Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 75: Chương 75




Trần Vận Thành để Ninh Quân Diên ôm mình vào lòng rồi nói với hắn rằng: “Em không thể mượn tiền của anh được.”

Ninh Quân Diên cúi đầu hôn lên tóc anh.

Trần Vận Thành nói: “Số tiền đó em dùng để đầu tư làm ăn, khác với việc cứu mạng người lần trước, cũng không nhất định phải cần ngay, em từ từ thực hiện từng bước cũng được, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, thì luôn có thể kiếm được tiền.”

Ninh Quân Diên nghiêng cổ, gò má lướt nhẹ trên đỉnh đầu anh, giống như là rất thích những kiểu đụng chạm thân mật như thế này, hắn nói: “Vậy tôi kiếm tiền để làm gì?”

Trần Vận Thành “Hả?” một tiếng, nghi ngờ nhìn hắn: “Gì cơ?”

Ninh Quân Diên nói: “Tôi muốn kiếm tiền nuôi bà xã.”

Nghe thấy thế Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười: “Em không cần anh nuôi.”

Ninh Quân Diên lại nói: “Vậy em thừa nhận em là bà xã của tôi rồi hả?”

Trần Vận Thành mỉm cười không nói gì.

Ninh Quân Diên nói: “Vậy em nuôi tôi đi, tôi giao hết tất cả tiền của mình cho em, sau này cái gì em cũng mua cho tôi.”

Trần Vận Thành nói: “Giờ anh muốn cái gì, em mua được sẽ mua cho anh, không cần anh giao tiền cho em.”

Ninh Quân Diên im lặng một lúc rồi nói: “Em không cảm thấy như vậy là không công bằng sao?”

“Sao lại không công bằng?”

Ninh Quân Diên dùng tay nắm cằm Trần Vận Thành, nâng đầu anh lên nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Em cảm thấy tôi có thể tiêu tiền của em, nhưng em không thể tiêu tiền của tôi, trong lòng em có đặt vị trí của chúng ta ngang hàng với nhau không?”

Trần Vận Thành nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời hắn: “Hai chuyện này khác nhau mà, số tiền mà hiện tại em đang cần không phải là chút tiền nhỏ chi tiêu hằng ngày. Làm ăn rất mạo hiểm, tiền em ném vào đó chưa chắc đã nhận lại được, anh nói xem sao em có thể lấy tiền của anh ra để mạo hiểm đây? Hơn nữa em vốn còn nợ tiền anh mà.”

“Chi tiêu hằng ngày em cũng không chịu dùng tiền của tôi, nhà em cũng không chịu ở, quần áo em cũng không cần, em xem tôi là gì?” Giọng Ninh Quân Diên hơi lạnh lùng, giống như hắn thật sự đang giận.

Trần Vận Thành muốn ngồi dậy, anh đẩy bàn tay Ninh Quân Diên đang kìm hãm mình ra, vừa chống người rời khỏi vòng tay Ninh Quân Diên thì lại bị hắn ôm lại.

Ninh Quân Diên dùng hai tay ôm anh, lạnh lùng nói: “Chạy cái gì mà chạy!”

Trần Vận Thành đành phải tiếp tục để mặc hắn ôm mình, anh nói: “Em rất nghiêm túc với mối tình này, anh đừng nói em như vậy, có lẽ vì quá nghiêm túc nên thỉnh thoảng chính bản thân em không biết phải đối đãi như thế nào mới tốt.” Nói xong, Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn Ninh Quân Diên, anh luôn luôn sợ hãi, nếu như một số chuyện mà mình làm không tốt, thì ngày nào đó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Ninh Quân Diên.

Ninh Quân Diên bị anh nhìn rất lâu, hắn cụp lông mi xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng, hắn hỏi anh: “Vậy số tiền đó em định như thế nào?”

Trần Vận Thành nói: “Tìm đường để mượn, em nghĩ cách đã.”

Ninh Quân Diên lại hỏi: “Đường gì?”

“Ngân hàng hoặc là tổ chức tài chính,” Trần Vận Thành vẫn đang kiểm tra các tổ chức tài chính cho vay tiền khác nhau, anh muốn tìm chỗ nào đó đáng tin một chút.

Ninh Quân Diên hỏi: “Em có muốn thử vay thế chấp không?”

Trần Vận Thành hơi khó hiểu, anh nói: “Lấy gì để thế chấp? Em không có thứ gì thế chấp được cả.”

Ninh Quân Diên nâng mặt anh lên nhìn anh, rồi lại giơ tay vén chăn lên nhìn, bọn họ đều không mặc quần áo, Trần Vận Thành vội vã kéo chăn lại, tiếp đó nghe Ninh Quân Diên nói: “Thế chấp cơ thể của em nhé.”

Trần Vận Thành vừa bực mình vừa buồn cười, anh nói: “Cơ thể em mà chỉ đáng 10 vạn thôi á?”

Ninh Quân Diên bình thản nói: “Ngoài tôi ra chẳng ai cần cả.”

Trần Vận Thành không phục: “Chưa chắc đâu nhé.”

Ninh Quân Diên đột nhiên xoay người đặt anh ở dưới thân, lạnh giọng nói: “Không có chuyện chưa chắc đâu, em đừng mơ.”

Trần Vận Thành khẽ mỉm cười nhìn hắn: “Đừng quậy nữa.”

Ninh Quân Diên buông lỏng sức mạnh, nằm sấp trên người Trần Vận Thành nói: “Thế chấp em cho tôi, tôi đưa tiền cho em, 10 vạn không đủ thì tôi sẽ cố gắng kiếm thêm, em muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ trả cho em.”

Trần Vận Thành giơ tay lên ôm hắn, trong lòng chợt cảm thấy chua xót, anh nói: “Đủ rồi, cũng chỉ có trong lòng anh em mới đáng giá nhiều tiền như vậy.”

Ninh Quân Diên nói: “Hứa rồi nhé?”

Trần Vận Thành trả lời: “Anh để em suy nghĩ thêm đã.”

Hôm nay bọn họ thức dậy rất sớm, đổi lại Ninh Quân Diên lái xe đi đón Cố Dao Gia và đứa bé, rồi chạy tới tòa án ở quê Chu Ngạn.

Lúc đến tòa án thì buổi xét xử vẫn chưa bắt đầu, khi Cố Dao Gia bế đứa bé muốn vào trong tòa án thì bị cảnh sát tòa án ngăn lại, không cho phép đưa trẻ con vào đó.

Cố Dao Gia bối rối, van xin cảnh sát tòa án mấy câu nhưng cũng không được châm chước.

Lúc này Ninh Quân Diên nói: “Cô đưa đứa bé cho tôi, hai người vào đi.”

Nghe thấy vậy Cố Dao Gia nhìn về phía hắn.

Trần Vận Thành nói với Cố Dao Gia: “Để anh ấy trông đứa bé cho, hai chúng ta vào nghe xét xử.”

Cố Dao Gia không có lựa chọn nào tốt hơn, nên đành phải đưa con cho Ninh Quân Diên.

Đứa bé bị giao cho một người đàn ông xa lạ thì lập tức bật khóc.

Trần Vận Thành thấy Ninh Quân Diên nhíu mày, có vẻ hơi luống cuống, bèn hỏi hắn: “Được không đó?”

Ninh Quân Diên chỉ gật đầu.

Cố Dao Gia dỗ dành đứa bé một lúc lâu, nghe thấy bên trong sắp mở phiên tòa, cô mới đi vào cùng Trần Vận Thành, hai người tìm chỗ ngồi xuống.

Lúc được cảnh sát tòa án dẫn ra, Chu Ngạn nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt hơi kích động, nhưng lại nhanh chóng quay lưng về phía bọn họ đứng ở chỗ bị cáo.

Đã mấy tháng rồi Trần Vận Thành không gặp Chu Ngạn, tóc cậu được cắt rất ngắn, vì ở trong trại giam một khoảng thời gian rồi nên trông trắng và béo hơn trước kia một chút.

Cố Dao Gia ngồi bên cạnh Trần Vận Thành, cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Ngạn mà đỏ vành mắt.

Quá trình xét xử hơi ngột ngạt, đơn vị trợ giúp pháp lý chỉ định cho Chu Ngạn một luật sư, nhưng vì Chu Ngạn đã nhận tội, nên luật sư cũng chỉ cố gắng bào chữa để giảm nhẹ tội cho cậu mà thôi.

Giữa chừng Trần Vận Thành có ra ngoài một lần, anh thấy Ninh Quân Diên ngồi ở băng ghế dài bên ngoài, đang nhìn đứa bé nằm ngủ trên đùi mình, trong đôi mắt chẳng có cảm xúc gì cả.

“Ngủ rồi à?” Trần Vận Thành đi đến bên cạnh hắn, hạ thấp giọng hỏi.

Ninh Quân Diên ngẩng đầu lên, khẽ “Ừ” một tiếng.

Trần Vận Thành chợt cảm thấy rất tò mò về suy nghĩ của Ninh Quân Diên, bèn hỏi hắn: “Thấy đứa bé đáng yêu không?”

“Không đáng yêu,” Ninh Quân Diên trả lời chẳng chút nghĩ ngợi.

Trần Vận Thành duỗi một tay về phía hắn: “Anh thật sự không muốn có con một chút nào sao?”

Ninh Quân Diên nắm chặt tay Trần Vận Thành, kề sát lên môi mình khẽ chạm nhẹ một cái: “Không cần, có em là đủ rồi.”

Buổi xét xử kéo dài đến trưa thì tạm hoãn một tiếng, đến chiều mới tuyên án.

Chu Ngạn bị kết tội cố ý giết người và trộm cắp tài sản, với số tội danh đó cậu bị kết án 15 năm tù giam, cậu nói trước tòa rằng mình sẽ không kháng cáo.

Lúc này Cố Dao Gia bỗng nhiên đứng lên, cô rời khỏi tòa án ra ngoài bế đứa bé muốn đi vào, nhưng bị cảnh sát tòa án ngăn ở cửa, bèn lớn tiếng gọi tên Chu Ngạn.

Chu Ngạn quay đầu lại.

Cố Dao Gia khóc nức nở nói: “Anh nhìn con trai của anh này!”

Cảnh sát tòa án nhanh chóng dẫn Cố Dao Gia ra ngoài.

Trần Vận Thành nhìn Chu Ngạn khóc nức nở cũng không nhịn được mà đỏ ửng hai mắt, đợi đến khi Chu Ngạn bị cảnh sát tòa án dẫn đi, anh mới đứng dậy rời khỏi tòa án.

Bên ngoài tòa án, Cố Dao Gia ngồi trên băng ghế dài bế đứa bé cứ khóc mãi, Ninh Quân Diên đứng bên cạnh cô, bình tĩnh đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Cố Dao Gia giơ tay nhận lấy, ngay cả hai chữ ‘cảm ơn’ cũng chẳng có cách nào hoàn chỉnh nói ra khỏi miệng.

Trần Vận Thành đi đến đứng bên cạnh Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên nhìn anh, rồi đưa cả gói khăn giấy cho anh: “Cần không?”

“Không cần,” Trần Vận Thành nói, anh chỉ đứng gần Ninh Quân Diên hơn một chút, mu bàn tay chạm nhẹ lên mu bàn tay của hắn, mãi cho đến khi bị Ninh Quân Diên kéo qua dùng sức nắm thật chặt.

Bọn họ đợi đến lúc cảm xúc của Cố Dao Gia hơi khôi phục mới rời khỏi đó, rồi chạy xe hai tiếng đưa Cố Dao Gia về nhà.

Lúc tạm biệt, chỉ có một mình Trần Vận Thành xuống xe, Ninh Quân Diên ngồi bên ghế lái không nhúc nhích.

Cố Dao Gia bế đứa bé đã ngủ say vào trong ngực, cô nói với Trần Vận Thành: “Anh Thành, cảm ơn anh.”

Trần Vận Thành lắc đầu, anh ngập ngừng một lúc rồi nói: “Nếu như thuận tiện, em có muốn dẫn đứa bé đi thăm Chu Ngạn không?”

Cố Dao Gia trả lời: “Em không biết, anh nghĩ như thế có tốt cho con em không?”

Câu hỏi này Trần Vận Thành không thể trả lời được, Chu Ngạn là bạn của anh, đứng ở góc độ của anh đều sẽ suy nghĩ cho Chu Ngạn nhiều hơn một chút, anh biết chắc chắn Chu Ngạn rất muốn đứa bé có thể tới thăm mình, còn về việc có tốt cho đứa bé hay không, anh thật sự không nghĩ ra.

“Không sao,” Trần Vận Thành nói: “Em cứ suy nghĩ đi, dù sao thì em cũng là mẹ của đứa bé.”

Cố Dao Gia gật đầu, cô hỏi Trần Vận Thành: “Anh Thành, anh và bác sĩ Ninh có phải là ——”

Trần Vận Thành nói: “Gì cơ?”

Cố Dao Gia mỉm cười: “Không có gì, cảm ơn hai anh vì đã đến đón em và con, giờ hai anh về à?”

Trần Vận Thành trả lời: “Phải, ngày mai bác sĩ Ninh phải đi làm.”

Cố Dao Gia nói: “Dọc đường chú ý an toàn, đến nơi thì gửi tin nhắn cho em.”

“Được,” Trần Vận Thành nói, anh lùi ra sau vẫy tay với Cố Dao Gia, rồi xoay người mở cửa quay lại ghế phó lái, nói với Ninh Quân Diên: “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.