- Con người...
Mặt lão nhân quay về phía Liệt Hỏa Hồ, giọng nói tang thương:
- Luôn có lúc phải chia lìa. Có thời gian nhớ về thăm lão đầu tử này là tốt rồi.
- A.
Càn Kình nhẹ giọng đáp lời, bước chân nặng nề hơn so với mọi ngày. Hắn
chậm rãi đi tới phía sau lão nhân, đứng cách đó không xa. Đấu khí Hàng
Ma cửu chiến toàn lực bạo phát. Hắn sử dụng một thức trong Thế giới vô
tận, Vạn Ảnh nhất cấp. Trong nháy mắt thân thể biến mất, bàn chân lướt
qua không khí, phát ra tiếng động giống như sóng biển vỗ vào bờ, đạp về
phía mông của lão nhân!
Những năm gần đây, Càn Kình không biết đã bị lão nhân đá vào mông bay
xuống hồ bao nhiêu lần. Đã sắp phải rời khỏi nơi này, dù thế nào hắn
cũng phải lưu lại cho sư phụ chút ký ức khó quên nhất.
Cổ chân lão nhân run lên. Bùn đất bên bờ chịu lực bay loạn. Thân thể lão nhoáng lên, chợt tránh sang bên phải. Phân nửa mông bên trái vẫn không
né tránh được một cước của Càn Kình...
Ầm!
Phù phù...
Mông của lão nhân trúng chiêu, thân thể bay trên không trung, giống như
một tảng đá lớn bị ném vào trong nước, bắn lên một hoa nước thật lớn.
- Thật là nóng.
Lão nhân sử dụng Đấu Khí Phong Vân hộ thể từ trong nước lộ đầu ra nhìn Càn Kình:
- Tiểu tử, ngươi thật đúng là quái thai. Rõ ràng là Hàng Ma cửu chiến,
tốc độ đấu khí cao nhất là một nghìn hai trăm tám mươi vòng tới hai
nghìn sáu trăm năm mươi vòng. Vừa rồi, đấu khí của ngươi chuyển động sợ
phải tới ba nghìn trở lên?
- Tốc độ ba ngàn năm trăm, dao động trên dưới khoảng chừng hai mươi vòng.
Càn Kình đưa tay kéo lão nhân lên bờ nói:
- Sư phụ, lần này ta tới là muốn nói với ngài, ta thật sự phải rời đi.
- Ta biết.
Lão nhân nhìn y phục toàn thân ướt nhẹp cười nhạt một tiếng:
- Từ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã biết ngươi không có khả năng vĩnh
viễn sống ở chỗ này. Hơn nữa học Đấu Khí Phong Vân của ta tại sao có thể chết già ở chỗ này được? Tiểu tử đợi ta cho ngươi thêm một lễ vật, sau
đó cút ra khỏi sơn cốc cho ta, hoàn thành chuyện ngươi muốn hoàn thành.
Thuận tiện nói thiên hạ biết, trên đời này không chỉ người thức tỉnh
huyết mạch mới có thể trở thành chiến sĩ vĩ đại.
Càn Kình nặng nề gật đầu. Lúc chia tay luôn có một chút đau thương như vậy, khiến người ta không muốn nói quá nhiều.
- Đi theo ta.
Lão nhân tháo bỏ phân nửa quần áo ở bên hồ nước:
- Lễ vật này, cũng là do bản thân ngươi làm. Ta chuẩn bị cho ngươi gần hai năm, cũng nên đưa cho ngươi.
Càn Kình cau mày tự hỏi. Mình đã từng chuẩn bị thứ gì?
Hai năm, Càn Kình đi tới sơn cốc Tứ Quý này hai năm, đây vẫn là lần đầu
tiên nhìn thấy nhà của lão nhân. Đó chỉ là mấy gian nhà gỗ đơn sơ. Phía
trước cửa trồng cây Ma Đồng Luyện trộm được từ chỗ của nhện Nguyệt Ma
Hoa. Ở gốc cây có một quả tản ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt kim, theo
gió nhẹ lắc lư.
- A! Ta nhớ ra rồi!
Càn Kình vỗ gáy mấy lần chỉ vào cây Ma Đồng Luyện:
- Thứ này, ta thiếu chút nữa mất mạng, mới mang trở về được.
Lão nhân lãnh đạm cười:
- May mà ngươi còn nhớ rõ.
- Cái này không thể quên được.
Càn Kình lắc đầu như trống bỏi:
- Ba tháng trước, ta thiếu chút xíu nữa biến thành bữa ăn của nó. Sư
phụ, người thật độc ác. Thời điểm ta mới chỉ là Hàng Ma tam chiến, lại
bảo ta đi trộm cây.
Hai nữ hài đồng thời phát ra một tiếng cười khẽ. Ba tháng trước Càn Kình thành công bước vào cảnh giới Hàng Ma bát chiến, chợt nhớ tới trên núi
còn có một con nhện Nguyệt Ma Hoa, dự định đi lấy ma hạch. Sau đó hắn tự cho là đúng, cầm theo Trảo Mã Đao hào hứng lên núi. Lết quả hắn bị nhện Nguyệt Ma Hoa chưa bao giờ rời khỏi lãnh địa năm trăm thước lại truy
sát khoảng ba nghìn thước, mông quần bị thủng một lỗ lớn, mới chật vật
chạy ra ngoài được.
Mãi đến khi chân chính giao thủ, Càn Kình mới biết được thực lực nhện
Nguyệt Ma Hoa mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Năng lực ẩn nấp của ma thú thực sự đặc biệt.
Mặc dù thực lực bước chân vào Hàng Ma cửu chiến, Càn Kình cũng không có
hứng thú chào hỏi với nhện Nguyệt Ma Hoa nữa, chỉ thỉnh thoảng suy nghĩ
một chút tới ma hạch có giá trị cực lớn trong cơ thể của nhện Nguyệt Ma
Hoa.
Lão nhân chỉ vào chiếc cung đeo ở sau lưng Càn Kình:
- Ngươi có thể cầm nó đi thử một chút. Lấy xạ thuật của ngươi bây giờ,
lại thêm thực lực Hàng Ma cửu chiến, không phải không có khả năng.
- Quên đi.
Càn Kình không quan tâm lắc đầu:
- Hiện tại giết chết nó, ta chỉ có thể được một viên ma hạch. Để nó
sống, tương đương với nuôi thả trong tự nhiên. Chờ ngày nào đó ta thật
sự có thời gian sẽ trở về giết chết nó là được. Cứ để nó lớn thêm một
thời gian, như vậy ma hạch sẽ càng có giá trị hơn, không phải tốt hơn
sao?
Lão nhân ngồi xổm ở phía trước cây Ma Đồng Luyện nhìn chằm chằm vào quả trên đó nói:
- Tiểu tử, lấy thứ này xuống.
Càn Kình tò mò hái quả xuống, cầm trong tay. Hắn không cảm giác được
trái cây kia có bất kỳ dao động nào của đấu năng. Dường như nó chỉ là
một viên đá đặc biệt kỳ lạ mà thôi.
- Tiểu tử ngươi hãy nghe ta nói.
Sắc mặt lão nhân lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy:
- Đại ma pháp sư, thậm chí hơn mười đại ma pháp sư và ma pháp trận còn
thêm cả ma hạch sự trợ giúp, có thể chế tạo ra trữ vật không gian riêng
cho bọn họ.
Trên mặt Càn Kình lộ vẻ hâm mộ liên tục gật đầu, trong lòng lại nhớ tới
Hoàng Tuyền đã tiến vào đại ma pháp sư gần hai năm. Không biết, một ngày nào đó nữ nhân này có thể lại làm ra một chấn động lòng người, chế tạo
ra không gian trữ vật hay không?
- Kỳ thực, chiến sĩ cũng có vật tương tự...
Lão nhân cười híp mắt khi thấy Càn Kình giật mình. Hai năm này, bình
thường lão toàn giật mình kinh ngạc trước sự đột phá của tiểu tử này.
Giờ phút này có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt hắn, thật sự có một
cảm giác vui vẻ vì được báo thù.
Hai năm! Hai năm từ chiến sĩ thập cấp, đột phá đến trình độ Hàng Ma cửu
chiến. Hơn nữa mơ hồ gần đạt tới Hàng Ma cửu chiến đỉnh phong. Tốc độ
đột phá này có thể dùng từ bay nhanh để hình dung. Tiểu tử này sao lại
không phải là chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch chứ?
Hai năm Cửu chiến! Con số như vậy, đối với chiến sĩ huyết mạch mà nói cũng là một con số kinh người!
Càn Kình ngơ ngác nhìn quả Ma Đồng Luyện đang chuyển động trong lòng bàn tay:
- Lẽ nào... Cái này...
- Cái này gọi là giới quả. Không có nhiều người biết tới sự tồn tại của nó.
Lão nhân thản nhiên nói:
- Khi ngươi đưa đấu khí vào trong đó, nó sẽ nảy sinh biến hóa, sau đó có thể sẽ có một chút đau đớn nho nhỏ. Chỉ cần qua được là tốt rồi. Nếu
như chịu không nổi, có thể dừng đưa đấu khí vào bất kỳ lúc nào.
- Đau nhỏ sao?
Càn Kình dùng ngón cái và ngón trỏ chà xát di chuyển Giới quả, nở nụ cười:
- Đi tới sơn cốc hai năm qua, cái khác không thế nào chịu được, nhưng
đau thật ra mỗi ngày đều phải chịu. Ngay cả lúc ngủ cũng phải chịu. Cái
đó ta thật sự đã quen rồi.