Suất Trá Phong Vân

Chương 565: Chương 565: Có tiền thì giỏi lắm sao? Lão tử cũng có!




Ads Nhưng ngươi rống Bích Lạc? Ngươi còn có thể mất mặt thêm được không? Bích Lạc là Ma Pháp Sư thấy người sống đều không dám nói chuyện, ngươi nói đàng hoàng y phục là người đặt rồi, nàng không cúi đầu xin lỗi ngươi mới là lạ.

- Đi? Dựa vào cái gì?

Càn Kình nhìn hai nhân viên trẻ cười lễ phép, nói:

- Ta biết các ngươi vì cuộc sống nên ta sẽ không làm khó dễ các ngươi. Kêu bà tám kia lại đây xin lỗi với bằng hữu của ta thì chúng ta sẽ đi ngay.

- Bà tám?

Nụ cười đông trên mặt hai nhân viên trẻ. Tư Đồ Nghệ Tiêu mới im miệng, đang lúc đại sảnh yên lặng nhất, hai chữ bà tám đặc biệt chói tai. Đừng nói là Tư Đồ Nghệ Tiêu có thể nghe thấy, mấy khách hàng khác cũng nghe được.

Một Chiến Sĩ mặc y phục đệ tử Chiến Sĩ của Chiến Tranh Chinh Phạt học viện chỉ vào nhị phu nhân thành chủ Lý Đức Ước Khắc nói thẳng vô mặt là bà tám, lại còn kêu nhị phu nhân Tư Đồ Nghệ Tiêu xin lỗi tiểu Ma Pháp Sư này?

Điên rồi sao?

Các khách hành trong tiệm đều là nhân vật có uy tín, danh dự trong Vĩnh Lưu thành, bình thường thấy nhiều tình hình lớn nhưng chưa thấy chuyện nào kinh sợ như hôm nay.

Nhị phu nhân Tư Đồ Nghệ Tiêu ngang ngược trong Vĩnh Lưu thành thế nhưng bị gọi là bà tám ngay trước mắt mọi người.

Tư Đồ Nghệ Tiêu thừ người tại chỗ. Mấy năm nay Tư Đồ Nghệ Tiêu ở trong Vĩnh Lưu thành thói quen được người nịnh nọt, xưng tán, nghe theo mệnh lệnh của nàng vậy mà hôm nay có kẻ dám mắng nàng là bà tám.

Kinh ngạc, rung động qua nhanh đổi lại là lửa giận càng khổng lồ, khuôn mặt trắng hồng trướng đỏ, ngón tay run bần bật chỉ vào Càn Kình.

Tư Đồ Nghệ Tiêu quát:

- Thứ Chiến Sĩ lang thang nhà ngươi! Ngươi... Ngươi... Ngươi vừa rồi nói cái gì?

- Ngươi xin lỗi Bích Lạc thì chúng ta đi.

Càn Kình nhún vai, không thèm nhìn Tư Đồ Nghệ Tiêu, càng không ngó bốn Chiến Sĩ, một Ma Pháp Sư đứng sau lưng Tư Đồ Nghệ Tiêu biểu tình giận dữ.

- Chỉ đơn giản như vậy. Nếu không thì ta sẽ dùng hành động của mình đòi lẽ công bằng nên có!

- Công bằng? Công bằng?

Tư Đồ Nghệ Tiêu tức giận đến bật cười, ngực phập phồng.

- Ngươi muốn công bằng? Ngươi muốn công bằng? Tốt, tốt, tốt! Ta cho ngươi công bằng, bây giờ ta...

- Nhị phu nhân, nhị phu nhân...

Trong đám người có một tên mập cao một thước bảy nặng hai trăm cân đạp bước nặng nề vội vã chạy ra, hai bàn tay mập xua trên không trung, vẻ mặt sốt ruột nói:

- Nhị phu nhân đừng tức giận, đừng tức giận!

- Không giận? Tên mập Mã Hoành Văn kia, ngươi nhìn xem tiệm của ngươi sao tùy tiện cho đủ thứ người vào?

Ngón tay Tư Đồ Nghệ Tiêu chỉ vào mũi Mã Hoành Văn ấn cái mũi vốn đã xẹp nay càng xẹp hơn.

Tư Đồ Nghệ Tiêu quát:

- Hắn dám bảo ta là bà tám, còn buộc ta nói xin lỗi!

- Phu nhân, phu nhân.

Mã Hoành Văn cười nịnh, chắp tay hành lễ:

- Người cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ cho người câu trả lời vừa lòng có được không? Chuyện hôm nay tính vào ta, vào ta! Y phục này ta biếu cho phu nhân được không?

- Tặng cho ta? Ta đường đường là nhị phu nhân thành chủ...

Tư Đồ Nghệ Tiêu chỉ vào bộ đồ mặc trên người nộm, nói:

- Chẳng lẽ không mua nổi y phục của ngươi sao? Nếu ta nhớ không lầm thì nó có giá năm ngàn kim tệ đúng không? Ta cho ngươi một vạn, không cần thối lại! Người đâu, đem tiểu tử này...

- Ta ra hai vạn kim tệ mau y phục này.

Càn Kình giơ tay lên hét giá, không thèm nhìn Tư Đồ Nghệ Tiêu cái nào, mắt đánh giá y phục lòng thầm tán thán kiếm tiền của nữ nhân dễ như vậy? Một bộ y phục giá năm ngàn kim tệ? Đây là cái gì a? Đấu binh hay là thần khí?

Mã Hoành Văn ngơ ngác ngoái đầu nhìn Càn Kình. Nhiều năm qua thấy đủ loại khách sộp, cũng thấy sách sộp hơn thanh niên này nhưng không bao nhiêu người to gan như hắn. Trước mặt hắn là phu nhân thành chủ giận dữ sắp điên rồi, đồn rằng đó là phu nhân thành chủ yêu thương nhất.

- Chàng trai.

Mã Hoành Văn vội chạy tới gần Càn Kình, nhỏ giọng nói nhanh:

- Ngươi đừng gây chuyện rắc rối, ngươi muốn tìm cái chết sao? Trước mặt ngươi là nhị phu nhân thành chủ. Ta chắn phu nhân thành chủ và thuộc hạ sau lưng nàng cho, các ngươi chạy mau đi!

Càn Kình ngạc nhiên nhìn Mã Hoành Văn đi tới. Tên mập này thú vị đây, đa số thương nhân vào lúc này sẽ lo đến mặt mũi phu nhân thành chủ, không cần biết người khác. Càn Kình ngờ Mã Hoành Văn làm ngược lại.

Không tệ, thật là rất khá, tấm lòng Mã Hoành Văn không tệ chút nào, giống như La Bàn Tử. Càn Kình cười híp mắt nhìn Mã Hoành Văn, liên tục gật đầu. Nhưng lúc này Càn Kình không thể lùi bước, vốn phu nhân thành chủ xin lỗi Bích Lạc là mọi chuyện đều xong.

Còn bây giờ? Càn Kình bĩu môi. Có tiền là giỏi sao? Lão tử cũng có tiền! Tại Cổ Hoang Sa Hải Càn Kình nhặt kho báu Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn để lại. So kim tệ? Cho dù thành chủ đại nhân thân tự tiến đến thì ta cũng có thể dùng số lượng kim tệ hù thành chủ nhảy cẫng lên chứ huống chi là ngươi, chỉ là phu nhân thành chủ, tiền tiêu vặt có bao nhiêu? Không lý nào Tư Đồ Nghệ Tiêu dám dùng tiền riêng thế lực.

- Mã lão bản đúng không?

Càn Kình vỗ vai Mã Hoành Văn, nói:

- Bằng hữu của ta rất thích bộ y phục này, nếu ngươi cảm thấy kim tệ không đủ thì hai vạn năm ngàn được không? Ngươi mở cửa buôn bán thì bán cho ai không được? Cần gì bán cho kẻ nghèo mạt?

Nghèo... Ngèo mạt?

Tư Đồ Nghệ Tiêu nghĩ lỗ tai có vấn đề, Chiến Sĩ lang thang này dám mỉa mai phu nhân thành chủ là nghèo mạt ngay trước mặt bao nhiêu người?

- Đương nhiên mã lão bản không cần sợ.

Càn Kình nhún vai, cười nói:

- Nếu có người không bỏ tiền được rồi ỷ vào thân phận phu nhân gì đó cướp giật thì ngươi cứ bán cho nàng ta.

Tư Đồ Nghệ Tiêu cảm giác ánh mắt xung quanh bỗng trở nên chói mắt, dường như mọi người cảm thấy nàng thật sự không bỏ tiền ra mua được, chỉ có thể lấy danh nghĩa phu nhân thành chủ cứng rắn cướp.

- Tốt, tốt, tốt!

Tư Đồ Nghệ Tiêu nghiến răng ken két, nói:

- Hôm nay ta dùng tiền mau y phục này xong sau đó sẽ cho ngươi một bài học dám sỉ nhục thành chủ, đồ nam nữ con hoang! Ta ra ba vạn kim tệ! Ta ra ba vạn kim tệ!

Xôn xao!

Mọi người bàng quan cùng phát ra tiếng kêu. Ai cũng có tiền, con số ba vạn kim tệ nếu cố gắng một chút, thắt lưng buộc bụng thì cũng lấy ra được.

Nhưng dùng ba vạn kim tệ mua một bộ đồ? Có tiền cỡ đó thì lấy làm chuyện khác cho rồi. Chỉ có mấy đại thế lực Vĩnh Lưu thành mới dám lấy ra nhiều kim tệ như thế mau hàng cao cấp có lẽ chỉ đáng giá mấy ngàn kim tệ.

Tư Đồ Nghệ Tiêu lộ biểu tình đắc ý, ánh mắt kiêu ngạo nhìn bốn phía, nói:

- Đây chính là khí phách của nhà thành chủ! Các ngươi thấy chưa? Một Chiến Sĩ lang thang, nghèo mạt rệp như ngươi dám so giàu với phu nhân thành chủ ta?

Đám người đứng xem đồng tình nhìn Càn Kình. Thành chủ dù gì là thành chủ, so giàu với thành chủ là ngươi muốn chết.

- Năm vạn.

Càn Kình không nhướng mi mắt, bình tĩnh nói:

- Mã lão bản, ta ra năm vạn kim tệ mua bộ đồ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.