Suất Trá Phong Vân

Chương 966: Chương 966: Dập đầu




- Ta không biết!

- Ngươi không biết sao? Nhưng bản thân lão tử lại biết! Cởi trói cho lão tử!

Đấu khí trong cơ thể Mộc Nột Chân Sách điên cuồng chuyển động, lực lượng mạnh mẽ bạo phát thoáng cái đã bắn ra khắp nơi. Thân thể bỗng nhiên phình lớn. Nhưng dây trói lại hoàn toàn không có bất kỳ đấu hiệu lỏng ra. Trái lại bị lực lượng trùng kích, dây trói bắt đầu co lại, xiết chặt vào trong bắp thịt, khiến cơ bắp vô cùng đau đớn.

- Chủ tử... Không nên làm vậy! Ngài càng phản kháng, dây trói sẽ càng trói chặt hơn. Ngài không thoát khỏi dây trói này đâu. Ngài thực sự phóng lớn thân thể mình đến hết cỡ cũng không thoát ra được đâu! Càn Kình đã từng nói, làm như vậy sẽ khiến thân thể của ngài bị thương mà thôi...

- Cút! Ngươi cút đi cho lão tử! Lão tử... Lão tử...

Thân thể Mộc Nột Chân Sách cuộn lại, lăn tới lăn lui trên mặt đất. Ngực hắn phập phồng kịch liệt. Bởi vì hắn dùng lực quá độ và thân thể đau nhức nên không ngừng thở hồng hộc. Đau đớn khiến thân thể hắn có phần không khống chế được co quắp lại. Trong mắt hắn nổi đầy tơ máu:

- Ngươi không cởi trói cho lão tử, lão tử vẫn có thể tự cởi trói! A! A! A! A! A! A! A! A! Dây trói! Đứt cho lão tử!

Mắt đỏ ngầu! Hai mắt Mộc Nột Chân Sách vằn máu...

Ầm!

Dây trói xiết chặt vào trong cơ thể của Chân Sách, cắt lên da thịt khiến máu tươi văng ra khắp nơi, giống như có mấy trăm thanh đao chém vào thân thể hắn khiến hắn không ngừng đau đớn... Máu tươi theo vết thương bắt đầu chảy ra ngoài...

- Chủ tử...

- Cút! Cút! Cút! Cút! Cút! Cút!

Trong mắt Mộc Nột Chân Sách thậm chí còn đỏ hơn cả mắt thỏ. Hắn không ngừng thở hồng hộc, nhưng vẫn rít gào như dã thú:

- Mở ra! Mở ra cho lão tử… A mẹ nó! Mở ra cho lão tử! Con mẹ nó ngươi mở ra cho lão tử...

Giãy dụa... Giãy dụa... Lại giãy dụa...

Thân thể Mộc Nột Chân Sách co cắp lại, run rẩy. Trong giọng nói của hăn lộ ra tiếng khóc nức nở đầy tuyệt vọng:

- Ta van xin ngươi... mở ra đi...

- Chủ tử, vô dụng thôi... Đây là...

Ầm!

Thiết Nam ngây ngẩn cả người. Từ nhỏ đến lớn, mình vẫn luôn quỳ gối trước Mộc Nột Chân Sách. Ngày hôm nay chủ tử Chân Sách lại đột nhiên quỳ hai gối ở trước mặt của mình!

Chuyện này… chuyện này...

Mộc Nột Chân Sách quỳ gối ở trước mặt Thiết Nam như, máu tươi theo những vết thương theo dây trói không ngừng chảy ra. Nhưng qua nét mặt của hắn lại không nhìn thấy bất kỳ biểu hiện đau đớn nào.

- Thiết Nam, ta van xin ngươi. Ta van xin ngươi, hãy cởi trói cho ta.

Trên mặt Mộc Nột Chân Sách đầy nước mắt và máu, còn có nước mũi hòa chung. Hắn khóc thút thít nói:

- Cho tới bây giờ ta không có bất kỳ người bằng hữu nào. Đám ngừoi Càn Kình là bằng hữu duy nhất của ta, cũng là bằng hữu quan trọng nhất của ta. Cả đời này, có lẽ ta cũng không gặp được đám bằng hữu nào như vậy... Ta van xin ngươi... Ta thật sự... bây giờ ta mới biết, ta thật sự không muốn mất đi bọn họ! Ta thật sự... thật sự... Cho dù chết cũng muốn chết cùng bọn họ... Van xin ngươi... Van xin ngươi...

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Ầm ầm ầm...

Tôn nghiêm của vương tử? Phong độ của thân sĩ? Vinh quang của hoàng gia?

Không quan tâm! Cái gì cũng không quan tâm! Mộc Nột Chân Sách không để ý tới bất kỳ điều gì, đầu hết lần này tới lần khác đập mạnh xuống mặt đất. Mất đi đấu khí hộ thể khiến trán hắn nhất thời xuất hiện vết máu. Mặt đất đị dập không ngừng chấn động:

- Ta cầu xin ngươi. Ta dập đầu xin ngươi, ngươi thả ta ra đi... Thả ta ra! Ta dập đầu xin ngươi... Dây trói chết tiệt, mở ra cho ta! Mở ra cho ta! Ta dập đầu xin ngươi...

Dập đầu!

Thiết Nam kinh ngạc nhìn Mộc Nột Chân Sách. Lục hoàng tử này bề ngoài hiền hoà, thật ra nội tâm cao ngạo không gì sánh được, bây giờ lại quỳ gối dưới chân mình dập đầu. Hắn không ngừng dập đầu, đến mức đầu toàn máu tươi vẫn không ngừng dập đầu!

Giờ phút này, Mộc Nột Chân Sách không phải là hoàng tử gì nữa, cũng không phải là chủ tử gì nữa, chỉ là một người đang không ngừng dập đầu xuống đất.

- Chủ tử, ngài đừng làm như vậy. Ngài đừng làm như vậy...

Thiết Nam cởi trói cho ngài... Thiết Nam cởi trói cho ngài...

Hai tay Thiết Nam run rẩy, cởi dây trói ra. Dây trói đã sớm xiết chặt vào trong cơ thể. Cho dù cởi ra vẫn hằn thật sâu vào trong da thịt. Muốn lấy ra...

Vèo... Dây thép ma sát với máu và thịt phát ra âm thanh chói tai, mang theo cả máu tươi.

Ầm!

Mộc Nột Chân Sách đá vào bụng Thiết Nam một cước. Một giọng nói đầy phẫn nộ rít gào bên tai Thiết Nam:

- Nếu ngươi quay đầu lại ta chém ngươi!

Thiết Nam ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Mộc Nột Chân Sách vội vàng chạy đi. Trên đường còn có những hoa máu bắn ra. Trái tim hắn có chút co thắt. Đó là đau nhức tới mức nào? Thậm chí còn đau đớn hơn cả dao cắt. Thân thể chủ tử từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ phải chịu nỗi đau như vậy. Ngài làm sao có thể chịu được?

Người cao ngạo như ngài, làm sao lại quỳ xuống trước mắt, dập đầu với mình? Người này thật sự là chủ tử của mình sao? Ngài biến thành như vậy từ lúc nào vậy!

Mặt trời trên cao phát ra ánh sáng lập lòe chói mắt. Gió nóng vô tình giống như những thanh đao lướt qua không khí. Vô số cát bụi cuồn cuộn tung bay trong biển cát cổ hoang, giống như không gì có thể ngăn cản được lực lượng cuồng bạo của chúng.

Bọn chúng vui vẻ chạy về các phía, tự do chạy loạn trong biển cát cổ hoang

Đột nhiên, gió ngừng! Một trận gió đang tự do cuồng loạn này chợt ngừng lại. Chúng lao vào một đội ngũ phía trước! Một đội ngũ có thể nói là một đội quân chỉnh tề.

Không có cờ xí, không có chiến kỳ với gió lớn thổi tung bay! Càng không có tiếng trống trận hùng tráng tăng cao sĩ khí, khiến linh hồn người ta run rẩy ngẩng cao đầu. Thậm chí ngay cả cảm giác khí thế do đại quân phát ra khiến người ta cúi đầu cũng không có.

Một đội quân khổng lồ không mang theo khí thế, nhưng trái lại tạo thành một loại khí thế đặc biệt. Đó là một sự trầm ổn, thâm trầm như biển cát cổ hoang trong đêm, giống như biển sâu vô tận.

Thời điểm gió gặp phải quân đội như vậy cũng cảm thấy e sợ, cũng từ bỏ tự do của mình.

Mã vương cường tráng toàn thân màu đen, mũi phun hỏa diễm màu đen, đứng yên lặng thành từng hang. Chúng lộ ra vẻ cao ngạo như vậy lại mặc cho một đám sinh linh cưỡi ở trên lưng chúng. Trên trán những sinh linh kia có những dấu ấn kim loại tản ra lực lượng khác thường.

Mũ màu đen, giáp màu đen, cương ngựa màu đen, giày lính màu đen, đao màu đen!

Đội ngũ kỵ binh toàn thân màu đen giống như ma đêm, rất bình tĩnh lặng lẽ di chuyển về phía trước. Móng ngựa liên tục nện xuống cát vàng vang lên những tiếng động khô khốc.

Những khung xương nhân loại đã sớm mất đi thân thể, trên trán cũng có các loại dấu hoa văn với hình thái khác nhau. Còn có một vài khung xương thậm chí ngay cả trên xương sườn cũng in đầy những dấu ấn như vậy.

Những chiến sĩ quái dị, trong tay cũng không cầm theo trường kiếm xấu xí giống như lời những người hát rong từng nói, mà là thanh trường kiếm sắc bén cùng một màu hiện lên hàn quang lưu chuyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.