Trần Vận Thành nghe hắn nói vậy thì bật cười, anh ôm Ninh Quân Diên, trong lòng cảm thấy Ninh Quân Diên đã 30 tuổi mà thỉnh thoảng vẫn giống y như một đứa trẻ không thể nào thuyết phục được, nên anh bèn nói: “Anh muốn cậu ấy lăn đi đâu?”
Ninh Quân Diên lạnh lùng trả lời: “Chỉ cần không ở đây là được.”
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Sau này anh định ngủ ở giường phía trên em à?”
Ninh Quân Diên vuốt ve mặt anh, nói: “Ngủ ở trên người em.”
Trần Vận Thành mỉm cười nhìn hắn một lúc, rồi tiến sát tới hôn lên môi hắn. Hai người ôm ấp hôn nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp, động tác rất thong thả và dịu dàng, cảnh vật xung quanh dường như cũng trở nên yên tĩnh.
Loại dịu dàng này kéo dài cho đến lúc Quan An Lâm bỗng nhiên mở cửa phòng ra từ bên ngoài xông vào.
Trần Vận Thành giật mình, vội vàng quay đầu nhìn sang.
Còn Quan An Lâm đang định bước vào phòng thì càng giật mình hơn, gã mắng to một câu: “Đệt mợ!” Rồi lại lùi ra ngoài, giơ tay lên đóng sầm cửa lại.
Ngô Hiểu Châu ngồi nghịch điện thoại ở quầy hàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”
Mặt Quan An Lâm vừa đỏ vừa trắng, một tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa, cả buổi không có động tĩnh gì.
Ngô Hiểu Châu không nhịn được mà ló đầu ra nhìn, thấy cửa phòng đang đóng, mới chợt nhớ ra rồi nói với Quan An Lâm: “Quên nói với anh, ban nãy bác sĩ Ninh đến.”
Quan An Lâm trừng cô, trách cô không chịu nói sớm.
Lúc này, cửa phòng bị Trần Vận Thành mở ra từ bên trong, anh nói với Quan An Lâm đang đứng ở cửa: “Ngây người ở đó làm gì? Vào đi.”
Quan An Lâm bước vào, gã dè dặt nhìn về phía giường, thấy Ninh Quân Diên đang ngồi bên giường, xác nhận hai người bọn họ đều đang mặc quần áo đàng hoàng, mới trở tay đóng cửa lại rồi trách móc: “Ban ngày ban mặt hai anh đừng làm những chuyện đó ở đây được không?”
Trần Vận Thành thuận miệng vặn lại: “Vậy phải làm ở trên đường à?”
Quan An Lâm phát hiện tạm thời mình không biết phải phản bác như thế nào cả.
Trần Vận Thành ngồi dựa bên cạnh bàn, nhìn Quan An Lâm một lúc rồi hỏi: “Buổi chiều cậu đi đâu đấy?”
Quan An Lâm nói: “Đi ra ngoài có chút việc.”
“Gần đây cậu toàn chạy ra ngoài thôi nhỉ?” Trần Vận Thành cảm thấy gã hơi kỳ lạ.
Quan An Lâm chỉ nói: “Phải, không có việc gì nên ra ngoài đi dạo thôi.” Gã vừa nói vừa đi đến phòng vệ sinh, giống như là muốn tránh né đề tài của Trần Vận Thành vậy.
Trần Vận Thành hơi khó hiểu nhìn theo bóng lưng của gã, một lát sau mới thu tầm mắt lại, hỏi Ninh Quân Diên: “Giờ anh phải về à?”
“Không về,” Ninh Quân Diên đứng dậy trả lời anh: “Tôi đợi em đóng cửa rồi cùng về.”
Trần Vận Thành gật đầu: “Được.”
Căn nhà kia của Ninh Quân Diên nằm ở vị trí đẹp, điều kiện của khu chung cư cũng tốt, trang trí trong nhà nhìn vẫn còn mới, nên khi rao bán qua môi giới đã nhanh chóng có người tới tư vấn.
Trần Vận Thành biết lần này Ninh Quân Diên đã quyết tâm bán nhà để dọn về sống chung với mình, nhưng anh không yêu cầu Quan An Lâm dọn ra ngoài, mà thuê tạm một căn nhà ở giữa đoạn đường từ khu chợ đến bệnh viện mà Ninh Quân Diên làm việc, rồi tự dọn ra ngoài.
Quan An Lâm hơi bất mãn vì chuyện Trần Vận Thành muốn chuyển ra sống chung với Ninh Quân Diên, nên cứ than phiền mãi: “Anh định sống với anh ta cả đời thật đấy à?”
Lúc đó Trần Vận Thành đang dọn đồ, anh lấy quần áo treo trong tủ quần áo ra gấp lại bỏ vào vali, nói: “Không sống cả đời với nhau thì yêu làm gì?”
Cho tới bây giờ, Quan An Lâm đã từ bỏ ý nghĩ uốn nắn Trần Vận Thành lại, gã chỉ hơi không yên tâm, nên hỏi: “Anh ta có đáng tin không?”
Trần Vận Thành không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại một câu: “Cậu nghĩ sao?”
Quan An Lâm không nói gì, có lẽ trong lòng gã cảm thấy tình cảm mà Ninh Quân Diên dành cho Trần Vận Thành rất đáng tin, chỉ là gã không tin hai người đàn ông có thể sống bên nhau cả đời thôi.
“Haiz ——” Quan An Lâm ngồi bên giường, sau này giường dưới là của gã, gã cởi giày, giẫm một chân lên giường: “Em gái tôi sắp tới đây học đại học rồi.”
Trần Vận Thành nhìn gã: “Thì sao? Bảo em gái cậu học hành cho đàng hoàng, rồi tìm một người bạn trai đáng tin trong trường đại học luôn.”
“Đàn ông được bao nhiêu người đáng tin chứ?” Quan An Lâm nói.
Nghe thấy vậy Trần Vận Thành chợt mỉm cười.
Dọn đồ xong, Quan An Lâm lái xe đưa anh đến nhà mới thuê, đến cổng khu chung cư, Quan An Lâm xuống xe giúp anh lấy vali ở trong cốp xe ra rồi hỏi anh: “Hay là để xe ở chỗ anh? Mỗi ngày anh đi làm sẽ thuận tiện hơn.”
Trần Vận Thành khom lưng kéo cần kéo của vali lên: “Cậu lái về chợ đi, bên này tôi chỉ thuê một chỗ đỗ xe thôi, mỗi ngày Quân Diên phải lái xe đi làm, tôi đi tàu điện ngầm cũng được, không có gì bất tiện cả.”
Ban nãy lái xe Quan An Lâm không tiện hút thuốc, giờ đang đứng ở ven đường nên châm một điếu thuốc, gã nói: “Anh làm gì mà phải chiều anh ta như vậy?”
Nghe thấy câu hỏi này, Trần Vận Thành nói rất tự nhiên: “Vì tôi yêu anh ấy.”
Quan An Lâm nhả ra một ngụm khói: “Buồn nôn.”
Trần Vận Thành vỗ vai rồi nói với gã rằng: “Tôi không biết gần đây cậu đang bận gì, nhưng tôi cảm thấy mọi việc của chúng ta đều rất tốt, cậu nghĩ sao?”
Quan An Lâm liếc anh: “Tôi cũng thấy rất tốt.”
Trần Vận Thành nói: “Vậy nên phải quý trọng, đừng phạm phải sai lầm như trước đây nữa.”
Quan An Lâm hơi nóng nảy nói: “Anh nghĩ tôi là một thằng ngốc à?” Nói xong, gã lại lắc đầu, cố giữ bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng, mãi mãi là anh em của anh.”
Trần Vận Thành mỉm cười với gã.
Quan An Lâm lại nói: “Nếu như họ Ninh có lỗi với anh, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ chỉnh anh ta giùm anh.”
Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Được.”
Đợi Quan An Lâm lái xe rời đi, Trần Vận Thành mới kéo vali một mình lên lầu. Để tiết kiệm tiền, anh chỉ thuê căn nhà một phòng một sảnh, bởi vì anh không định cứ mãi thuê nhà để sống cùng Ninh Quân Diên, mà đang nghiêm túc cân nhắc đến việc mua một căn nhà.
Anh biết phần lớn nguyên nhân mà Ninh Quân Diên chọn bán nhà đều là vì mình, nếu Ninh Quân Diên đã có thể hi sinh nhiều như vậy vì mối quan hệ giữa hai người họ, thì anh cũng phải cố gắng tính toán cho tương lai.
Nhà mới thuê mặc dù nhỏ, nhưng trang trí cũng không tệ, giao thông và việc buôn bán xung quanh cũng rất tiện lợi.
Lúc trước Trần Vận Thành đã tới dọn dẹp qua một lần, Ninh Quân Diên cũng mang một chút đồ tới đây, nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ chính thức sống chung.
Chiếc giường đôi trong phòng ngủ phủ drap giường màu xám nhạt mới tinh, bên trên đặt song song hai chiếc gối, vẫn chưa có dấu vết ngủ lại ở trên đó.
Lúc Trần Vận Thành mở tủ quần áo ra định treo một ít quần áo của mình vào, thì nhìn thấy trong tủ treo một cái áo khoác trông rất quen, chính là cái áo mà trước kia Ninh Quân Diên mua cho anh nhưng lúc rời đi anh không mang theo. Từ đó đến giờ đã qua mùa đông, giờ còn là mùa hè nữa, mặc dù Trần Vận Thành quay lại nơi ở của Ninh Quân Diên, nhưng chưa từng mặc lại cái áo đó thêm một lần nào nữa, không biết Ninh Quân Diên mang tới đây treo lên lúc nào.
Anh nhìn cái áo đó, không nhịn được mà lộ ra nụ cười, rồi lại tiếp tục treo mấy cái quần áo khác lên.
Ninh Quân Diên đợi đến lúc tan tầm rồi mới lái xe tới đây, bọn họ cùng ra ngoài ăn tối, quay về dọn lại phòng, rồi từng người lần lượt đi tắm.
Lúc Trần Vận Thành tắm xong quay về phòng ngủ, Ninh Quân Diên đã ngồi trên giường rồi. Trần Vận Thành bèn ngồi khoanh chân ở trước mặt hắn, giơ tay nâng mặt hắn lên, hỏi hắn đang nghĩ gì.
Ninh Quân Diên cởi nút áo ngủ của anh ra, trả lời với giọng chẳng mang theo chút tình cảm nào: “Nghĩ sao em lại tắm lâu như vậy, muốn làm em.”
Trần Vận Thành mỉm cười dùng ngón tay nhéo mặt hắn, khuôn mặt đẹp trai của Ninh Quân Diên bị nhéo đến biến dạng, nhưng vẫn chẳng có biểu cảm dư thừa nào, hắn chỉ chăm chú mở cúc áo của anh, lúc còn hai nút cuối cùng chợt bực mình quỳ dậy đè anh ở dưới thân.
Từ nhỏ Trần Vận Thành đã dãi nắng dầm mưa, làn da không trắng lắm, nhưng riêng đôi chân lại vừa thon dài vừa thẳng tắp, đôi chân đó quấn lấy eo Ninh Quân Diên, theo sự lắc lư của cơ thể mà cơ bắp cũng không ngừng kéo căng.
Anh nằm ngửa nhìn mặt Ninh Quân Diên, thấy đôi môi mỏng của Ninh Quân Diên hơi kéo căng, mắt cũng híp lại lộ ra đường viền hẹp dài, lông mi dày rậm lưu lại bóng mờ dưới mắt, che đi rất nhiều cảm xúc, dường như không thể nhìn thấy sự mê muội của hắn. Nhưng tiếng hít thở của hắn lại có thể nghe thấy rất rõ ràng, một giọt mồ hôi trên thái dương dán sát vào da chậm rãi lướt qua khóe mắt hơi ửng đỏ.
Một Ninh Quân Diên như vậy e rằng trên thế giới này sẽ không có người thứ hai được nhìn thấy.
Bị Trần Vận Thành nhìn chằm chằm không chớp mắt quá lâu, Ninh Quân Diên dường như hơi không vui, đôi môi mỏng càng mím chặt hơn, hắn cúi đầu hôn lên môi Trần Vận Thành, dùng thân thể nói cho anh biết bản thân mình hoàn toàn chìm đắm vào sự mê muội như thế nào.
Mãi cho đến khi kết thúc, Ninh Quân Diên vẫn không chịu ra khỏi cơ thể Trần Vận Thành, hắn duy trì tư thế đè trên người Trần Vận Thành, giơ tay lấy hộp nhẫn ở dưới gối ra, chính là chiếc nhẫn mà trước kia hắn đã dùng để cầu hôn anh.
Ninh Quân Diên chỉ dùng một tay mở nắp hộp, một tay khác vẫn đang chống đỡ cơ thể, hắn dùng môi ngậm chiếc nhẫn bên trong ra, dán sát vào môi Trần Vận Thành rồi cứ cọ nhè nhẹ như vậy.
Hơi thở của Trần Vận Thành vẫn chưa ổn định lại, anh nói: “Anh nói gì đi.”
Ninh Quân Diên ý bảo anh ngậm lấy nhẫn, rồi ghé vào tai anh nói: “Gả cho tôi nhé.”
Trần Vận Thành đang ngậm nhẫn trong miệng nên không thể nói chuyện được, anh nhìn Ninh Quân Diên, trong đáy mắt dần hiện ra ý cười.
Ninh Quân Diên lại nói: “Lấy tôi không?”
Khóe miệng Trần Vận Thành không nhịn được mà kéo cong hiện ra nụ cười, anh cụp mắt xuống, rồi chậm rãi gật đầu.