Ngày hôm sau, Ninh Quân Diên vẫn xuất hiện đúng giờ ở tiệc mừng thọ của ông cụ Ninh. Nói là tiệc mừng thọ, nhưng thực ra chẳng tổ chức gì nhiều, chỉ là người thân trong nhà tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng năm nay thân thích tới nhiều, nên cuối cùng phải đặt ba bàn lớn ở nhà hàng.
Lúc Ninh Quân Diên tới, thân thích ở xa trong nhà đều thân thiện chào hỏi hắn. Thái độ đáp lại của hắn mặc dù không tính là nhiệt tình, nhưng vẫn rất lịch sự. Hắn xem như là người ưu tú nhất trong lớp trẻ của nhà họ Ninh, mặc dù bình thường hơi lạnh lùng, nhưng thân thích trong nhà chưa bao giờ cảm thấy bị xúc phạm.
Lúc này Ninh Chương Hồng đang ngồi nói chuyện với một người chú họ của Ninh Quân Diên, bên cạnh ông không có Thư Dung.
Ninh Quân Diên trước tiên chào chú họ, rồi mới hỏi Ninh Chương Hồng: “Mẹ con đâu?”
Ninh Chương Hồng liếc hắn một cái, nói: “Bà ấy có chút chuyện vẫn chưa xử lý xong, lát nữa mới tới.”
Ninh Quân Diên lại đi chúc thọ ông nội.
Ông cụ Ninh kéo tay muốn hắn ngồi bên cạnh mình, thấp giọng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Ninh Quân Diên hỏi: “Ông nội hỏi ai ạ?”
Ông cụ Ninh nói: “Đương nhiên là hai đứa, cả mẹ con nữa, hôm nay ông vẫn chưa gặp nó.”
Ninh Quân Diên trả lời ông: “Con và Vận Thành rất ổn, hôm nay con cũng chưa gặp mẹ, nên không biết bà ấy thế nào.”
Ông cụ Ninh hơi bùi ngùi, bàn tay gầy gò vỗ vỗ mu bàn tay hắn, sau đó thả hắn đi.
Ninh Quân Diên vẫn không đứng dậy, có cô em họ tính tình hoạt bát xúm lại nói chuyện với hắn, hỏi hắn về chuyện học nghiên cứu sinh, hắn bèn thấp giọng trò chuyện với cô em họ mấy câu, mãi cho đến khi Thư Dung vội vã bước vào.
Thư Dung hơi tiều tụy. Mặc dù bà trang điểm và làm tóc gọn gàng, trang phục trên người cũng đúng mực, càng đi đến gần càng lộ ra nụ cười dịu dàng, nhưng Ninh Quân Diên vẫn có thể nhìn ra nét mệt mỏi trên khuôn mặt bà.
Ở trước mặt quá nhiều thân thích như thế này, Thư Dung cũng chẳng nói gì với Ninh Quân Diên cả, bà chỉ chào hỏi mọi người, rồi chủ động dặn dò nhân viên phục vụ chuẩn bị mang món ăn lên.
Đợi ăn trưa xong, cũng tiễn hết khách đi.
Ninh Quân Diên ở bãi đỗ xe gọi Thư Dung lại: “Mẹ.”
Thư Dung nhìn hắn bằng vẻ mặt u ám.
Hôm nay Thư Dung tự lái một chiếc xe đến, buổi chiều bà còn có chuyện phải đi xử lý, nên bảo hai vợ chồng Ninh Chương Ngọc đưa Ninh Chương Hồng về.
Vợ chồng Ninh Chương Ngọc lái một chiếc SUV bảy chỗ, xe vẫn chưa rời khỏi bãi đỗ xe, lúc đi ngang qua người Thư Dung và Ninh Quân Diên thì dừng lại.
Cửa sổ ở hàng ghế sau hạ xuống, Ninh Chương Hồng ló đầu ra nói với bọn họ rằng: “Hai người có chuyện gì thì về đã rồi nói.” Hình như sợ bọn họ sẽ làm ầm ĩ ở đây.
Thư Dung đeo túi xách lên vai, nói: “Tôi tạm thời không về nhà, buổi chiều còn có việc.”
Ông cụ Ninh cũng ở trên xe đó, ông ngồi song song với Ninh Chương Hồng, cố gắng ló đầu ra nói: “Quân Diên, đừng cãi nhau với mẹ con ở đây.”
Ninh Quân Diên nói: “Không đâu, ông nội cứ về trước đi.”
Ninh Chương Hồng thở dài, rồi nói với em rể đang lái xe: “Chúng ta về trước thôi.”
SUV chậm rãi chạy cách hai người thật xa.
Ninh Quân Diên mới mở lời hỏi Thư Dung: “Mẹ vẫn ổn chứ?”
Thư Dung cười nhạt: “Mẹ cứ tưởng con hoàn toàn không quan tâm đến mẹ.”
Ninh Quân Diên nói: “Không phải là con không quan tâm đến mẹ, mà là mẹ quá mức quan tâm đến con.”
Thư Dung quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, bà im lặng một lát, rồi nói: “Dư Kiệt ấy, Trần Vận Thành quen ông ta đúng không?”
Ninh Quân Diên khẽ nhíu mày: “Vận Thành không quen ông ta, mà trước kia chỉ biết sơ sơ thôi. Sao thế? Mẹ kinh doanh chung với ông ta à? Bên bệnh viện mới của mẹ xảy ra chuyện gì rồi?”
Thư Dung nói: “Mẹ chưa qua lại làm ăn với ông ta.” Nói tới đây, bà dừng lại một chút, một tay nắm thật chặt túi xách: “Chỉ là tòa nhà mà bên mẹ thuê để xây bệnh viện mới là do ông ta giới thiệu.”
Ban đầu, Thư Dung và đối tác của bà là Trương Sùng đã thương lượng với Dư Kiệt để đầu tư xây dựng chi nhánh bệnh viện thẩm mỹ, về sau Ninh Quân Diên nói với Thư Dung là Dư Kiệt có vấn đề, nên Thư Dung đã suy nghĩ kỹ hơn, sau khi bàn bạc với Trương Sùng thì từ chối Dư Kiệt.
Nói là bệnh viện thẩm mỹ, thực chất đó chỉ là thẩm mỹ viện có hạng mục phẫu thuật thẩm mỹ mà thôi, quy mô không lớn. Vào thời điểm đó, bọn họ đã thông qua Dư Kiệt liên hệ với một nơi để chuẩn bị xây bệnh viện mới, tòa nhà hai tầng đó vốn là một bệnh viện răng hàm mặt tư nhân, tất cả điều kiện đều rất phù hợp, ngay cả việc trang trí cũng không cần phải sửa đổi nhiều, bọn họ rất hài lòng về tòa nhà này, nên muốn tiếp tục đàm phán hợp đồng với bên kia để thuê.
Dư Kiệt tỏ ra rất rộng lượng, mặc dù chuyện kinh doanh không thể thành, nhưng vẫn chủ động làm bên trung gian cho bọn họ, giới thiệu người phụ trách dự án cho thuê các tầng của công ty kia họ Vương, vì vậy Thư Dung đã ký hợp đồng với bên kia và trả trước một số tiền rất lớn.
Mọi việc xem ra rất thuận lợi, mãi cho đến hai ngày trước lúc bắt đầu trang trí thì gặp một nhóm người khác, họ nói rằng họ cũng đã ký hợp đồng thuê tầng này với công ty kia, giờ chuẩn bị bắt tay vào lắp đặt thiết bị.
Thư Dung vội vã liên hệ với người phụ trách dự án của công ty, đối phương nói đang đi công tác ở nơi khác, tạm thời không về được, sẽ giúp bà liên hệ với công ty để hỏi thăm tình hình. Hai ngày sau, Trương Sùng không yên tâm nên tới công ty tìm người, kết quả mới biết người phụ trách dự án họ Vương kia đã mấy ngày không đi làm rồi, bản hợp đồng thuê nhà mà bọn họ ký rất có thể là đồ giả, toàn bộ con dấu trên đó đều là người phụ trách họ Vương kia đóng trộm.
Ninh Quân Diên cầm chìa khóa xe trong tay, nghe Thư Dung kể lại tình hình trước mắt, hơn một triệu tiền thuê đã giao, nhưng chẳng thể nào bắt tay vào lắp đặt thiết bị được, bọn họ đã báo cảnh sát, nhưng không biết có lấy lại tiền được không.
“Vận Thành bảo con nói với mẹ, Dư Kiệt có vấn đề,” giọng Ninh Quân Diên vừa trầm thấp vừa nghiêm túc.
Thư Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Mẹ đã điều tra Dư Kiệt rồi, ông ta không có tiền sử phạm tội, nhìn bề ngoài là một doanh nhân trong sạch, chẳng nhẽ không đáng tin hơn Trần Vận Thành?”
Ninh Quân Diên nói: “Giờ mẹ vẫn nghĩ thế?”
Giọng Thư Dung hơi gấp gáp: “Mẹ đi tìm Dư Kiệt, ông ta nói không biết tên họ Vương kia đi đâu, ông ta cũng luôn mồm khẳng định mình không liên quan gì đến chuyện này.”
Ninh Quân Diên nhìn bà: “Nếu mẹ tin ông ta như vậy, thì con cũng chẳng có gì để nói nữa.”
Thư Dung nắm lấy cánh tay Ninh Quân Diên: “Không phải mẹ muốn tin tưởng ông ta, mà giờ mẹ cũng hết cách rồi, phải tìm được tên họ Vương kia mới giải quyết được mấu chốt của vấn đề.
Ninh Quân Diên hỏi bà: “Mẹ nộp tiền thuê chẳng lẽ không đối chiếu với tài khoản chuyển khoản của công ty?”
Thư Dung nói: “Tài khoản hắn đưa có vấn đề, nhưng lúc đó thủ tục rất đầy đủ, hơn nữa thân phận của hắn cũng không phải giả, nên mẹ hoàn toàn không nghi ngờ hắn, làm sao biết được hắn sẽ làm chuyện như vậy chứ? Hơn nữa giờ cái tầng này mà bên mẹ không lấy được, thì các thiết bị mẹ dự định lắp đặt, rồi cả máy móc làm đẹp mà mẹ đã đặt hàng, từ đầu đến cuối đã bỏ ra rất nhiều tiền để chuẩn bị, giờ mà phải lấy một khoản nữa đi thuê chỗ khác thì hoàn toàn không có cách để xoay vòng vốn.” Điều bà sợ nhất là quỹ tiền vốn bị đứt đoạn, không có cách nào trả tiền vay ngân hàng kịp thời, đến lúc đó sẽ ngày càng phiền phức.
Ninh Quân Diên im lặng nhìn Thư Dung, giờ ngoài việc kiếm tiền, thì không có cách nào giải quyết vấn đề tốt hơn, cho dù cảnh sát có bắt được người, thì cũng chưa chắc đã lấy lại tiền được.
Thư Dung nhận điện thoại, rồi vội vàng lái xe rời đi.
Buổi chiều Ninh Quân Diên không phải làm việc, nên lái xe tới thẳng khu chợ tìm Trần Vận Thành. Lúc hắn đến, Trần Vận Thành đang sắp xếp lại hóa đơn đặt hàng, anh bảo hắn vào phòng trong nghỉ ngơi.
Một lát sau, Trần Vận Thành làm xong việc, vào gian phòng trong nhìn thấy Ninh Quân Diên nằm trên giường đơn của mình, một đôi chân dài duỗi thẳng ra, gần như gác lên lan can của phần cuối giường.
Trần Vận Thành đóng cửa phòng lại, đi đến ngồi xổm cạnh giường nhìn hắn: “Sao vậy?”
Ninh Quân Diên giơ tay về phía anh.
Trần Vận Thành không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, xác định cửa phòng đã đóng chặt, mới ôm Ninh Quân Diên cùng chen chúc trên chiếc giường chật hẹp với hắn.
“Liệu chúng ta có đè sụp ván giường không nhỉ?” Trần Vận Thành tự nhiên hơi lo lắng.
Ninh Quân Diên nói: “Mỗi ngày Quan An Lâm đều ngủ trên một chiếc giường cùng em, ván giường của hai người có sụp đâu.”
Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ: “Tụi em ngủ hai giường mà?”
Ninh Quân Diên không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm ván giường bằng gỗ ở phía trên, dường như hơi ngẩn người.
Trần Vận Thành nghĩ hắn có tâm sự, nên lại hỏi: “Sao thế?”
Ninh Quân Diên nói: “Tôi sẽ bán căn nhà hiện tại.”
Trần Vận Thành ngồi dậy nhìn hắn: “Không phải đã nói là không bán sao?”
Ninh Quân Diên đan chéo hai tay gối ở dưới đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Căn nhà hiện tại là cha mẹ mua cho tôi lúc tôi vừa từ nước ngoài về.”
Trần Vận Thành thử giải nghĩa ý trong lời nói của hắn: “Anh không muốn ở ngôi nhà mà họ mua cho anh.”
Ninh Quân Diên không nói về chuyện kinh doanh của Thư Dung, mà chỉ nói: “Đúng lúc mẹ tôi cần một khoản tiền, tôi bán nhà đi, trả tiền lại cho bà ấy.”
Trần Vận Thành không nói gì.
Ninh Quân Diên nhìn anh: “Sao em không nói gì.”
Trần Vận Thành suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em nghĩ anh không cần phải tính toán rõ ràng như vậy với họ, dù sao đó cũng là cha mẹ anh.”
Ninh Quân Diên lắc đầu: “Không phải tôi có ý này, chỉ là đúng lúc bà ấy cần tiền, nên tôi mới có ý định này.”
“Bà ấy cần bao nhiêu tiền?” Trần Vận Thành nhớ tới cuộc điện thoại tối qua mà Thư Dung nghe, anh biết chắc chắn bà gặp vấn đề về việc kinh doanh: “Em gom trước cho anh một chút được không? Không đến mức phải bán nhà chứ?”
Ninh Quân Diên dang tay ra ôm lấy anh, muốn anh nằm trong lồng ngực mình: “Không phải là không bán nhà thì không được, nhưng tôi muốn làm thế.”
Trần Vận Thành phần nào hiểu được suy nghĩ của Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên muốn trả khoản nợ về mặt kinh tế cho cha mẹ mình, đương nhiên không chỉ nợ một căn nhà, nhưng có thể trả lại một ít, thì có thể đấu tranh giành được một ít quyền tự chủ.
“Nhưng em vẫn cảm thấy không cần thiết, anh bán nhà rồi định ở đâu?” Trần Vận Thành hỏi hắn.
Ninh Quân Diên trả lời rất nhanh: “Ở đây chứ đâu.”
“Vậy Quan An Lâm thì sao?”
“Bảo cậu ta lăn đi chỗ khác.” Ninh Quân Diên trả lời như thể cây ngay không sợ chết đứng, có lẽ hắn đã muốn nói như vậy từ lâu rồi.