Suất Trá Phong Vân

Chương 564: Chương 564: Quan trọng lắm sao? Rất quan trọng! (hạ)




Ads Cổ Nguyệt Gia Anh đi tới sau lưng La Thanh Thanh, vỗ nhẹ lưng nàng, ánh mắt u oán liếc Càn Kình.

Cổ Nguyệt Gia Anh nói:

- Chúng ta đã sớm nói rồi, chúng ta chấp nhận Bích Lạc muội muội.

Càn Kình ngửa đầu thở dài, so với buổi tối Lộ Tây Pháp Lưu Thủy quậy vũ hội thì chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Càn Kình giải thích rằng:

- Chuyện là như vầy, tối nay trong học viện có vũ hội, Bích Lạc là bạn nhảy của ta nên đi ra lựa một bộ lễ phục.

Ai oán trong mắt La Thanh Thanh giảm bớt một chút.

Càn Kình nghi hoặc hỏi:

- Nàng không tin?

- Tin.

Hai ngón trỏ La Thanh Thanh châu vào nhau, cúi đầu cười khẽ đáp.

- Thế...

Càn Kình càng khó hiểu hỏi:

- Nếu đã tin thì sao còn có ánh mắt này?

- Ta không trách ngươi và Bích Lạc tỷ tỷ ở chung.

La Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Càn Kình, trong thanh âm đầy hâm mộ nói:

- Ta... Ta còn chưa từng một mình dạo phố với Kình ca ca.

Chỉ vì chuyện này? Càn Kình không biết nên nói cái gì nhìn La Thanh Thanh. Chỉ vì không một mình đi dạo phố nên có ánh mắt ai oán như thế? Cái này... Hình như suy nghĩ trong lòng nữ nhân khó hiểu hơn học đấu kỹ, đấu khí gấp trăm lần, ngàn lần hay một vạn lần.

Tuy đấu kỹ rườm rà, đấu khí phức tạp nhưng so với suy nghĩ của nữ nhân thì nó quá đơn giản, cực kỳ giản đơn.

Cổ Nguyệt Gia Anh nhẹ nhàng bước tới nhìn Càn Kình, đôi mắt sáng cũng toát ra ai oán:

- Ngươi cũng không một mình đi dạo với ta bao giờ.

Một mình đi dạo rất quan trọng sao?

Càn Kình rất muốn hỏi mấy mỹ nữ trước mặt rồi lại cảm thấy nếu hắn dám mở miệng thì ba nữ nhân này sẽ giết hắn tại chỗ.

Về việc một mình đi dạo... Tròng mắt Càn Kình xoay chuyển, sau này có cơ hội tìm Hoa Viêm Bất Kiến hỏi ý nàng thấy vấn đề này như thế nào. Càn Kình thầm may có quen một nữ Chiến Sĩ.

- Lần sau, lần sau đi.

Trán Càn Kình toát mồ hôi lạnh, lắc đầu, nói:

- Lần sau một mình đi dạo.

Mây đen trên mặt La Thanh Thanh biến mất ngay, nụ cười vui vẻ hạnh phúc tràn ngập. Đuôi mày Cổ Nguyệt Gia Anh cũng nhướng lên vui vẻ.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đứng bên cạnh nửa ngày cũng nhảy ra nói:

- Còn có ta, ta cũng muốn!

Càn Kình ngạc niên nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Hôm nay ma nữ chịu đựng giỏi thật, bình thường nàng đã sớm nhảy ra vậy mà nhịn đến bây giờ mới biểu đạt thái độ.

La Thanh Thanh thấy nghi hoặc trong mắt Càn Kình thì khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng, hai tay ôm cánh tay Cổ Nguyệt Gia Anh.

La Thanh Thanh nói:

- Tỷ tỷ dạy cho nàng làm nữ nhân nên hiểu có chừng có mực.

Càn Kình ngơ ngác nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, nữ nhân ngày thường ít nói nhưng thuộc loại hành động. Ma nữ giống Lộ Tây Pháp Lưu Thủy có nói đạo lý với nàng cũng không hiệu quả gì, chỉ có cách duy nhất là đánh cho một trận.

Nhưng mà... Càn Kình rất nghi ngờ, có đánh ma nữ Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cũng chưa chắc ra hiệu quả. Nếu đánh người có ích thì hôm đó Càn Kình có đào một tròng mắt của ma nữ Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

La Thanh Thanh cười khẽ, dịu giọng nói:

- Là đánh mông.

Đánh mông?

Càn Kình bắt đầu nghi ngờ Cổ Nguyệt Gia Anh có thực lực chiến đấu cỡ nào. Tuy Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không thể sử dụng chiến thân huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ trong Chân Sách hoàng triều nhưng dù không dùng lực lượng huyết mạch thì thực lực của nàng sẽ không quá kém. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bị đánh bại thì không có gì kỳ nhưng... Đánh mông? Trường hợp đó phải là thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Nhưng Cổ Nguyệt Gia Anh không nên có thực lực hùng mạnh mới đúng, nàng không phải là Chiến Sĩ huyết mạch.

- Dừng tay!

Một tiếng rống sắc nhọn chói tai xen lẫn cao cao tại thượng vang lên trong đại sảnh, thanh âm xuyên thủng màng tai mọi người.

- Ngươi có thể đụng vào thứ này được sao? Ngươi là Ma Pháp Sư lang thang chui từ đâu ra?

- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!

- Nhìn cái gì? Hôm nay nơi này làm sao vậy? Tại sao ai cũng được vào?

Tiếng rống sắc nhọn hấp dẫn ánh mắt mọi người trong cửa hàng. Mọi người thấy một nữ Ma Pháp Sư đội mũ ma pháp màu đen, mặc trường bào ma pháp đen rộng thùng thình lúi đầu lùi từng bước.

Nữ nhân đứng trước mặt nữ Ma Pháp Sư cao giọng gầm rống có diện mạo quyến rũ, ăn mặc sang trọng, vóc dáng nhỏ xinh phát ra giọng cao chót vót khó tả. Khuôn mặt xinh đẹp hiếm có lộ biểu tình cay nghiệt, giận dữ, ngón trỏ liên tục đâm suýt chọt vào mũ của Bích Lạc.

Các nhân viên sắc mặt âm trầm, tập thể đứng im, không ai tiến lên khuyên can.

Bích Lạc lùi cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Càn Kình. Ngón tay của mỹ phụ lại đâm ra, bỗng cảm giác chọt trúng khối sắc, đầu ngón trỏ đau nhức chạy thẳng lên não. Mỹ phụ thế mới phát hiện thân thể người nào đó chắn trước mũ đen.

- Ngươi...

Mỹ phụ trợn to mắt hạnh, ánh mắt giận dữ hung tợn trừng Càn Kình, quát:

- Ngươi là Chiến Sĩ lang thang từ đâu chui ra hả?

Nhân viên hai bên nhanh chóng chạy lên quay quanh trước mặt mỹ phụ, nhỏ giọng xin lỗi:

- Phu nhân thành chủ, người giận.

- Phu nhân thành chủ, nàng không biết đó là y phục người đặt.

- Phu nhân thành chủ, xin người bớt giận.

La Thanh Thanh đứng bên cạnh Càn Kình, nhỏ giọng nói:

- Người này là nhị phu nhân thành chủ Lý Đức Ước Khắc, mẫu thân của Nặc Đức Ước Khắc, Tư Đồ Nghệ Tiêu.

Tư Đồ Nghệ Tiêu liên tục vung vẩy ngón tay đau nhức sưng lên, cảm nhận người xung quanh khuyên nhủ, trong lòng không có vẻ thỏa mãn như ngày trước. Nhi tử bị người đánh, về nhà bị Hồng Sắt Ước Khắc chết tiệt tố cao làm hại Nặc Đức Ước Khắc bị thành chủ đại nhân đánh tập hai.

Bây giờ Nặc Đức Ước Khắc bị nhốt trong phòng không cho ra ngoài.

Vốn Tư Đồ Nghệ Tiêu định lấy y phục đặt trước để đêm mai tham gia yến hội đại thọ thành chủ Lý Đức Ước Khắc nhưng không ngờ thấy hình ảnh đó, một Ma Pháp Sư thấp kém từ đâu chui ra định đụng vào y phục cao quý của nàng.

Lửa giận không thể trút ra bây giờ thì Tư Đồ Nghệ Tiêu đã tìm được chỗ. Tư Đồ Nghệ Tiêu mới trút lửa ra một chút lại bị Chiến Sĩ lang thang vô danh đánh gãy, ngọn lửa chẳng những không giảm mà đốt càng dữ hơn vì ngón tay đau đớn.

Thân hình nhhỏ xinh của Tư Đồ Nghệ Tiêu run rẩy. Trong Vĩnh Lưu thành này trừ thành chủ đại nhân ra không có nam nhân nào dám làm như vậy với nàng, dù là người lãnh đạo thế lực khác trong Vĩnh Lưu thành cũng sẽ tươi cười khuyên bảo.

Dám đứng ra chắn đường? Ai dám! Tư Đồ Nghệ Tiêu chưa từng thấy có người nào dám làm như vậy. Cửa hàng đẳng cấp cao nhất thành, bình thường ra vào đều là người có thân phận, có ai không biết phu nhân thành chủ? Biết rõ là phu nhân thành chủ còn dám làm vậy?

Hai thanh niên mặc y phục giống nhau cười bất đắc dĩ đi tới gần Càn Kình, khom lưng cúi đầu:

- Xin lỗi, xin lỗi, thật ngại quá, mấy vị rời đi có được không? Chúng ta không thể bán cho người.

Càn Kình nhíu mày nhìn Tư Đồ Nghệ Tiêu la lối, lắc đầu. Nói đùa! Dựa vào cái gì? Nếu là thành chủ đại nhân ở đây phải thừa nhận, nếu ngươi la lối người khác thì ta sẽ không trêu vào, nếu ngươi rống ta thì ta nhịn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.