Suất Trá Phong Vân

Chương 558: Chương 558: Các ngươi làm phản (hạ)!




- Điều kiện gì?

Mộc Quy Vô Tâm hít sâu mấy hơi nhìn chằm chằm Lôi Quang Minh. Nếu Lôi gia muốn lấy lại sản nghiệp, vì đôi búa này dù có phải trao đổi bằn một nửa tài sản cướp từ Lôi gia thì Mộc Quy Vô Tâm cũng bằng lòng.

- Rất đơn giản.

Lôi Quang Minh cười híp mắt, búng tay nói:

- Tài sản Hồng Lưu Chiến Bảo lấy của Lôi gia có thể không trả, ta chỉ cần một người.

- Ai?

Mộc Quy Vô Tâm hồi hộp nhìn Lôi Quang Minh.

- Hắn.

Lôi Quang Minh chỉ vào Càn Kình đứng bên cạnh đánh giá Xa Luân phủ, nói:

- Ta chỉ cần hắn.

Mộc Quy Vô Tâm bật cười, cười rất là vui vẻ nói:

- Muốn Càn Kình? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao?

Lôi Quang Minh ngây ra. Gã mang đến Xa Luân phủ có thể đánh động Mộc Quy Vô Tâm nhất vậy mà không làm gã dao động, chẳng lẽ Càn Kình là con riêng của gã? Nhưng bộ dạng không giống, Mộc Quy Vô Tâm... Xấu như vậy.

- Không sao.

Lôi Quang Minh từ ngạc nhiên lấy lại tinh thần, búng tay. Nam nhân vạm vỡ khác mở tất cả hòm gỗ, bên trong kém nhất là đấu binh ngũ giai.

Càn Kình cảm giác năm phó hội trưởng đứng bên cạnh suýt rớt tròng mắt.

Năm phó hội trưởng hút ngụm khí lạnh.

phó hội trưởng lúc trước nói chuyện với Mộc Quy Vô Tâm lại lên tiếng:

- Hội trưởng đại nhân, nhiều chiến binh như vậy đổi một Càn Kình là đáng giá, hay là chúng ta đồng ý cho rồi? Ta cảm thấy Lôi gia rất có thành ý.

- Đúng vậy. Hội trưởng đại nhân, nhiều đấu binh như vậy.

- Đổi đi!

- Ừm! Đổi đi!

Mấy phó hội trưởng góp lời. Lưu Tinh Vũ7 lại nở nụ cười. Dù Mộc Quy Vô Tâm nhà ngươi có là hội trưởng thì sao? Nếu toàn bộ phó hội trưởng đồng ý thì đó là áp lực rất lớn, ngươi không làm gì được...

- Đổi? Thành ý?

Mộc Quy Vô Tâm phun năm phó hội trưởng mặt đầy nước miếng:

- Hay là ta đưa các ngươi đi ma tộc cho rồi? Ta nghĩ có thể đổi nhiều thứ hơn...

- Khó nói...

Không biết từ bao giờ Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đã đứng bên cạnh Càn Kình, thấp giọng nói:

- Đám người này đưa đến ma tộc chưa chắc đổi được nhiều đấu binh như vậy.

Năm phó hội trưởng mắt tóe lửa trừng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Công chúa ma tộc thè lưỡi trêu ngươi, bộ dáng như ta nói sự thật mà thôi.

Mộc Quy Vô Tâm đá cái hòm dưới chân, trừng Lôi Quang Minh, nói:

- Cầm đồ của ngươi cút đi, không thì lão tử không khách sáo!

Lôi Quang Minh ngẩn ngơ, sao có thể như vậy? Trước khi đến đây Lôi Quang Minh đã suy nghĩ kỹ, mấy ngày nay Hồng Lưu Chiến Bảo kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn khó sưu tầm đấu binh cao cấp. Chỉ cần Lôi Quang Minh đưa ra Xa Luân phủ đủ làm Mộc Quy Vô Tâm cúi đầu, khi đó nhượng bộ một chút về giá cả thua mua khoáng thạch...

Cho dù Lôi Quang Minh có đòi lại những sản nghiệp Lôi gia đã mất thì đám Hồng Lưu Chiến Bảo cũng không dám không đưa. Dù sao sau này Hồng Lưu Chiến Bảo cần Công Hội Thiết Tượng ủng hộ nhiều mặt. Hồng Lưu Chiến Bảo dám cứng rắn trước mặt Lôi gia chứ với Công Hội Thiết Tượng thì Hồng Lưu Chiến Bảo mềm như chuối.

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?

Lôi Quang Minh nhìn phản ứng của Mộc Quy Vô Tâm, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng. Đến đây chẳng những không bước vào đại sảnh, bưng trà rót nước chờ hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo dáng người như gấu chó hôm nay cũng thô bạo không khác gì gấu chó.

Bình thường Mộc Quy Vô Tâm sẽ không như vậy. Lôi Quang Minh nhớ rõ dù Công Hội Thiết Tượng tùy tiện phái một chấp sự đến Hồng Lưu Chiến Bảo thì người Hồng Lưu Chiến Bảo đều nghênh đón tận mấy dặm, tươi cười đón người, ăn nói mềm mỏng nịnh nọt.

Hôm nay Lôi Quang Minh đường đường là phó hội trưởng Công Hội Thiết Tượng, Rèn tạo Sư búa thập giai. Khắp Chân Sách hoàng triều không bao nhiêu Rèn tạo Sư hơn Lôi Quang Minh về mặt tạo búa, thân phận như gã lại chịu đãi ngộ như vậy.

Lôi Quang Minh nghi ngờ phải chăng Mộc Quy Vô Tâm biết gã tới, vui quá chạy ra bất cẩn đầu bị cửa kẹp.

- Nhìn cái gì? Còn chưa cút đi?

Mộc Quy Vô Tâm kéo tay áo. Nói đùa! Càn Kình là người thừa kế đời tiếp theo lão tử khó khăn lắm mới tìm ra, các ngươi đòi mang đi là được? Đầu năm nay tìm ra thanh niên hợp ý dễ dàng sao?

- Mộc Quy Vô Tâm... Ngươi... Ngươi...

Ngực Lôi Quang Minh phập phồng, cảm xúc cực kỳ kích động nhìn Mộc Quy Vô Tâm.

Lôi Quang Minh nói:

- Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, nếu như ngươi từ chối yêu cầu của ta thì sau này trang bị của Hồng Lưu Chiến Bảo các ngươi...

Lòng Mộc Quy Vô Tâm run lên. Trang bị nguyên Hồng Lưu Chiến Bảo bị cắt đứt! Công Hội Thiết Tượng thật ác, cho dù Càn Kình thật sự là Rèn tạo Đại Sư thì hắn không thể nào cung cấp trang bị tốt cho nguyên Hồng Lưu Chiến Bảo.

Giao Càn Kình ra? Mộc Quy Vô Tâm nghiến răng. Nói đùa! Đừng nói Càn Kình là Rèn tạo Đại Sư, cho dù hắn là Chiến Sĩ bình thường trong Hồng Lưu Chiến Bảo thì Mộc Quy Vô Tâm tuyệt đối không giao người! Huống chi tương lai Càn Kình là bảo chủ của Hồng Lưu Chiến Bảo.

- Hội trưởng đại nhân! Ngươi không thể ích kỷ như vậy! Vì một Chiến Sĩ mà hội trưởng đại nhân muốn hủy Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta sao?

- Đúng vậy, chúng ta không thể mặc cho hội trưởng đại nhân ích kỷ!

- Chuyện này không thể do một mình hội trưởng đại nhân quyết định, chúng ta sẽ tố cáo lên tổng công đoàn!

- Không sai! Không sai! Nếu người ngang ngược như vậy thì chúng ta yêu cầu tổng công đoàn chỉ định tân hội trưởng!

Lợi ích đấu binh ở trước mắt, ngôi báu hấp dẫn phía sau, năm phó hội trưởng không thể kièm chế lòng tham, xúc động hét to biểu đạt bất mãn.

- Ai da, các ngươi phản rồi!

Mộc Quy Vô Tâm xắn tay áo vọt tới chỗ năm phó hội trưởng:

- Hôm nay ta xử lý các ngươi trước...

- Đại thúc chờ đã, khoan.

Càn Kình lười để ý Lôi Quang Minh, xoay người đi hướng đả thiết lô nằm trong góc sân. Hồng Lưu Chiến Bảo có tự thuê thợ rèn nhưng trình độ hơi kém. Muốn mua vũ khí hoàn mỹ thì cần đến Công Hội Thiết Tượng tìm, nhưng trong Hồng Lưu Chiến Bảo có đầy đủ thiết bị đúc.

Mọi người bị hành động kỳ lạ của Càn Kình hoàn toàn hấp dẫn, trong phút chốc quên đi cãi lộn, tò mò nhìn hắn đứng trước lò lửa, suy đoán xem hắn định làm gì.

- Tiểu tử này...

Lôi Quang Minh ngần ngừ nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ hắn muốn rèn sắt để chứng minh giá trị của mình?

Phực!

Dầu đổ vào lò lửa chưa tắt ngấm làm ngọn lửa bùng lên.

Càn Kình tùy tay ném số lượng than đá vừa phải vào hỏa lò, rồi ném mấy khối gang vào. Càn Kình không thèmn hìn tùy tay cầm một thanh đả thiết chuy từ cái kệ.

Lôi Quang Minh nhìn chằm chằm đả thiết chuy trong tay Càn Kình hai giây, bật cười. Tiểu tử này học khí thế có khuông có dạng nhưng nhìn là biết ngoài nghề môn rèn sắt. Lúc đúc gang đa số chọn thiết chùy to, cây búa trong tay hắn là dùng để tạo hình.

- Kéo phong tương quá nhanh, lửa quá mạnh, sẽ tổn hại chất sắt.

Lôi Quang Minh xem, liên tục lắc đầu. Đúng là đồ ngốc cho rằng rèn sắt là cầm một cây búa rồi gõ sao?

Phong tương kéo nhanh mang theo ngọn lửa nóng cháy, gang nhanh chóng biến đỏ rực. Càn Kình cầm một cây sắt khều khối sắt ra khỏi đống lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.