quyết toán lại vào cuối năm.”

Trần Vận Thành sửng sốt, anh nói: “Như vậy sao được?” Anh không nhận lương cố định, mà là nhận tiền hoa hồng dựa trên doanh thu hàng tháng, thu nhập của những tháng tiếp theo chưa biết là bao nhiêu, việc này tương đương với việc Tôn Thức Lượng cho anh vay một khoản tiền mà không lấy lãi, sau đó tính thành từng tháng cho anh trả dần.

Tôn Thức Lượng nói: “Được mà được mà. Lần trước bác sĩ Ninh giúp đỡ mà tôi vẫn chưa có cơ hội để cảm ơn cậu ấy, tặng quà cho cậu ấy thì cậu ấy không chịu nhận, tôi biết quan hệ của các cậu rất tốt, cậu nghĩ cách giúp tôi trả lại ân tình cho người ta đi.”

Trần Vận Thành bỗng chốc không biết phải nói gì cả.

Tôn Thức Lượng dứt khoát chuyển hơn 10 vạn cho Trần Vận Thành, nhưng vẫn không đủ, số tiền còn lại vẫn cần Trần Vận Thành nghĩ cách.

Quan An Lâm biết Trần Vận Thành cần dùng tiền, bèn nói với anh rằng: “Anh tìm người đàn ông của anh mà mượn kìa, anh ta giàu mà.”

Trần Vận Thành bưng hộp cơm lạnh lùng liếc gã.

Quan An Lâm nói: “Anh nhìn tôi làm gì? Tôi nói đâu có sai.”

Trần Vận Thành nói: “Lúc trước vì chuyện của Chu Ngạn mà số tiền tôi nợ anh ấy vẫn chưa trả hết, sao có thể mượn tiền anh ấy tiếp được chứ?”

Quan An Lâm đã ăn hết cơm và thức ăn ở trong hộp cơm, gã ném hộp cơm rỗng xuống bên chân, châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi, rồi nói: “Vậy anh nghĩ sao?”

Trần Vận Thành hỏi: “Gì mà nghĩ sao?”

Quan An Lâm nói: “Hai anh cũng đâu thể kết hôn, mãi mãi không thể thành người một nhà được, nên tiền bạc phải tính toán rạch ròi như vậy à?”

Trần Vận Thành cảm thấy hộp cơm này ăn vào chẳng có mùi vị gì nữa, nhưng lại không muốn lãng phí, bèn múc hết toàn bộ cơm và thức ăn còn lại trong hộp vào miệng, phồng miệng nhai hết cả buổi rồi mới nói: “Anh ấy có là phụ nữ tôi cũng không thể tiêu tiền của ảnh được.”

Quan An Lâm cong ngón tay lại gãi đầu: “Tôi tưởng anh là phụ nữ chứ.”

Nếu chưa nhai nuốt hết đống cơm trong miệng, Trần Vận Thành nghĩ mình sẽ phun toàn bộ lên mặt Quan An Lâm, anh sầm mặt lườm Quan An Lâm.

Quan An Lâm vội vã nói: “Trong suy nghĩ của tôi, mối quan hệ của các anh không phải đều là một người đóng vai nam một người đóng vai nữ à? Tôi cũng không biết phải nói thế nào cho đúng, anh lườm tôi làm gì?”

Trần Vận Thành nói: “Cậu câm miệng đi.”

Quan An Lâm không dây dưa chuyện nam nữ với anh nữa, gã nói: “Tôi chỉ nghĩ là nếu hai anh thực sự định ở bên nhau thì đừng tính toán nhiều như vậy làm gì, cũng đâu phải anh không trả tiền cho anh ta, có gì mà không mở miệng được chứ. Hôm nay nếu đổi lại là tôi có 10 vạn tệ, anh mượn tôi, tôi đảm bảo sẽ cho anh mượn mà không cần cả giấy nợ luôn, nói đi nói lại, quan hệ của anh và anh ta còn không bằng cả tôi nữa, ngay cả anh Tôn cũng cho anh mượn tiền đó còn gì?”

Trần Vận Thành im lặng một lúc rồi nói: “Hai chuyện này khác nhau.” Anh nhặt hai hộp cơm rỗng lên đi đến định vứt vào thùng rác.

Mới đi được mấy bước, Trần Vận Thành đã nhận được điện thoại do Long Triển Vũ gọi tới.

Long Triển Vũ hình như rất bận, anh ta vội vã nói với Trần Vận Thành: “Vụ án của Chu Ngạn chắc tuần sau sẽ xét xử.”

Trần Vận Thành hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy ư?” Anh tưởng ít nhất phải nửa năm nữa.

Long Triển Vũ nói: “Đồng phạm trong vụ trộm xe của bọn họ đều kết thúc thẩm vấn ở bên này rồi, bên kia có thể trực tiếp photo hồ sơ vụ án qua; còn vụ án cố ý giết người, cậu ta ra đầu thú, tình tiết phạm tội được khai báo rất cặn kẽ, cho đến giờ thì thái độ nhận tội cũng rất tốt, nên vụ án được xử lý nhanh chóng.” Nói xong, Long Triển Vũ không kịp nghe anh trả lời, mà nói luôn: “Tôi có việc, cúp máy đây.”

Trần Vận Thành không kịp nói câu cảm ơn, đã nghe thấy âm thanh kết thúc cuộc trò chuyện ở trong điện thoại.

Anh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Quan An Lâm.

Quan An Lâm vẫn đang thưởng thức điếu thuốc sau bữa cơm của mình, gã ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao vậy?”

Trần Vận Thành nói: “Vụ án của Chu Ngạn tuần sau là xét xử rồi.”

Quan An Lâm lạnh lùng nói: “Ồ.” Sau đó lại bổ sung một câu: “Xét xử sớm, rất tốt.”

Trần Vận Thành đi đến bên cạnh thùng rác, ném hai hộp cơm vào đó, quay đầu lại thấy Quan An Lâm vẫn ngồi xổm bên cửa tiệm hút thuốc, anh bèn đi đến phía sau cây cột, gọi điện thoại cho Ninh Quân Diên.

Đêm nay Ninh Quân Diên không trực, lúc nhận điện thoại xung quanh rất yên tĩnh, hắn trầm giọng gọi: “Vận Thành.”

Trần Vận Thành nói: “Anh đang ở đâu đấy?”

Ninh Quân Diên trả lời: “Vẫn đang ở bệnh viện chưa tan tầm, nhớ tôi à?”

Khóe miệng Trần Vận Thành không nhịn được mà cong lên, anh nói: “Nhớ anh.”

Ninh Quân Diên nói: “Vậy tôi đến đón em nhé.”

Trần Vận Thành trả lời: “Ừm.”

Đợi đến lúc quay về bên cạnh Quan An Lâm, Trần Vận Thành cúi đầu nhìn gã, nói: “Tối nay tôi muốn ra ngoài.”

Quan An Lâm ngẩng đầu lên, gã nhíu mày nhìn anh một lúc, cuối cùng nói: “Anh thử mượn tiền anh ta xem.”

Trần Vận Thành không trả lời.

Ngồi trên chiếc giường trong phòng ngủ của Ninh Quân Diên, Trần Vận Thành giơ tay kéo sợi xích sắt ở đầu giường nhẹ nhàng đong đưa, giờ nhìn thấy cái còng tay này anh đã chẳng có suy nghĩ gì nữa rồi. Anh còn biết Ninh Quân Diên đặt cho mình một cái vòng cổ nữa, để ở trong ngăn kéo của tủ đầu giường, bên cạnh chiếc nhẫn mà lúc trước hắn dùng để cầu hôn anh.

Những thứ này đeo hay không đeo, đối với Trần Vận Thành mà nói nếu quen rồi thì cũng chỉ là tình thú, Ninh Quân Diên sẽ không ép anh, cũng tuyệt đối sẽ không làm anh tổn thương.

Lúc Trần Vận Thành than bả vai bị nhức, Ninh Quân Diên còn kiên nhẫn đấm bóp vai cho anh, rồi lần tiếp theo bèn tháo vòng tay ra khỏi xích sắt, để hai tay Trần Vận Thành vòng qua đỉnh đầu ôm lấy vai hắn.

Ninh Quân Diên từ phòng tắm đi ra, hắn không mặc quần áo, bước lên giường ôm Trần Vận Thành bắt đầu hôn anh.

Trần Vận Thành ôm Ninh Quân Diên, vừa lưu luyến sự dịu dàng của hắn, vừa hơi mất tập trung.

Ninh Quân Diên hỏi anh: “Sao vậy?”

Trần Vận Thành nói: “Vụ án của Chu Ngạn tuần sau là xét xử rồi.”

Ninh Quân Diên nằm trên giường, để Trần Vận Thành gối lên bả vai mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt và cổ anh: “Em muốn đến nghe à?”

Trần Vận Thành nói: “Em muốn tới, hơn nữa em nói với bạn gái của chú ấy rồi, đến lúc đó sẽ qua đón bọn họ, mang đứa trẻ đến nữa.”

Ninh Quân Diên hỏi: “Dẫn trẻ con vào tòa án được không?”

Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Em không biết.”

Ninh Quân Diên dùng ngón tay nắn nắn vành tai Trần Vận Thành, Trần Vận Thành hơi ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Đợi đến lúc hai đôi môi tách ra, Ninh Quân Diên mới nói với Trần Vận Thành: “Tôi đi cùng em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.