Đấu khí trong một trăm lẻ
tám đấu khiếu toàn lực bạo phát, tốc độ quay lên tới ba trăm năm mươi
vòng. Đấu khí bạo phát, y phục trên người Càn Kình giống như bị một trận gió lớn mãnh liệt thổi, thoáng phồng lên, lại xẹp xuống.
Trong lúc nhất thời, đấu quả nho nhỏ phóng ra hào quang chói mắt. Dường
như trong tay Càn Kình cầm không phải là đấu quả thủy tinh phát sáng, mà là một mặt trời lộ ra tia sáng cực nóng!
Ba người khác đều giơ tay lên, che ánh sáng chói mắt này. Càn Kình híp
mắt nhìn đấu quả trong tay. Dưới sự trùng kích của đấu khí, nó đang lún
từng chút một về phía lòng bàn tay, giống như một người rơi xuống vũng
bùn, lún vào từng chút một.
Đau đón! Trong lòng bàn tay, vị trí đấu quả lún xuống truyền đến cảm
giác đau đớn như bị kim đâm, nhưng Càn Kình lại không nhíu mày dù chỉ
một cái. Sau hai năm khổ luyện Phong Vân Kim Thân, hắn đã sớm từ cảnh
giới Phong vân Thạch thân, đạt tới Phong vân Sắt Thân đỉnh phong. Hiện
tại một quyền đánh vào tảng đá, tất nhiên là đá nát chứ không phải là
thân thể mình.
Đấu quả rất nhanh lún vào lòng bàn tay Càn Kình. Cảm giác đau đớn này
lấy vị trí lòng bàn tay làm í trung tâm, nhanh chóng theo đấu mạch
truyền tới từng vị trí trên cơ thể.
Càn Kình hơi nhíu mày. Lần này đúng là đau, so với lời sư phụ nói đau nhỏ cũng không sai chút nào.
Đấu quả chìm toàn bộ vào lòng bàn tay. Ánh sáng đẹp mắt tự nhiên cũng
biến mất. Lão nhân nhìn Càn Kình khẽ nhíu mày lộ vẻ đau đớn, cũng bất
bình oán trách:
- Tiểu tử! Ngươi không thể biểu hiện kịch liệt một chút sao? Ngày xưa ta hấp thu đấu quả, đau tới lăn lộn trên mặt đất. Ngươi lại chỉ như vậy?
Mặt nhăn mày nhíu? Ngươi chỉ biểu hiện một chút đau đớn là xong chuyện
sao? Ta vừa cầm đấu quả tới, sợ ngươi chạy mất. Ngươi không nên sử dụng
vẻ mặt này chứ? Không dọa ta ngươi không cam tâm sao? Thông cảm một chút cho lão nhân yếu tìm này có được hay không?
Càn Kình nhìn sư phụ bình thường không nói nhiều, ngày hôm nay lại đặc
biệt nói lắm, trong lòng có chút đau thương. Sư phụ lại dùng phương pháp nói nhiều để giải quyết tâm tình lúc ly biệt.
- Ai... Được rồi.
Càn Kình thở dài, khóe miệng hắn co giật vài cái, sau đó hít sâu vào một hơi nói:
- Đau quá.
- Ta nhổ vào!
Lão nhân dùng sức vung tay lên, rất bất mãn nói:
- Giả vờ cũng giả vờ không thành ý như thế.
Hai nữ tử đứng ở bên cạnh lão nhân, động tác rất ăn ý, đồng loạt gật
đầu, thể hiện sự khiển trách nhất định đối với việc diễn không thành ý
của Càn Kình.
Càn Kình cười khổ, trong lòng thầm nói nếu như tròn hai năm, mỗi buổi
tối các ngươi có gần ba giờ ăn Thuốc Hỏa Sơn, thuốc Hỏa Sơn tăng cường,
thuốc Hỏa Sơn siêu cấp, thuốc Hỏa Sơn tăng cường siêu cấp của Âu Lạp
Lạp, còn có thể vì chút đau đớn hiện tại, biểu thị vẻ đau đớn, vậy thật
sự là nhân tài.
Thời gian học thuốc thần bí năm thứ nhất, Càn Kình đã vượt qua bằng cách sử dụng các loại thuốc Hỏa Sơn và nước thuốc ký ức.
Trong thời gian một năm, Càn Kình rốt cuộc hiểu rõ được tại sao thực vật và động vật cùng ma thú quái dị hung mãnh kia lại sợ nữ vương Âu Lạp
Lạp như vậy. Nữ nhân kia có vô số thủ đoạn ác độc. Mỗi lần tới cửa đều
là một trận đấu trí so dũng khí chiến đấu. Bất luận mình né tránh thế
nào, bao giờ nữ nhân kia cũng biết dùng các bộ phận then chốt phối hợp,
thuốc bột phối hợp, sau đó bắt trói mình, bóp miệng bắt mở hàm răng, rót thuốc Hỏa Sơn đòi mạng vào.
Trong một năm đầu, Càn Kình ở cửa hàng thuốc thần bí Âu Lạp Lạp học được không phải là kiến thức về thuốc thần bí, mà là các loại bố trí cạm
bẫy, cùng với năng lực phát hiện, tránh né cạm bẫy.
Năm thứ hai, Càn Kình mới chính thức tiếp xúc với học thuốc thần bí. Mỗi ngày hắn vẫn dựa theo lệ cũ nuốt vào các loại phiên bản thuốc Hỏa Sơn,
sau đó sẽ uống một lọ nước thuốc ký ức, bắt đầu chịu đựng cảm giác đau
đớn, đồng thời xem sách Thực vật thuốc thần bí vĩ đại do Âu Lạp Lạp tự
viết.
Thực vật thuốc thần bí hoàn toàn khác với thực vật thuốc của Á Đương Tư. Thực vật của dược sư đều là thực vật bình thường. Nhưng thuốc thần bí
lại là chiết hai loại hoặc từ hai loại thực vật bình thường trở lên với
nhau, nuôi thành thực vật có dược tính quái dị mà sợ rằng bản thân dược
sư thần bí cũng không biết.
Là một dược sư thần bí, tốt chất cơ bản nhất chính là điên cuồng, không
sợ chết và thân thể khỏe mạnh ra, tốc chất nhãn lực cũng vô cùng quan
trọng.
Một gốc cây thoạt nhìn có thể là thực vật bình thường, nhưng phải xem
tình trạng của nó có gần giống với thực vật cùng loại và thực vật lai
giống hay không.
Có vài thực vật thoạt nhìn vẫn có dáng dấp tương tự, dược hiệu cũng gần
như không có gì thay đổi, nhưng quả thật sau khi lai tạo, dùng qua một
thành hoặc hai thành thậm chí nhiều hơn sẽ không còn truyền thừa đơn
thuần nữa. Như vậy khi nó phối hợp với nhiều loại thực vật lai tạo, có
thể nảy sinh ra dược hiệu mới. Đây là một trong những chương trình học
quan trọng nhất của thuốc thần bí.
Âu Lạp Lạp, nữ vương dược học thần bí này đã sớm nghiên cứu cách lai tạo đủ loại thực vật. Trong sân của nàng, động vật quái lạ thậm chí là ma
thú cũng là thành quả vĩ đại do nữ vương dược học thần bí Âu Lạp Lạp tự
tay chế tạo ra.
Vừa nghĩ tới Âu Lạp Lạp, không hiểu sao Càn Kình nghĩ tới còn có chút
cảm giác không rét mà run. Cảm giác đối mặt với Âu Lạp Lạp, so với chút
đau đớn từ đấu quả thật sự không đáng kể. Cho dù một cánh tay bị người
chặt bỏ, Càn Kình cảm giác mình có thể cau mày một cái biểu thị rất đau
đã là một chuyện rất nể tình.
Lão nhân nhìn trong ánh mắt xuất thần của Càn Kình mang theo một sự điên cuồng, trong lòng cũng mơ hồ cảm giác có chút ớn lạnh. Cảm giác này
giống như người bình thường đối mặt với một con chó điên.
Rốt cuộc tiểu tử này đã tự huấn luyện mình thế nào vậy?
Trong lòng lão nhân âm thầm hiếu kỳ. Trong thời gian hai năm này, mỗi
lần chỉ cần phát sinh tình trạng chiến đấu, sát khí và mùi máu trên
người hắn càng nồng đậm hơn so với trước đây. Lần chiến đấu cuối cùng,
thậm chí khiến người ta có chút cảm giác điên cuồng cảm.
Điên cuồng?
Hai năm mỗi ngày theo một nữ vương dược sư thần bí điên cuồng học tập,
muốn không bị nhuộm bởi khí tức này cũng là một chuyện đặc biệt vô cùng
khó khăn. Chỉ có điều bản thân Càn Kình không phát hiện ra chuyện này.
Đấu quả đã hoàn toàn rơi vào trong ngực Càn Kình, không tiếp tục rơi
xuống nữa. Cảm giác đau đớn đang lan rộng bắt đầu giảm nhẹ, sau đó hoàn
toàn biết mất.
Phù...
Càn Kình thở phào nhẹ nhõm, giơ hai cánh tay lên quan sát hỏi:
- Không gian trữ vật của ta đâu? Tại sao đấu quả này lại không hóa thành thực thể?
- Ai nói với ngươi, đấu quả sẽ hóa thành thực thể chứ?
Lão nhân đập đầu Càn Kình một cái nói:
- Ngươi sử dụng đấu khí kích phát đấu quả trong cơ thể đi.
- Đấu quả không phải đã sớm chìm xuống...
Càn Kình rất thành khẩn đáp trả. Đã sắp tới lúc rời đi, hắn có thể nói với sư phụ vài câu vô nghĩa cũng không sao.
- Ít nói nhảm đi.