- Ngươi cũng biết về vong linh sao?
Lý Phách cũng có chút bất ngờ. Thật ra vong linh tồn tại cũng không phải không có người biết. Ngược lại! Mấy năm nay, thượng tầng của hoàng
triều Chân Sách đã phát hiện ra vong linh vốn chỉ xuất hiện ở trong
truyền thuyết, hiện tại đã thật sự xuất hiện!
Nhưng để tránh cho dân chúng hoảng loạn, chuyện vong linh này cũng không thật sự truyền ra ngoài. Tuy nhiên, thượng tầng của các đại gia tộc đều biết.
- Hóa ra, các ngươi đều biết...
Càn Kình vô lực lắc đầu. Hắn vốn tưởng rằng người biết chuyện này không quá nhiều. Hiện tại xem ra vẫn là rất nhiều:
- Vong linh có khả năng thật sự sẽ tới với quy mô lớn...
- Quy mô lớn? Có ý gì?
Bàn Hoành Cơ cầm cốc kem lên uống một cách nhàn nhã:
- Chúng ta nhận được tư liệu, vong linh chỉ là một bộ phận rất nhỏ. Cho
dù là số lượng vong linh lần trước ngươi gặp phải ở sa mạc, dựa theo suy đoán của ta cũng đã tất cả rồi. Một đội ngũ như vậy, chỉ cần kéo hai
quân đoàn qua là có thể dễ dàng xoá sạch bọn họ.
- Nếu như... dưới tình huống thủ lĩnh của bọn họ, có thân thể gần như
bất chết... Đồng thời thực lực một đấu một, có thể có nắm chắc mười phần đánh ngã lực lượng huyết mạch thức tỉnh chung cực?
- Sao có thể như vậy được?
Cốc kem trong tay Bàn Hoành Cơ bắn ra vài giọt:
- Vong linh là một đám tồn tại tính công kích rất mạnh. Nếu như bọn họ có thực lực như vậy, đã sớm đi ra ngoài làm loạn.
- Vấn đề... bọn họ thật sự có thủ lĩnh... Hoặc nói trên lý thuyết có.
Sắc mặt Càn Kình không tốt, nhìn Bàn Hoành Cơ:
- Chỉ có điều, hiện tại hắn chắc còn đang trong tình trạng bị thương, cho nên không xuất hiện mà thôi.
Bàn Hoành Cơ trầm mặc nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Nếu những lời này là
sự thật, như vậy tiểu tử này làm sao biết được những bí mật này? Toàn bộ hoàng triều Chân Sách cũng không có ai biết! Mình phái thám tử vào Ma
tộc, gần như đã thu thập được tất cả tư liệu của Ma tộc về vong linh. Lẽ nào, tư liệu của Ma tộc và hoàng triều Chân Sách gần như không khác
biệt.
Hai quân đoàn, đủ khiến toàn bộ vong linh hoàn toàn hủy diệt!
- Tin tức này, ta không cách nào giải thích với các vị, rốt cuộc làm sao biết được. Nhưng...
Càn Kình cắn môi:
- Dựa theo tin tức ta có được, đội ngũ lần trước chúng ta nhìn thấy, thậm chí ngay cả tư cách làm tiên phong cũng không.
Tư cách tiên phong cũng không phải sao?
Sắc mặt Bàn Hoành Cơ lại xuất hiện biến hóa.
Nếu quả thật đúng là như vậy, chẳng phải chúng có thể tiến hành đại chiến với và hoàng triều Chân Sách hoặc Ma tộc hay sao?
- Nếu thủ lĩnh của bọn họ còn chưa khôi phục, bây giờ chúng ta phải xông vào tổng bộ của bọn họ, trực tiếp giết chết thủ lĩnh của bọn họ không
phải là được sao?
Gương mặt Y Toa Tái Nhĩ nóng lòng muốn thử, rất có hứng thú đánh một
trận với đối thủ mới lạ, kiểm tra thành quả thực lực của mình.
- Tổng bộ? Ngươi biết ở nơi nào sao?
Càn Kình nhìn Y Toa Tái Nhĩ:
- Nếu như ta nói là ở sâu trong biển cát cổ hoang, ngươi nắm chắc được
mấy phần, trong vòng mười năm tìm được tổng bộ của bọn họ?
Nét mặt hưng phấn của Y Toa Tái Nhĩ nhất thời sa sầm xuống. Nếu như lời
này là do người khác nói, hắn đã sớm phản bác. Nhưng người nói lại là
Càn Kình.
- Đổi kiếm vẫn nên âm thầm làm thôi.
Càn Kình nghiêm túc tự hỏi nói:
-Vong linh có ma pháp đặc biệt riêng. Có thể tiến hành theo dõi dưới
tình huống rất khó khiến người ta phát hiện ra. Nếu như bị bọn họ phát
hiện, Vong Giả Tinh Thần Kiếm bị lấy ra, như vậy sẽ trở nên rất phiền
phức. Nếu như trộm, bọn họ cũng không biết chúng ta phát hiện cái gì.
- Được!
Lý Phách đánh giá Càn Kình:
- Ta vẫn cảm thấy kỳ quái, tiểu tử ngươi làm sao biết được những bí mật này.
- Giống như thuốc thần bí.
Càn Kình từ trong đấu giới lấy ra thuốc thần bí đã điều chế suốt đêm, đặt ở trước mặt Lý Phách.
- Ha ha...
Lý Phách cười cầm thuốc thần bí lên, cũng lười truy hỏi về bí mật của
Càn Kình. Tiểu tử này toàn thân từ trên xuống dưới có quá nhiều bí mật.
Có khi truy hỏi, còn không bằng để hắn giữ bí mật lại, chuẩn bị cho mình chút lợi ích mới là thật. Cũng như những thuốc thần bí bây giờ.
- Hội trưởng đại nhân...
Ngoài cửa, một chiến sĩ đứng thẳng người:
- Ngoài cửa, có một đám người lùn nói muốn được gặp ngài.
Người lùn sao?
Càn Kình và mọi người trong phòng hiếu kỳ nhìn nhau. Có chuyện gì vậy?
Lần trước thắng người lùn trên phương diện rèn, lẽ nào người lùn lại có
rèn tông sư mới? Lần này bọn họ lại tới khiêu chiến sao?
- Gọi bọn họ vào xem sao.
Đoạn Phong Bất Nhị dùng tay áo lau vụn bánh mì trên miệng, hàm hồ nói:
- Bảo bọn họ nhanh lên, ta xem náo nhiệt xong còn bận đi lấy Tân Nhân Vương.
- Chỉ bằng vào ngươi thôi sao?
Thiết Khắc liếc mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Càn Kình còn chưa có chết.
- Ta nhổ vào! Càn Kình không chết, lão tử cũng có cơ hội có được không?
Đoạn Phong Bất Nhị kéo dài giọng đáp lại:
- Chỉ cần trong khoảng thời gian này, lão tử liên tục hai lần thức tỉnh
lực lượng huyết mạch, lão tử có thể thức tỉnh chung cực! Đến lúc đó,
cũng không phải là không có cơ hội đánh ngã chiến hữu!
Lý Lôi Long ho khan một tiếng, không nói gì, xem như không để ý tới lời kháng nghị.
- Nếu như đại ca Càn Kình không lấy Tân Nhân Vương, vậy Tân Nhân Vương này hiển nhiên là của ta!
Y Toa Tái Nhĩ lập tức run lên:
- Chuyện đó có liên quan gì tới các ngươi chứ?
Phần Đồ Cuồng Ca nặng nề ho khan hai tiếng:
- Một thể hai thánh, không phải bày ra cho người ta nhìn đùa. Chiến sĩ
bình thường, chắc chắn quật khởi cường thế trên cuộc tranh tài Tân Nhân
Vương lần này.
- Xin can, các ngươi đã quật khởi, hiện tại không ai dám xem thường các ngươi.
Đoạn Phong Bất Nhị lại cầm lấy một cái bánh mì:
- Nhưng loại danh hiệu Tân Nhân Vương này, Cuồng Ca à, ta cảm thấy ngươi còn trẻ, còn có cơ hội...
- Cút đi!
Phần Đồ Cuồng Ca trực tiếp ném một cái bánh mì qua:
- Mỗi người chỉ có thể tham gia một lần!
- Nói thì nói vậy, ta là vương tử hoàng triều Chân Sách...
- Cút!
Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Lý Lôi Long còn có Y Toa Tái Nhĩ đồng thời quay ra quát Mộc Nột Chân Sách một tiếng:
- Ở đây không phải đang chọn hoàng đế, nơi này là chọn Tân Nhân Vương!
- Bản hoàng tử cũng là người có thực lực không phải sao?
Mộc Nột Chân Sách rất không phục:
- Chờ tới lúc các ngươi giao đấu với ta, ta sẽ cho các ngươi nếm thử hồn vực và ma pháp tinh thần đặc biệt của bản hoàng tử! Đánh các ngươi
không chết, bản hoàng tử cũng sẽ nghiên cứu ra một loại ma pháp tinh
thần đặc biệt! Những kẻ bị ma pháp tinh thần của ta bắn trúng, sẽ bị
liệt dương ba năm!
Phụt!
Lý Lôi Long vừa rót sữa vào trong miệng, trực tiếp phun ra ngoài.
Đoạn Phong Bất Nhị đang ngồi ở đối diện Lý Lôi Long, vội vàng nhấc lên
khăn trải bàn trên bàn lên ngăn cản sữa bay tới. Mấy chiến sĩ xung quanh gần như đồng thời cầm tất cả thức ăn trên bàn ở trong tay, phòng ngừa
bị sữa làm cho không có cách nào ăn điểm tâm khác.