Lần này thì mấy thợ rèn đứng sau lưng Lôi Quang Minh cũng bật cười. Bên
cạnh có kẹp gắp than chuyên môn kẹp khối sắt đốt đỏ mà Càn Kình không
dùng, lát nữa một búa giã xuống, chẳng biết khối sắt nóng bỏng này sẽ
văng đến đâu, làm bỏng ai.
Tay trái Càn Kình cầm đả thiết chuy khác, hai tay cầm chùy. Mắt Lôi
Quang Minh bỗng sáng lên, bộ dạng này sao giống như người trong tin đồn
mấy năm trước... Đồn rằng đó là...
Lôi Quang Minh chớp mắt lia, cuối cùng nhớ ra chuyện thợ rèn tên Lỗ Tạp
Tư ở thành thị Áo Khắc Lan từng kể rằng có người cầm hai cây búa, hoàn
toàn không dùng kiềm sắt giã ngag thành tinh thiết, người đó tên là...
Tên là Càn Kình!
Chắc sẽ không trùng hợp như vậy đi?
Trong khi Lôi Quang Minh ngẩn người thì đả thiết chuy trong tay Càn Kình đã đập xuống gang nóng bỏng. Gang mới bật lên chưa kịp bay ra đã bị đả
thiết chuy khác đập trở về vị trí cũ.
Hai thanh đả thiết chuy trong khoảnh khắc như biến thành chiến chùy hung mãnh nhất trên chiến trường, tiếng gõ như tiếng trống lớn vang.
Mọi người bị hình ảnh trước mắt rung động trợn tròn mắt. Đây... Đây là
sao? Chẳng phải tiểu tử này là Chiến Sĩ sao? Tại sao hắn còn biết rèn
sắt và rất quen tay?
Mộc Quy Vô Tâm dụi mắt. Trước kia Mộc Quy Vô Tâm chỉ nghe nói Càn Kình
là Rèn tạo Sư nhưng không ngờ hình ảnh lúc hắn rèn lại rung động như
vậy.
Tèn hoa lệ như cuộc biểu diễn. Lôi Quang Minh nhìn chằm chằm từng phút
giây, gang đang dần biến thành trang bị vũ khí. Tiểu tử này đang làm gì? Càn Kình vừa rèn tinh thiết vừa đúc kim loại trở thành trang bị binh
khí? Hắn điên rồi sao? Không biết rằng làm như vậy sẽ hạ thấp phẩm chất
vũ khí và còn tăng cao khó khăn?
Không biết qua bao lâu tiếng búa ngừng. Càn Kình lau mồ hôi trán, ném vũ khí đã đúc thành hình búa tới dưới chân Lôi Quang Minh.
Keng!
Búa sắc bén cắm phập vào mặt đất dưới chân Lôi Quang Minh, bắn ra tia sáng lạnh âm trầm.
Lôi Quang Minh khom lưng nhẹ vuốt rìu chiến. Bàn tay sử dụng công cụ đúc nào cũng luôn ổn định nay run bần bật, con ngươi rút lại cỡ kim châm,
mắt thẫn thờ nhìn vũ khí.
- Sao... Sao có thể? Đấu binh nhị... Nhị giai!
Đấu binh nhị giai. Mọi người tập trung tầm mắt vào vũ khí Càn Kình vội vàng đúc ra.
Đấu binh nhị giai. Lôi Quang Minh hít sâu, dường như gã thả lỏng một
chút sẽ bị nghẹt thở vì không đủ dưỡng khí. Không ngờ là đấu binh bị
giai!
Đấu binh nhị giai so với búa đấu binh thất giai thật sự không đáng giá nhưng vấn đề là nó đến như thế nào?
Trong thời gian cực ngắn, Càn Kình dùng kim loại tại chỗ, cầm hai cây búa đập bùm bùm thế là ra.
Lôi Quang Minh tin tưởng nếu gã đổi chỗ với Càn Kình sẽ không làm được
như vậy. Dù Lôi Quang Minh là Rèn tạo Sư búa thập giai cũng không phải
tùy tiện rèn ra đấu binh được, lại còn dùng kim loại thấp kém nhất.
Người xung quanh im lặng nhìn Càn Kình. Loại tình huống này xem như là
người không hiểu về rèn cũng biết thứ Càn Kình làm ra thì Lôi Quang Minh Rèn tạo Sư tuyệt đối không làm được.
Mộc Quy Vô Tâm cười híp mắt nhìn Lôi Quang Minh lại ngó mấy phó hội
trưởng thuộc hạ của mình, còn có lão nhân Lôi Chấn gia chủ Lôi gia.
Mộc Quy Vô Tâm nói:
- Sáng sớm tinh mơ không cho ta ngủ chạy đến uy hiếp ta? Tốt! Rất tốt!
Lôi gia, chuyện của chúng ta vốn ngừng tại đây nhưng nếu các ngươi không muốn kết thúc thì tiếp tục đi! Mấy ngày nữa Lôi Địch trở lại, khi đó...
- Đại thúc...
Càn Kình vứt đả thiết chuy đi, ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn trời.
- Ta đến trường đây, nếu không sẽ trễ giờ. Người cứ lo công chuyện, sau này nói kết quả cho ta biết là được.
- Không thành vấn đề!
Mộc Quy Vô Tâm ở trong sân cao giọng quát:
- Tên kia... Hồng Lưu Thập Chiến, đúng rồi, là mười người các ngươi, bảo vệ Càn Kình đi học rồi tan học đưa hắn về! Trên đường nếu ai dám đụng
vào một đầu ngón tay bảo bối của ta thì giết ngay tại chỗ, là giết chết, nghe rõ không!
Hồng Lưu Thập Chiến đứng gần đó nhìn lén nãy giờ tập thể vọt ra, ai nấy
cầm chiến đao, trường kiếm, mặc hung tợn khí thế hung ác cao giọng đáp.
Mặc kệ Càn Kình đồng ý hay không, Hồng Lưu Thập Chiến hộ tống hắn và
Bích Lạc rời khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo.
Mộc Quy Vô Tâm cười toe toét không khiến khuôn mặt xấu xí trở nên đẹp
hơn chút nào. Người Lôi gia nhìn mặt Mộc Quy Vô Tâm càng thấy muốn đập
cho một phát. Chỉ mình Mộc Quy Vô Tâm là không cảm giác gã xấu, đi ngang như cua, không biết trời nam đất bắc là gì.
Sướng! Mộc Quy Vô Tâm chưa từng sung sướng như vậy. Mộc Quy Vô Tâm vốn
tưởng vì chuyện Càn Kình đắc tội Công Hội Thiết Tượng thì sau này trang
bị sẽ thành vấn đề, không ngờ hắn tùy tiện gõ vài cái đã làm ra đấu
binh.
Vậy thì còn sợ Công Hội Thiết Tượng cái quái gì?
- Ha ha ha ha ha ha!
Mộc Quy Vô Tâm cười gian, khuôn mặt to như cái mâm áp sát Lôi Quang Minh, nói:
- Ngươi muốn tự đi ra ngoài hay để ta đá đít?
- Ngươi...
- A! Ta biết rồi! Ngươi muốn bị ta đá đúng không?
Mộc Quy Vô Tâm vươn tay bóp cổ Lôi Quang Minh đơn giản như gấu chó xách cổ gà ném gã ra ngoài cửa Hồng Lưu Chiến Bảo.
Sướng! Mộc Quy Vô Tâm nhìn Lôi Quang Minh bị quăng ra, đã bao nhiêu năm
gã ước mơ làm chuyện này rốt cuộc có cơ hội, tiểu tử Càn Kình thật khiến người ngạc nhiên và tán thán.
Lôi Quang Minh sắc mặt âm trầm đứng dậy bước ra Hồng Lưu Chiến Bảo,
ngoái đầu nhìn vũ khí Càn Kình rèn cắm trên mặt đất. Mộc Quy Vô Tâm có
bộ dạng như gấu chó nhưng làm việc thì rất tỉ mỉ. Nếu không có Hồng Lưu
Chiến Bảo bảo vệ, dù Lôi Quang Minh làm liều hao tổn vài người cũng
quyết giết Càn Kình, khiến Hồng Lưu Chiến Bảo thiếu trợ lực.
Hồng Lưu Thập Chiến... Lôi Chấn thật sự không có gan giết hết Hồng Lưu
Thập Chiến. Hoàng Tuyền nhập thánh, nghe nói đã lĩnh ngộ Hồn vực của
mình, gã là Chiến Thánh thật sự!
Giết Hồng Lưu Thập Chiến nghĩa là ngay mặt tuyên chiến với Hồng Lưu
Chiến Bảo, khi đó có lẽ Hồng Lưu Chiến Bảo sẽ bị tổn hại nặng nhưng Lôi
gia vĩnh viễn biến mất trong số đại thế lực Vĩnh Lưu thành.
- Càn Kình... Càn Kình...
Lôi Chấn nhìn mấy Chiến Sĩ mặc y phục Chiến Sĩ màu đen đi ngang qua, mắt bỗng sáng lên. Đúng rồi, còn có một cách trừ khử Càn Kình.
Quân Vô Đạo! Thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất Vĩnh Lưu thành, Quân Vô Đạo!
Có thể đưa cho Quân Vô Đạo nhiều tiền, gã này cầm tiền là sẽ làm việc.
Càn Kình ngồi trên xe ngựa xóc nảy đi Chiến Tranh Chinh Phạt học viện,
trong lòng nổi lên chút căng thẳng. Càn Kình vào Chiến Tranh Chinh Phạt
học viện đã một thời gian nhưng hôm nay là lần đầu tiên đi lên lớp.
Càn Kình, Bích Lạc xuống xưa ngựa, vào Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.
Càn Kình phát hiện đệ tử Chiến Sĩ đứng gác trước cổng khi thấy hắn thì
bỗng biến sắc mặt, như binh sĩ duyệt binh, hắn là trưởng quan, tướng
quân tham gia lễ duyệt binh.
Xem ra chuyện ngày hôm qua giết người trước cổng trường... Càn Kình cười cười, đã đem lại hiệu quả không tệ, ít nhất hôm nay không có ánh mắt kỳ dị như ngày hôm qua nhìn hắn.
- Thế thì ta lên lớp trước đây.
Bích Lạc rụt rè nói một câu rồi xoay người chạy đi ma pháp hệ nằm ở hướng trái ngược.