Thư Dung là người rất để ý đến sĩ diện, những tranh chấp giữa bà cùng chồng và con trai, từ trước đến giờ đều không muốn để người thân và bạn bè nhìn thấy, cho dù là lúc nào, thì bà đều hy vọng trong mắt người khác mình là một người phụ nữ có cuộc sống giàu có, gia đình hạnh phúc.
Người nhà họ Ninh cũng đối xử với bà rất tốt. Ninh Chương Hồng là anh cả trong nhà, mẹ lại mất sớm, bình thường em trai em gái và con cháu trong nhà đều rất tôn trọng bà, cả ông cụ Ninh từ trước đến giờ cũng đối xử với bà rất ôn hòa.
Đây là lần đầu tiên Thư Dung tỏ ra kích động như thế trước mặt người nhà họ Ninh, bởi vì bà cảm thấy Ninh Quân Diên đang từ từ thoát khỏi sự khống chế của mình, bà hơi tứ cố vô thân, cần phải có thêm nhiều người hơn đứng bên cạnh giúp bà kéo con trai quay lại.
Ninh Quân Diên lại không hiểu Thư Dung còn muốn nghe hắn nói gì nữa, hắn cảm thấy mình đã nói rất rõ rồi. Thế nên hắn khẽ nhíu mày, hỏi Thư Dung: “Mẹ còn muốn nói gì nữa?”
Thư Dung nhìn đứa con trai cao lớn đã trưởng thành của mình, hỏi: “Cho dù hôm nay mẹ có nói gì cũng vô dụng, con vẫn khăng khăng đi cùng cậu ta đúng không?”
Ninh Quân Diên cố chịu đựng không nổi nóng mà trả lời bà: “Con nghĩ vậy.”
Thư Dung nói: “Mẹ hỏi con, con ở bên một người đàn ông, con đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Ninh Quân Diên vẫn nắm chặt tay Trần Vận Thành chẳng chịu buông, hắn hỏi bà: “Ý mẹ là hậu quả gì?”
Thư Dung nói: “Đương nhiên là công việc và sự nghiệp của con!”
Ninh Quân Diên nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Con nghĩ là sẽ chẳng có ảnh hưởng gì cả, những ca phẫu thuật con có thể làm cũng chỉ có con làm được, sẽ có gì thay đổi à?”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Thư Dung, Ninh Chương Ngọc không nhịn được mà đứng dậy đỡ lấy cánh tay của Thư Dung, rồi nói với Ninh Quân Diên rằng: “Quân Diên, rất nhiều lời khó nghe có thể sẽ lan truyền trong bệnh viện, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con.”
Ninh Quân Diên nhìn bà: “Những người không quan trọng nói bất cứ điều gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến con.” Nói xong, hắn hơi chán ghét nói với Thư Dung: “Thật ra những điều mẹ nói không phải là ảnh hưởng đến con, mà chỉ ảnh hưởng đến mẹ thôi, nhưng việc đó không phải là việc mà con quan tâm.”
Thư Dung nghiêm khắc hỏi hắn: “Thế nên con chẳng quan tâm đến mẹ một chút nào cả sao?”
Ninh Quân Diên nhìn bà chằm chằm, rồi nói: “Nếu như mẹ cảm thấy ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của mẹ, thì con có thể giới thiệu bác sĩ tâm lý cho mẹ.”
“Quân Diên!” Ninh Chương Hồng mở miệng, giọng hơi khàn khàn vì bị bệnh: “Sao con lại nói chuyện với mẹ con quá đáng như thế.”
Thấy mắt Thư Dung đỏ ngầu, Trần Vận Thành bèn nhẹ nhàng kéo tay Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên quay đầu lại nhìn anh, hắn lấy chìa khóa xe từ trong túi ra nhét vào tay anh, nói: “Không muốn ở lại đây thì lên xe đợi tôi, tôi sẽ ra nhanh thôi.”
Trần Vận Thành cúi đầu nhìn chìa khóa xe, nói: “Em đợi anh đi cùng.”
Biểu cảm trên mặt Ninh Quân Diên không thay đổi, nhưng trên tay hắn lại dùng thêm sức nắm chặt tay Trần Vận Thành, Trần Vận Thành cảm nhận được hắn hơi vui vui.
Thư Dung cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng giọng nói của bà vẫn hơi run rẩy, bà hỏi Ninh Quân Diên: “Nếu hôm nay mẹ muốn con chọn một giữa cậu ta và người nhà thì sao?”
Ninh Quân Diên hỏi bà: “Người nhà là mẹ hay là tất cả mọi người hôm nay đang có mặt ở nhà?”
Thư Dung dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người trong nhà.”
Ninh Quân Diên không trả lời câu hỏi của bà, mà xoay người nhìn về phía ông nội.
Ông cụ Ninh vẫn đang vuốt ve cái ấm tử sa của mình, lúc này ông nói: “Chị dâu cả, không cần thiết.”
Thư Dung quay đầu lại nhìn ông: “Cha! Giờ mọi người phải đứng về phía con, không thể để mặc nó làm bừa được!”
Ông cụ Ninh chậm rãi nói: “Đây không phải là cách giải quyết vấn đề.”
Ninh Chương Ngọc cũng khuyên nhủ Thư Dung: “Chị dâu, chị làm vậy là đang đẩy Quân Diên ra ngoài đó, cần gì phải làm vậy chứ?”
Thái độ của Thư Dung rất kiên quyết, thấy ông cụ và Ninh Chương Ngọc đều không ủng hộ mình, bà bèn xoay người hỏi Ninh Chương Hồng: “Ông thì sao?”
Ninh Chương Hồng thở dài, ông nói với Ninh Quân Diên: “Đừng tùy hứng nữa.”
Ninh Quân Diên trông vẫn rất bình tĩnh, hắn nói: “Con cảm thấy câu hỏi của mẹ khá tùy hứng, con sẽ không đưa ra lựa chọn. Có những thứ tình cảm khác nhau, không có mâu thuẫn với nhau, giống như không có đứa trẻ nào cầu xin mẹ lựa chọn giữa cha và mình vậy.” Hắn nhìn Thư Dung: “Về lâu về dài, mẹ và cha con là một gia đình, sau này con sẽ có gia đình của riêng mình, con sẽ quay về thăm hai người, chúng ta vẫn là người thân, nhưng con chỉ có thể sống cả đời cùng người con yêu.”
“Cả đời gì chứ!” Thư Dung tức giận nói: “Hai đứa hoàn toàn không thể sống với nhau cả đời được!”
Trần Vận Thành vốn không muốn nói gì, nhưng lúc này lại không nhịn được nói: “Tụi cháu có thể.”
Thư Dung nhìn về phía anh.
Trần Vận Thành kiên trì nói tiếp trong ánh mắt không thân thiện gì của bà: “Dì không tôn trọng cháu cũng không quan trọng, chỉ cần Ninh Quân Diên không buông tay, thì cháu vẫn sẽ sống tiếp với anh ấy.”
Thư Dung đang định nói gì đó, điện thoại trong túi xách đặt trên sô pha của bà chợt đổ chuông, bà đỏ mắt nhìn Trần Vận Thành một lát, rồi mới xoay người lấy điện thoại ra, trực tiếp cúp máy để trên mặt bàn.
Nhưng vừa cúp máy, điện thoại của bà lại đổ chuông lần nữa, tiếng chuông nghe có vẻ rất gấp gáp.
Ninh Chương Ngọc có ý để bà điều chỉnh lại cảm xúc một chút, bèn nói: “Chị dâu, chị nghe máy đi đã.”
Thư Dung nhìn tên người gọi đến, hít sâu một hơi rồi bắt máy, lúc mở miệng giọng nói đã ổn định hơn nhiều: “Alo?”
Không biết người ở bên kia điện thoại đã nói gì, nghe rất nôn nóng, hơn nữa tốc độ nói rất nhanh, nói gần nửa phút mới dừng lại.
Sắc mặt của Thư Dung trở nên tái nhợt hơn cả ban nãy, bà nói: “Chắc chắn không?”
Ninh Chương Hồng ngồi bên sô pha, ngẩng đầu lên nhìn bà: “Sao vậy?”
Thư Dung không trả lời, mà vẫn hết sức tập trung nghe người bên kia điện thoại nói, mấy chục giây sau, bà mới nói: “Giờ tôi sẽ tới ngay.” Sau đó cúp điện thoại.
“Chị dâu?” Ninh Chương Ngọc khẽ gọi bà.
Thư Dung nắm chặt điện thoại trong tay, vẻ mặt hơi luống cuống, sau đó xoay người cầm túi xách của mình lên, bà không thèm nhìn Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành, mà nói với ông cụ Ninh: “Cha, con có việc phải đi trước.”
Ninh Chương Hồng hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy?”
Thư Dung nói với ông: “Chuyện mở bệnh viện mới, về tôi sẽ kể cho ông nghe sau.”
Ninh Chương Ngọc hỏi bà: “Chị qua đó bằng gì? Có cần bảo Hoàng Tấn đưa chị đi không?”
“Không cần,” Thư Dung giẫm giày cao gót đi ra ngoài: “Chị tự lái xe qua.” Bà bước đi rất vội, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.
Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên nói: “Chúng ta về thôi.”
Lúc này không có ai ngăn cản bọn họ nữa, chỉ có lúc Ninh Quân Diên nắm tay Trần Vận Thành sắp ra khỏi cửa, Ninh Chương Ngọc mới hỏi hắn: “Quân Diên, ngày mai con về không?”
Ninh Quân Diên dừng bước, xoay người lại nói: “Đương nhiên sẽ về.”
Ninh Chương Ngọc gật đầu, bà nói: “Con có thể từ từ nói chuyện với mẹ con, đừng làm mối quan hệ giữa hai mẹ con trở nên bế tắc như vậy.”
Ninh Quân Diên chỉ nói: “Con biết rồi.”
Bọn họ ra khỏi nhà, lúc đi đến chỗ đỗ xe, Ninh Quân Diên vẫn nắm chặt tay Trần Vận Thành chẳng chịu buông, Trần Vận Thành cảm nhận được bước chân của hắn rất nhẹ nhàng thoải mái, hình như không mất hứng mà ngược lại còn có chút hưng phấn.
Trần Vận Thành không biết hắn đang hưng phấn vì chuyện gì.
Gần chỗ đỗ xe không có đèn đường, bọn họ đi đến bên cạnh chiếc Land Rover, Ninh Quân Diên bỗng nhiên đè Trần Vận Thành lên cửa xe, nắm cằm anh dùng sức mà hôn anh.
Trần Vận Thành ù ù cạc cạc hôn môi với hắn dưới ánh sáng tối tăm của khu biệt thự, cảm nhận cảm xúc kịch liệt của hắn, mãi đến một lúc sau, Trần Vận Thành nghĩ hắn không có ý định dừng lại mới chủ động giơ tay đẩy hắn ra.
“Sao thế?” Đôi môi của Trần Vận Thành ướt át mà đỏ bừng, hơi thở thì hổn hển.
Ninh Quân Diên giơ tay lên vuốt ve mặt anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Vận Thành nhìn thấy trong đôi mắt của Ninh Quân Diên mang theo ý cười.
Trần Vận Thành cảm thấy khó hiểu: “Anh vui vì cái gì vậy?”
Ninh Quân Diên nói: “Ban nãy em nói sẽ ở bên tôi cả đời.”
Những lời đó vốn Trần Vận Thành nói với Thư Dung, giờ nghe Ninh Quân Diên nhắc lại nghiêm túc như vậy, anh chợt cảm thấy xấu hổ, bèn quay mặt đi chỗ khác cố gắng đánh trống lảng: “Em nghĩ anh có thể nói chuyện với mẹ anh uyển chuyển một chút, trao đổi với nhau nhiều một chút.”
“Thật ra bà ấy cũng chẳng quan tâm lắm,” Ninh Quân Diên nói.
Trần Vận Thành sửng sốt, anh hỏi: “Sao anh lại nghĩ vậy?”
Ninh Quân Diên nói: “Bà ấy có rất nhiều chuyện phải quan tâm, giống như chuyện kinh doanh của bà ấy vậy.”
Trần Vận Thành nhớ lại bóng dáng vội vã rời đi của Thư Dung ban nãy sau khi nhận điện thoại, anh chợt hơi đau lòng cho Ninh Quân Diên, bèn hỏi: “Khi anh còn bé, bà ấy cũng như vậy à?”
Ninh Quân Diên nhìn anh: “Như vậy là sao?”
Trần Vận Thành suy nghĩ một lát, thử hình dung cảm giác của mình: “Có yêu cầu rất cao đối với anh, nhưng lại không đủ quan tâm đến anh.”
Ninh Quân Diên nói: “Mỗi ngày bà ấy đều bận bịu, bận kinh doanh bận kiếm tiền ở bên ngoài, nhưng ngày nào cũng kiểm tra bài tập của tôi rất đúng giờ, sắp xếp lớp học bổ túc cho tôi. Thật ra tôi với bà ấy trao đổi với nhau rất ít.” Nói tới đây, Ninh Quân Diên nhìn Trần Vận Thành không tiếp tục nói hết.
Trần Vận Thành hơi không chịu được ánh mắt quá chăm chú của hắn, nên hỏi: “Sao thế?”
Ninh Quân Diên giơ tay lên ôm chặt anh: “Bà xã, em không thể đối xử với tôi như vậy được.”
Trần Vận Thành hoảng loạn nói: “Gì cơ? Em đối xử với anh như thế nào?”
Ninh Quân Diên dường như rất tủi thân: “Em không thể bận bịu kinh doanh mà bỏ mặc tôi.”
Trần Vận Thành đành phải ôm lại hắn: “Không đâu, em sẽ không bỏ mặc anh.”
Ninh Quân Diên hôn lên tai anh, nói: “Nên thật ra trao đổi với mẹ tôi cũng vô dụng, phương pháp tốt nhất là dùng thực tế để cho bà ấy biết, tôi sống rất tốt, tôi rất hạnh phúc.”
Trần Vận Thành khẽ mỉm cười, vỗ nhè nhẹ sau lưng Ninh Quân Diên.