Càn Kình đứng ở vị trí miệng núi lửa, nhìn một đóa hoa màu trắng
lạnh như băng sinh trưởng trên vách núi lửa. Lần này hắn đến đây quan
trọng nhất không phải là đánh chết Viêm Ma, mà là muốn hái được một đóa
hoa băng diễm này.
Mấy ngày nay, các loại đấu khí đến trong
tay Càn Kính đều có thể dựa vào thực lực cường đại của hắn, rất nhanh
luyện thành. Bất kỳ đấu ấn nào cũng có thể vừa học đã biết. Duy chỉ có
đấu khí băng diễm này, hắn tập luyện lâu như vậy, bất luận khổ luyện thế nào vẫn không cách nào đạt tới cảnh giới cao nhất trong truyền thuyết:
Độ không tuyệt đối.
Độ không tuyệt đối, uy năng của nó chính là khiến thời gian dừng lại!
Nắm giữ năng lực đặc biệt như vậy, sao chịu được tồn tại tương đương
với một hồn vực. Nếu gặp phải loại đối thủ có hồn vực cổ quái có thể
khiến thời gian giảm bớt hoặc gia tốc, mình cũng có nhiều vốn liếng để
phản kích.
Thời gian, không gian, đây là hai đại hồn vực đáng sợ nhất trong thiên hạ. Đoạn Phong Bất Nhị có hồn vực di chuyển trong
nháy mắt làm cho không người nào có thể phòng ngự được với hắn. Họ sẽ
không biết hắn đang ở đâu, sẽ xuất hiện từ hướng nào. Hồn vực thời gian
khiến thời gian thay đổi chậm một chút, cũng có thể có thể quyết định
vấn đề sinh tử cuối cùng.
Nếu như lúc đầu hồn vực của Càn Chiến Huyền không phải là hồn vực trọng lực, mà là hồn vực thời gian...
Càn Kình hiểu rất rõ, sợ rằng mình ngay cả ba giây cũng không có cách
nào kiên trì nổi. Cho dù tất cả đấu ấn nổ tung cũng có kết quả tương tự.
Độ không tuyệt đối! Nhất định phải đạt được!
Càn Kình linh hoạt nhảy ở trên vách núi lửa, đi tới phía trước hoa băng diễm. Hắn cảm nhận được năng lực thiêu đốt tràn ngập xung quanh, bông
hoa này lại tỏa ra khí tức lạnh như băng.
Lòng bàn tay Càn
Kính tản ra khí tức băng diễm, cầm hoa băng diễm trong tay. Nhất thời
đóa hoa này phóng ra một chút khí lưu băng diễm, theo lòng bàn tay Càn
Kính trào vào trong cơ thể.
Hoa băng diễm không phải dùng để ăn, mà là dùng để chạm vào, hấp thu năng lực đặc biệt của đóa hoa.
Càn Kình tìm hơn mười ngọn núi lửa, mới tìm được một đóa hoa băng diễm
như vậy tồn tại. Hắn hoàn toàn không dám khinh thường, để phát sinh một
chút lãng phí nào.
- Vẫn không đạt được độ không tuyệt đối...
Càn Kình hấp thu hết cả đóa hoa băng diễm lại thở dài. Hắn có chút nghi ngờ liệu độ không tuyệt đối này có thật sự tồn tại hay không. Bất kể
hắn cố gắng như thế nào vẫn không cách nào đạt được cái gọi là độ không
tuyệt đối.
- Nếu vẫn không có cách nào đạt được độ không tuyệt đối, như vậy...
Càn Kình nhảy ra khỏi miệng núi lửa tìm chỗ cao hơn:
- Hay là đi tiếp nhận khoáng mạch đấu tinh này vậy!
Càn Kình vừa tập trung tìm kiếm vị trí khoáng mạch đấu tinh, nơi đó
nhất thời vang lên hơn mười tiếng ma thú khác nhau phẫn nộ rít gào.
Chúng cảm giác được có người nảy sinh ham muốn đối với khoáng thạch đấu
tinh, lập tức bắt đầu biểu đạt sự bất mãn.
Đấu tinh lớn không phải chỉ trợ giúp đối với chiến sĩ, ngay cả ma thú cao cấp cũng cần đấu tinh để nâng cao thực lực của mình.
Sau một khắc, Càn Kình
thấy được gần hai mươi con ma thú với những đẳng cấp khác nhau. Chúng
chủ động rời khỏi lãnh địa của mình, lao tới phát động tấn công hắn.
Hai mươi con ma thú cao cấp!
Da đầu Càn Kính cảm thấy tê dại. Một đấu một đánh ma thú cao cấp thì không thành vấn đề. Nhưng một chọi hai mươi?
Hai mươi con ma thú cao cấp, loại này cho dù ở trong dãy núi phía tây
cũng không phải nói gặp là có thể gặp được, chứ đừng nói tới hai mươi
con ma thú cao cấp đặc biệt có tính cách và ý thức lãnh địa xúm lại như
vậy. Sợ rằng có nói ra cũng chưa chắc có người nào sẽ tin tưởng.
Chạy!
Một ý niệm lóe lên ở trong đầu Càn Kình. Đồng thời lúc đó, đấu kỹ đặc
biệt di chuyển tự do đã nhanh chóng được phát động. Trong thời gian ngắn hắn đã rời đi khoảng trăm thước, nhưng không kéo dài khoảng cách với
đám ma thú phía sau là bao nhiêu.
Chạy, chạy, chạy...
Liên tục chạy trốn tỏng năm phút, bởi vì chạy nhanh, hai mươi con ma
thú cao cấp phía sau đã kéo ra khoảng cách nhất định giữa chúng, không
tiếp tục chạy cùng nhau như lúc trước.
Trong số ma thú, cũng có ma thú giỏi về chạy nhanh, cũng có ma thú không giỏi về chạy nhanh.
Trong bầu trời lại vang lên một tiếng ma thú rít gào. Một con cực lớn
sư tử giống như lưu tinh từ trên không trung lao xuống, hung hăng nhảy
xuống mặt đất phía trước con đường Càn Kình đang chạy nhanh, tạo ra một
hố sâu không nhỏ.
Chết, là chết thật!
Càn Kình nhớ tới lời Ân Lạp Khắc nói. Hắn không dám có bất kỳ sự thả lỏng nào, đơn
giản công kích thẳng một quyền, đánh ra khí thế không thể đỡ. Nhiều ngày suy nghĩ muốn dung hợp các loại đấu kỹ lại với nhau, sáng tạo ra một
quyền đấu kỹ của riêng mình, xuất hiện một vài hình thức ban đầu.
Thiết Tí Đường Lang lợi hại, mười tám búa thặng phong cường đại, đặc
biệt là Càn Khôn Vô Cực Ấn... tạo thành sự rối loạn, hỗn độn. Một quyền
nhìn như không có kết cấu gì, lại tràn ngập khí tức bão táp hủy diệt.
Hoàng kim sư tử há mồm ra. Trong đó chứa vô số nguyên tố ma pháp, ma pháp phong bạo cực lớn từ trong miệng ầm ầm phun ra.
Trong nháy mắt, hoàng kim sư tử đã cảm giác được, nếu như không thể
ngăn cản được một quyền với khí tức hủy diệt này, mình sẽ chết! Kẻ địch
trước mắt này là cường giả chân chính! So với cường giả đồng cấp khác,
tay người nào mềm một chút, người nào có bất kỳ giữ lại nào, người đó sẽ lập tức chết.
Không lưu tình, nếu có chỉ là thi xem ai có
thể trong thời gian ngắn nhất, đánh ra công kích với thực lực đỉnh phong mạnh nhất của mình.
Cường giả so đấu rất ít ai kéo dài thời
gian. Mà thi xem ai có thể trong thời gian ngắn ngủi, phát ra lực công
kích cường đại hơn so với đối phương.
Phong ấn, cũng chính là nguyên nhân này!
Càn Kình hiểu rất rõ, mình phong ấn ngoại trừ có thể khiến đấu khí của
mình càng chiến đấu càng kéo dài, lực bạo phát kia càng nhận được rèn
luyện cực mạnh, dưới tình huống đối thủ cùng đẳng cấp, sẽ có thể bạo
phát hơn so với người khác.
Lớn, gai mắt, đồng dạng mang theo khí tức hủy diệt ma pháp, nơi nó đi qua mặt đất cỏ dại trong nháy mắt
hóa thành tro bụi. Hòn đá cũng biến thành bột phấn. Tất cả dường như
không có cách nào ngăn cản được một đòn mang tính hủy diệt của ma thú
cao cấp này, mãi đến khi lịch sử kết thúc tất cả.
Trong mắt
Càn Kình thấy rõ ma pháp hủy diệt cực lớn kia, tim thoáng đập mạnh.
Trong đầu hắn hiện lên hoa cỏ mọc lên xanh biếc, sau đó chúng khô vàng
rụng xuống, lại bị thiêu đốt thành tro tàn. Ngay sau đó lại nảy mầm đâm
chồi xanh biếc. Điều này vòng đi vòng lại chẳng bao giờ gián đoạn. Bất
luận các hoàng triều phía dưới trời sao thay đổi, lịch sử hưng suy, cỏ
xanh vẫn là cỏ xanh, sẽ không bởi vì sử thay đổi khác mà phát sinh biến
hóa.
Tuần hoàn? Bất diệt? Kết thúc tất cả?
Đấu kỹ
trong cánh tay Càn Kính vốn lộn xộn, giờ phút này đột nhiên trở nên có
chút thông thuận. Bớt đi chút hỗn loạn lúc đầu, tăng thêm một chút trật
tự. Trong nháy mắt, uy lực... Không ngờ giảm bớt!