Chỉ có trời mới biết được
trong đó có bao nhiêu vật phẩm chân chính có giá trị cao. Bởi vì mọi
người không nhận biết, nên coi chúng là vật bình thường đặt ở trong bảo
khố.
- Được rồi! Lẽ nào phần thưởng cuộc tranh tài Tân Nhân Vương cũng liên quan đến vong linh?
Mộc Nột Chân Sách hiếu kỳ mở miệng nói lần nữa:
- Gần như cùng lúc bảo khố bị đánh lén, phần thưởng cuộc tranh tài Tân Nhân Vương trong thương khố cũng bị tập kích.
- A? Hoàng gia các ngươi phòng ngự không nghiêm mật như thế sao?
Đoạn Phong Bất Nhị đưa tay nâng cằm, vẻ mặt cười xấu xa:
- Sớm biết các ngươi phòng ngự kém như vậy...
- Kém sao?
Mộc Nột Chân Sách nở nụ cười:
- Ngươi muốn đi thử một chút không? Tối hôm qua nếu như ngươi đi đánh
lén phần thưởng Tân Nhân Vương trong thương khố, ta bảo đảm ngươi cũng
sẽ có kết quả giống như tên trộm kia, bị Càn Chiến Huyền đánh chết tại
chỗ.
- Càn Chiến Huyền sao?
Đoạn Phong Bất Nhị nghi ngờ:
- Hắn ở trong đó làm cái gì?
- Làm cái gì sao? Tối hôm qua hắn chịu trách nhiệm canh gác.
Mộc Nột Chân Sách vừa cười vừa nói:
- Tối nay ngươi có thể thử xem. Tối nay là do đại nhân Xà Hoàng trực.
- Đánh chết?
Càn Kình mở miệng hỏi:
- Có đầu mối gì không?
- Vẫn chưa biết. Một đám minh văn sư, dược sư còn có dược sư thần bí đang ở đó nghiên cứu.
Mộc Nột Chân Sách cẩm một ổ bánh lên nói:
- Ta cảm thấy việc này quá kỳ quái, còn chưa vào trong đó xem, đã trực
tiếp tới tìm các ngươi. Dù sao ta đi cũng không thấy rõ được, cho nên
trực tiếp tìm người hiểu chuyện tới.
Mộc Nột Chân Sách nói xong, vừa cầm lấy bánh kem ăn, vừa không ngừng đưa mắt nhìn Càn Kình.
Hiện tại trong ba tộc Nhân Ma Man, thật sự không tìm ra ai có thể có quyền uy như Càn Kình trên mấy phương diện này.
- Càn Chiến Huyền nói, lần đầu tiên gặp phải loại đối thủ như vậy. Không sợ đau, không sợ chết...
Mộc Nột Chân Sách nuốt bánh kem:
- Ta nghe thế nào đều cảm thấy đó là vong linh, cho nên mới tới đây.
Vong linh trộm phần thưởng trong kho Tân Nhân Vương?
Càn Kình lấy từ trong đấu giới ra một quyển ấn phẩm về cuộc tranh tài
Tân Nhân Vương. Mỗi người tham gia thi đấu đều được nhận một quyển ấn
phẩm. Trên đó chẳng những có giới thiệu về cuộc tranh tài Tân Nhân
Vương, đồng thời còn có phần thưởng của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
Tân Nhân Vương lần này bởi vì hấp dẫn người ta nhất, phần thưởng cũng
phong phú hơn nhiều so với trước kia. Không chỉ hoàng gia lấy ra rất
nhiều thứ, mà các đại gia tộc cũng vì ăn mừng lần này có thể là tìm ra
chiến sĩ mạnh nhất trong lịch sử, đều lấy ra không ít đồ.
Càn Kình nhanh chóng lật qua lật lại quyển sách, ánh mắt cuối cùng rơi vào một thanh kiếm!
Hồn Binh!
Cái này...
Càn Kình cẩn thận nhìn chằm chằm vào trang sách hồi lâu, lạnh lùng phát ra tiếng cười tự nhạo:
- Ta thật là ngu ngốc! Lần trước tại sao không xem lướt qua, tin tưởng vào người in ra quyển ấn phẩm này.
- Thế nào?
- Ở nơi này là Hồn Binh gì chứ?
Càn Kình chỉ vào bảo kiếm giống như vương giả trong tập tranh:
- Cái này là thánh khí! Nhưng lại không phải là thánh khí bình thường! Tên của nó phải gọi là: Vong Giả Tinh Thần Kiếm.
Vong Giả Tinh Thần Kiếm?
Mọi người đều nghi hoặc nhìn Càn Kình. Có thể phân tích ra phẩm chất bảo kiếm, điều này liên quan tới thực lực rèn. Nhưng biết được tên gọi của
thanh kiếm này, vậy có phần hơi quá?
Càn Kình không cách nào giải thích cho mọi người biết được chuyện ở thế
giới vô tận. Khi đó mình đã từng xem qua trong sách của đại thúc Bố Lai
Khắc có thấy phần giới thiệu về thanh kiếm này. Nó chẳng những là thánh
khí, hơn nữa còn là thánh khí cực kỳ cường đại. Chỉ cần một thanh bảo
kiếm này, uy lực đủ ngang với nửa bộ thánh khí.
Nếu như gom đủ một bộ vong giả, uy năng kia còn lớn hơn so với một bộ thánh khí bình thường.
Trong bút ký của đại thúc Bố Lai Khắc có đánh giá đối với bộ vong giả
này, hơn nữa còn cao đến cực hạn, gần như là thần khí! Tác phẩm thiên
tài!
Thánh khí đặc biệt như vậy, lại có hình dáng quê mùa muốn chết, giống
như bảo kiếm bình thường được hoàng đế giắt bên hông. Cũng bởi vì hình
dáng của nó thật sự không đủ đặc biệt, trong lúc nhất thời Càn Kình thậm chí cũng không nhận ra.
Nếu như không phải vong linh tiến hành trộm, lần này Càn Kình cũng không thể nhận ra.
- Thiết đẹp trai, Bất Nhị, mấy ngày nay các ngươi theo dõi Càn Vô Thanh thật chặt...
Càn Kình quay đầu lại nhìn Lý Phách đã sớm chạy tới:
- Lão nhân gia, ta muốn biết ngày nào ngài chịu trách nhiệm trông coi ở chỗ phần thưởng giành cho cuộc tranh tài Tân Nhân Vương?
- Ta sao? Đêm mai! Thế nào?
Lý Phách nghi ngờ nhìn Càn Kình:
- Có việc gì sao?
- Ngày mai... Thời gian có hơi gấp rút...
Càn Kình xoa cằm:
- Ngày hôm nay ta không đi tới hội trường nữa, sẽ toàn lực rèn ra một
thanh kiếm giả thoạt nhìn giống hệ với nó. Đêm mai cầm đi đổi lấy chính
phẩm.
- Đồ giả? Chính phẩm?
Lý Phách bỗng nhiên trợn tròn mắt lên giọng:
- Tiểu tử không ngờ ngươi lại đánh chủ ý vào phần thưởng của Tân Nhân
Vương? Ta nói này tiểu tử ngươi vẫn rất có cơ hội... Cần gì...
- Thứ nhất, ta muốn thanh kiếm này.
Hai tay Càn Kình cho Lý Phách cầm một cái bánh kem lên:
- Lão gia chủ, ngài yên tâm! Thứ ta rèn ra, chỉ cần nói nó là đồ thật,
toàn bộ hoàng triều Chân Sách còn có người nào nói nó không phải là đồ
thật chứ?
Lý Phách cười khổ nhìn Càn Kình. Tiểu tử này bây giờ là tổng hội trưởng
nghiệp đoàn rèn, là kiêu ngạo trong lòng tất cả người bình thường. Lời
hắn nói ra, tuyệt đối sẽ có vô số người ủng hộ. Toàn bộ nghiệp đoàn rèn
đều ở trong tay hắn. Cho dù hắn nói một đống cứt chó là thần khí, thợ
rèn trong nghiệp đoàn rèn này cũng sẽ nâng một đống cứt chó lên đến độ
cao tương đương với trời.
Không có cách nao! Thật sự một điểm cũng không! Đây là Càn Kình!
- Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi muốn thanh kiếm kia như vậy...
Lý Phách vỗ vào trán:
- Ai bảo lão tử đầu cột mình và cả gia tộc vào chiếc thuyền nhà ngươi chứ. Muốn làm gì thì làm.
- Bởi vì… vong linh!
Càn Kình nhìn Bàn Hoành Cơ và Lý Lôi Long đi vào gian phòng, quyết định
không tiếp tục che giấu chuyện này nữa. Có một số việc mặc dù không cách nào giải thích, nhưng chuyện vong linh này quả thực nên giải thích một
chút. Hiện tại, vong linh đã bắt đầu đánh chủ ý vào phần thưởng thanh
kiếm này. Có trời mới hiểu được nếu như A Lịch Khắc Tư còn chưa chết,
bây giờ là tình trạng thế nào!
Nếu chẳng may, một ngày kia đại quân vong linh thật sự đột nhiên dẫn
theo tất cả ba tộc Nhân Ma Man, khi đó mới lại nói cho mọi người đã
không còn kịp nữa.
- Vong linh sao?
Bàn Hoành Cơ lôi một cái ghế ra ngồi xuống, rất tùy ý cầm một ổ bánh
lên, lấy từ trong đó ra một miếng bánh nhỏ dính kem đặt vào trong miệng:
- Ta đã nghe các hoàng tử nói. Khi vừa biết đến điều đó, ta cũng đã rất hoảng sợ.
Càn Kình bất lực nhìn Bàn Hoành Cơ. Vị Xà Hoàng đại nhân này thật đúng
là tin tức gì cũng hỏi thăm, ngay cả vong linh tồn tại cũng biết.