Vụ án của Chu Ngạn xét xử vào 10h sáng ngày thứ tư. Trước lúc đó, Trần Vận Thành phải đi đón Cố Dao Gia, rồi phải mất gần hai tiếng chạy xe mới có thể đến được tòa án. Nếu không muốn phải xuất phát từ lúc sáng sớm, thì bọn họ phải lái xe về quê của Cố Dao Gia trước một ngày, ở lại đó một đêm rồi sáng hôm sau tới đón Cố Dao Gia.
Trần Vận Thành thì sao cũng được, nhưng thời gian của Ninh Quân Diên quá quý giá, để cùng anh tới nghe xét xử, hắn phải điều chỉnh ca trực, còn phải xin nghỉ phép năm nữa.
Nghĩ đến đây hình như thấy hơi có lỗi với Ninh Quân Diên, vì chuyện của Chu Ngạn mà Ninh Quân Diên đã phải đi cùng anh mấy chuyến, nhưng Trần Vận Thành không nhịn được mà muốn ỷ lại vào Ninh Quân Diên. Có lẽ từ bé đến lớn có quá ít người để anh có thể ỷ lại, nên lúc này anh cực kỳ hy vọng Ninh Quân Diên có thể luôn ở bên cạnh mình.
Thời gian khởi hành vào thứ ba muộn hơn dự kiến một chút, vì tối hôm trước Ninh Quân Diên trực ban, lúc gần sáng thì gặp một ca phẫu thuật cấp cứu, làm lỡ thời gian cả một buổi sáng.
Đến buổi chiều Ninh Quân Diên mới lái xe tới đón Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành đang ở trong cửa hàng dặn dò Ngô Hiểu Châu một số chuyện, thấy Ninh Quân Diên tới, anh lập tức nói: “Đợi em hai phút.” Rồi đi vào phòng trong thu dọn đồ đạc.
Quan An Lâm ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trước cửa tiệm chơi game trong điện thoại, thấy Ninh Quân Diên tới bèn đứng dậy đi về phía anh.
Trần Vận Thành thu dọn một số thứ rồi xách theo một cái ba lô nhỏ, ra bên ngoài lại xếp mấy chai nước khoáng vào túi nhựa, anh xách đồ bước ra khỏi cửa tiệm, thấy Quan An Lâm đang nói chuyện với Ninh Quân Diên, nhưng lúc anh đến gần, Quan An Lâm lại không nói gì nữa, mà chỉ nói với anh rằng: “Dọc đường cẩn thận.”
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Trần Vận Thành hơi nghi ngờ hỏi.
Quan An Lâm nói: “Tôi hỏi anh ấy có muốn hút thuốc không, thấy tinh thần anh ấy hình như không tốt lắm.”
Nghe thấy vậy Trần Vận Thành quay đầu lại nhìn Ninh Quân Diên, thấy sắc mặt hắn đúng là hơi tiều tụy, tối qua trực ban, sáng sớm thức dậy phải thực hiện ca phẫu thuật cấp cứu, đến giờ chắc chắn rất mệt mỏi.
“Để em lái xe cho,” Trần Vận Thành nói với Ninh Quân Diên.
Lúc này Ninh Quân Diên không từ chối, mà gật đầu nói: “Tôi ngủ một lát.”
Trần Vận Thành lái xe ra khỏi thành phố hòa vào đường cao tốc, Ninh Quân Diên hạ lưng ghế phó lái xuống, nằm trên xe ngủ bù.
Trong xe đang mở một bài hát rất êm dịu, Trần Vận Thành mở tiếng rất nhỏ vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ninh Quân Diên. Anh nhớ lại lần trước cùng Ninh Quân Diên lái xe về quê của Chu Ngạn, toàn bộ hành trình của lần đó đều là Ninh Quân Diên lái xe, anh ở trên xe ngủ một giấc rất dài, lúc đó bọn họ vẫn chưa ở bên nhau, trong lòng anh cũng chỉ mang theo hy vọng có thể thuận lợi tìm được Chu Ngạn về.
Dọc đường, Trần Vận Thành dừng xe ở trạm nghỉ để đi vệ sinh.
Lúc xuống xe anh hơi do dự không biết có cần đánh thức Ninh Quân Diên dậy hay không, nhưng thấy Ninh Quân Diên ngủ rất say, anh không nỡ gọi hắn dậy, nên đành một mình mở cửa xuống xe.
Hôm nay không phải cuối tuần cũng chẳng phải ngày nghỉ lễ nên trạm nghỉ trên đường cao tốc không có quá nhiều xe, bãi đậu xe rộng lớn cũng chỉ có mấy chiếc đang đỗ lại.
Một cơn gió thổi qua trước mặt, Trần Vận Thành bất chợt cảm thấy hơi lạnh.
Mấy năm nay hình như mùa xuân ngày càng ngắn, sau khi mùa đông qua đi, một khi thời tiết trở nên mát mẻ hơn, thì nó luôn vội vã bước vào mùa hè, giống như một năm chỉ còn lại hai mùa, một nửa trong đó là mùa hè dài dằng dặc. Lúc ra khỏi cửa, anh chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay và một cái áo khoác dài tay bên ngoài.
Trần Vận Thành ngoái đầu nhìn Ninh Quân Diên, anh nhẹ nhàng quay lại trên xe, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Ninh Quân Diên, rồi chỉ mặc áo thun ngắn tay xuống xe.
Đợi đến lúc anh quay lại từ phòng vệ sinh, từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy Ninh Quân Diên hơi nhúc nhích, bèn bước tới mở cửa ghế phó lái ra, đứng trước mặt hắn nhẹ giọng nói: “Anh dậy rồi à?”
Ninh Quân Diên chớp chớp đôi mắt rồi chậm rãi mở ra, sau khi nhìn thấy Trần Vận Thành hắn bèn duỗi hai tay về phía anh, nói: “Bà xã, ôm.”
Trần Vận Thành lập tức bật cười thành tiếng, anh ghét bỏ nói: “Thần kinh.” Mặc dù nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy xung quanh không có ai, anh vẫn giơ tay ra ôm Ninh Quân Diên, nói: “Có muốn đi vệ sinh không?”
Ninh Quân Diên nói: “Không đi.” Hắn cúi đầu nhìn thấy áo khoác đắp trên người mình, bèn cầm lên mặc vào lại cho Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành muốn từ chối: “Anh ngủ sẽ lạnh đó.”
“Không lạnh,” Ninh Quân Diên mặc áo vào cho anh, còn kiên nhẫn kéo phéc mơ tuya lên: “Lạnh thì có thể mở điều hòa.”
Trần Vận Thành hỏi hắn: “Vậy chúng ta tiếp tục xuất phát nhé?”
Ninh Quân Diên gật đầu, nói: “Để tôi lái.”
“Không được,” Trần Vận Thành từ chối hắn: “Anh mệt mỏi như thế lỡ lái xe hại chết em thì sao?” Nói xong, anh giơ tay giúp Ninh Quân Diên đóng cửa ghế phó lái lại, rồi đi vòng qua ngồi lên ghế lái.
Ninh Quân Diên chỉnh lưng ghế phó lái lên, cầm một chai nước vặn nắp ra, chậm rãi uống một ngụm rồi cất lại, sau khi Trần Vận Thành khởi động xe, hắn mới nói: “Tôi sẽ không hại chết em, ở bên cạnh tôi em không cần phải sợ gì cả, nếu thật sự gặp nguy hiểm, tôi sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em.”
Trần Vận Thành đang lái xe chầm chậm để rời khỏi bãi đậu xe, nghe thấy hắn nói vậy anh không nhịn được mà đạp phanh xe, rồi nhìn hắn nói: “Đừng nói những lời như thế.”
Ninh Quân Diên nói tiếp: “Tôi sẵn lòng làm tất cả vì em, nên sau này em không được tùy tiện từ chối yêu cầu của tôi.”
Trần Vận Thành thả phanh xe ra, cảm thấy Ninh Quân Diên quá đáng ghét, rõ ràng giây trước còn xúc động như thế, mà giây tiếp theo đã bắt đầu nói bậy nói bạ, làm chút cảm động của Trần Vận Thành bị dở dở ương ương, cuối cùng chỉ có thể lườm hắn một cái.
Chạng vạng tối bọn họ mới chạy tới thị trấn quê của Cố Dao Gia, trước đó Trần Vận Thành đã liên lạc với Cố Dao Gia, Cố Dao Gia vốn khăng khăng muốn tiếp đãi bọn họ, nhưng Trần Vận Thành kiếm cớ từ chối, chỉ nói là sáng sớm sẽ tới đón cô và đứa bé.
Bọn họ tìm một nhà hàng trông khá sạch sẽ ở bên đường để ăn tối rồi lái xe tới khách sạn đã đặt trước.
Trần Vận Thành đặt một căn phòng đôi, anh nghĩ chạy nửa ngày đường chắc chắn đều mệt cả rồi, mai lại phải chạy tiếp, phòng đôi có thể giúp hai người nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng lúc lấy phòng, Ninh Quân Diên không hài lòng lắm nên yêu cầu lễ tân đổi cho bọn họ thành phòng có giường lớn.
Trần Vận Thành hạ thấp giọng ghé sát bên tai Ninh Quân Diên, nói: “Anh không muốn nghỉ ngơi à?”
Ninh Quân Diên bình tĩnh nói: “Ôm em sẽ ngủ ngon hơn một chút.”
Trần Vận Thành hơi xấu hổ, thấy cô gái lễ tân vẫn đang nhìn đợi bọn họ quyết định, bèn nói: “Đổi đi.”
Nhưng đến căn phòng xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành cùng nằm trên một chiếc giường, không phải chỉ muốn ôm anh để ngủ ngon hơn một chút.
Trần Vận Thành cũng bị hắn khơi dậy hứng thú, bèn giơ tay ôm lấy vai hắn nằm ngửa ra nhìn hắn: “Không mệt à?”
Ninh Quân Diên nói: “Tôi ngủ cả buổi chiều rồi.”
Trần Vận Thành nói: “Nhưng em phải lái xe cả chiều.”
Ninh Quân Diên dán vào tai anh, nói: “Vậy em nghỉ ngơi đi, giờ đến lượt tôi.”
Sau khi làm xong, Trần Vận Thành chẳng buồn nhúc nhích ngón tay, Ninh Quân Diên ôm anh vào trong ngực, giơ tay rút khăn giấy ở đầu giường chùi đi vết tích trên người anh.
Trần Vận Thành ngước đầu nhìn trần nhà, nói: “Tự nhiên em muốn hút thuốc.”
Ninh Quân Diên nói: “Không tốt cho sức khỏe.”
Trần Vận Thành quay đầu nhìn hắn: “Túng dục cũng không tốt cho sức khỏe đó biết không?”
Ninh Quân Diên nhìn thẳng vào mắt anh, bình thản nói: “Kiềm chế cũng không tốt.”
Trần Vận Thành bật cười.
Ninh Quân Diên dùng ngón tay vén tóc trên trán Trần Vận Thành ra, tóc Trần Vận Thành đã dài ra thêm một chút, có thể để Ninh Quân Diên luồn ngón tay vào giữa những sợi tóc của anh rồi. Ninh Quân Diên vuốt ve vầng trán mướt mồ hôi của anh, nói: “Nên nếu em muốn thì phải nói cho tôi biết.”
Trần Vận Thành mỉm cười không nói gì, không so đo với hắn xem là ai muốn chuyện này hơn ai nữa.
Ninh Quân Diên lại nói tiếp: “Không chỉ là sự ham muốn của thân thể, mà những thứ khác em cần cũng phải nói cho tôi biết.”
Trần Vận Thành khó hiểu hỏi: “Những thứ khác em cần là gì?”
Ninh Quân Diên dùng một tay chống đầu, chậm rãi nói: “10 vạn tệ mà giờ em đang cần.”
Trần Vận Thành lập tức từ trên giường ngồi dậy, anh nghiêng người qua nhìn Ninh Quân Diên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hiểu ra, anh bực mình nói: “Quan An Lâm!”
Ninh Quân Diên nhíu mày: “Đừng gọi tên người đàn ông khác trên giường của tôi.”
Trần Vận Thành không thèm để ý đến lời hắn nói, mà chỉ hỏi: “Cậu ta nói với anh phải không?”
Ninh Quân Diên nói: “Chẳng lẽ em không nên tự kiểm điểm lại à, chuyện như vậy mà còn cần phải để người khác nói cho tôi biết?”
Trần Vận Thành thở dài, rồi nói với Ninh Quân Diên: “Em không thể mượn tiền của anh nữa.”
Ninh Quân Diên giơ tay về phía anh: “Lại đây.”
Trần Vận Thành hỏi: “Làm gì?” Nhưng vẫn tới gần hắn.
Ninh Quân Diên dùng cánh tay ôm chặt lấy anh, nói: “Muốn ôm em nói chuyện.”
Trần Vận Thành bất đắc dĩ nói: “Được được được, ôm em nói chuyện.”